Bà Lưu cũng không giấu giếm, trực tiếp nói hết những gì mình biết.
Thẩm Nghiên đứng bên cạnh không ngừng gật đầu, rất chăm chú lắng nghe, không dám lơ là chút nào.
Tuy không nói rõ nếu nuôi lợn c.h.ế.t thì có cần cô bồi thường hay không, nhưng chắc chắn cô sẽ không thật sự để lợn chết.
Không những không được phép chết, mà còn phải nuôi cho béo tốt mới được.
Với suy nghĩ đó, Thẩm Nghiên rất nghiêm túc, gặp vấn đề gì là hỏi ngay.
Sắc mặt của bà Lưu cũng khá hơn không ít, như vậy ít ra cũng là thật lòng muốn học.
Thấy chuyện bên này đã dặn dò xong, bà Lưu liền bỏ đi.
Những việc còn lại cứ giao cho người trẻ tuổi làm.
"Cảm ơn bác Lưu ạ, cháu nhất định sẽ chăm sóc lợn cho tốt."
Thẩm Nghiên vui vẻ tiễn bà cụ đi.
Sau khi quay người lại, cô liền thay đổi sắc mặt.
Vừa rồi để tạo dựng hình tượng chịu khó chịu khổ, cô đã cố nén buồn nôn, mùi của chuồng lợn này thật sự rất khó ngửi.
Cộng thêm mùa hè, chắc hôm qua Lý Ái Liên bị thương, nên chuồng lợn này không có ai dọn dẹp, sau một đêm lên men, mùi này quả thực không thể "cảm động" hơn.
Thẩm Nghiên chỉ đành cố nén buồn nôn, lấy chiếc khăn mình mang theo che kín miệng mũi, rồi bắt đầu dọn dẹp chuồng lợn.
Hiện tại, mấy con lợn này chắc cũng chỉ nặng hơn một trăm cân.
Thật ra, lợn trong đội sản xuất, về cơ bản đến lúc có thể nộp lương thực, trọng lượng đều khoảng hơn hai trăm cân.
Vì vậy, không thể nói là béo lắm, nhưng Thẩm Nghiên muốn nuôi mấy con lợn này cho thật béo tốt, đến lúc đó cũng coi như không phụ lòng tin tưởng của đội trưởng.
Trời nóng như vậy, dọn dẹp một vòng trong chuồng lợn, Thẩm Nghiên cảm thấy mình sắp kiệt sức.
Nhưng nhìn chuồng lợn được dọn dẹp sạch sẽ như vậy, Thẩm Nghiên vẫn cảm thấy rất có thành tựu.
Chỉ là hơi mệt một chút.
Cô trực tiếp ngồi nghỉ ngơi dưới bóng cây bên cạnh chuồng lợn, vừa hay lúc này là buổi sáng, còn có chút gió mát thổi qua, cảm thấy dễ chịu hơn không ít.
Đúng lúc này, Thẩm Nghiên nhìn thấy hai bóng dáng nhỏ nhắn, sau lưng đeo một chiếc gùi, trông còn to hơn cả người, cứ thế lắc lư đi về phía cô.
Thẩm Nghiên vừa nhìn đã nhận ra hai anh em này là ai.
Đại Đản và Nhị Đản đều đến đây, hai đứa thở hổn hển, đôi chân ngắn bước đi rất hăng hái.
Thẩm Nghiên trực tiếp đi về phía hai đứa, nhìn thấy Thẩm Nghiên, Nhị Đản còn kích động vẫy tay.
"Cô ơi, bà bảo bọn cháu đến giúp cô."
Vừa nói vừa đặt chiếc gùi xuống, lúc này Thẩm Nghiên mới nhìn rõ, trong gùi vậy mà còn có một ít cỏ lợn.