Mà mẹ Thẩm lại sợ lát nữa không có nhân chứng nên gọi cả hội chị em bạn dì của bà đến, lúc nãy Thẩm Nghiên họ đang chờ thời gian thì bà đã gõ cửa mấy nhà rồi.
Rồi nhỏ giọng nói vài câu, mấy bà thím này trong làng là thích nhất chuyện ngồi lê đôi mách.
Đặc biệt là hóng chuyện lúc nửa đêm, biết đâu còn được chứng kiến chuyện phong lưu gì đó nữa chứ.
Thế là mọi người đều hào hứng đồng ý.
Để đề phòng bất trắc, Lưu Trường Căn cũng bị người ta gọi dậy khỏi giường.
Nghe nói thanh niên tri thức ở điểm thanh niên tri thức lại muốn làm loạn, Lưu Trường Căn rất tức giận.
Nửa đêm nửa hôm không chịu yên ổn, cuối cùng ông đành phải mặc quần áo, đến nhà Thẩm Nghiên tập trung.
Đến khi sắp đến giờ, một đoàn người dưới ánh trăng, nhà nào nhà nấy đều cầm theo chiếc đèn pin quý giá của mình lặng lẽ đi đến trại nuôi heo.
Mấy người họ mai phục trong chuồng heo trước.
Còn Thẩm Trường Chinh mặc quần áo của Thẩm Nghiên, lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ.
Trong bóng tối, anh lại co người lại, nhìn từ phía sau thì dáng người có hơi giống Thẩm Nghiên.
Hơn nữa, trên đầu anh còn quấn một chiếc khăn, nhìn càng giống hơn.
"Anh Tư, lát nữa anh đừng nói gì, em sẽ nói."
Sau đó, cô lại dặn dò mấy bà thím đi cùng: "Các thím ơi, lát nữa dù có chuyện gì xảy ra thì mọi người cũng đừng lên tiếng nhé? Nhiệm vụ gian khổ này giao cho mọi người đấy!"
Mấy bà thím vốn đến xem náo nhiệt này, bị Thẩm Nghiên nói như vậy, cứ như được giao phó nhiệm vụ thiêng liêng nào đó, lúc này đều đồng loạt đáp ứng.
Còn Lục Tuân... Anh nhìn con heo đang ngủ say sưa bên cạnh, day day khóe mắt, trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ.
Rốt cuộc tại sao anh lại đi theo một đám bà thím đến đây?
Những chuyện xảy ra hôm nay đều không giống với tính cách của anh, nhưng anh cứ thế mà đi theo.
Thật là kỳ lạ.
Người có cùng suy nghĩ với anh chính là đại đội trưởng Lưu Trường Căn.
Nhìn dáng vẻ hào hứng của mấy bà thím này, cứ tưởng đây là chuyện gì vẻ vang lắm sao?
Nói ra ngoài, danh tiếng của đại đội họ sẽ bị hủy hoại mất, sắc mặt ông có chút khó coi, thậm chí còn thầm cầu nguyện Bồ Tát phù hộ.
Mong rằng chuyện mất mặt này đừng xảy ra, nếu thật sự xảy ra thì đúng là mất mặt quá.
Lưu Trường Căn cũng cảm thấy mình chắc là bị điên rồi, lại đi hóng chuyện cùng với một đám bà thím.
Lúc này, ông thậm chí còn ngồi xổm trong chuồng heo cùng với họ, mùi hương đặc trưng của chuồng heo xộc thẳng vào mũi.
Bên tai còn có tiếng heo kêu ụt ịt.
Lục Tuân:...
Nhưng đã đến rồi thì anh chỉ có thể đứng bên cạnh yên lặng quan sát, sau khi Thẩm Nghiên dặn dò xong, mọi người liền ngồi xổm bên cạnh chờ đợi.
Chỉ là thỉnh thoảng lại vang lên tiếng đập muỗi.
Rồi đến tiếng lẩm bẩm bất mãn của mẹ Thẩm.
"Nhịn một chút, nhịn một chút, đừng có gây ra tiếng động, đây là sợ người ta không biết chúng ta đang núp ở đây à?"
"Thì ngứa quá mà? Chỗ này muỗi nhiều lắm, ôi chao~"
Mấy người nhỏ giọng than thở, quả nhiên hóng chuyện không dễ dàng gì.
May mà, không đợi lâu, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Nghiên bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng, rồi nháy mắt với Thẩm Trường Chinh.
Người đi vào đúng là Lý Tiêu Tiêu, nhưng vừa rồi rõ ràng có nghe thấy một tiếng bước chân khác ở bên ngoài.
Mọi người đều nín thở, lúc này Thẩm Nghiên mới lên tiếng.
"Lý Tiêu Tiêu, cô nói đi, ai muốn hại nhà chúng tôi?"
Lúc Lý Tiêu Tiêu đi vào thì thấy Thẩm Nghiên đang ngồi đó, cũng không nghi ngờ gì.
Cô ta khoanh tay đứng sau lưng Thẩm Nghiên, cũng không phát hiện ra điểm khác thường phía trước, ngược lại còn đắc ý nói:
"Nếu muốn trách thì trách ba cô, đắc tội với người ta trong đại đội, là bí thư chi bộ bảo tôi làm hỏng danh tiếng của anh Ba cô, đến lúc đó không những tôi không sao mà ông ta còn đảm bảo suất học đại học công nông binh lần này sẽ cho tôi, nếu không có gì bất ngờ thì sắp tới tôi sẽ được về thành phố rồi, vì vậy nói cho cô biết tin này cũng không sao!"