"Cô, cô ngửi xem, bây giờ cháu thơm rồi nè."
"Cháu cũng vậy, cháu cũng thơm, cô ơi, ôm cháu đi!" Tiểu Béo nhõng nhẽo dính lấy Thẩm Nghiên, chỉ muốn ngồi vào lòng cô để được cô ôm.
Thẩm Nghiên cảm thấy mình sắp bị xé làm bốn mảnh rồi.
"Được rồi, được rồi, tất cả đứng im nào, bây giờ cô có một nhiệm vụ muốn giao cho mấy đứa! Mấy đứa có thể giúp cô không?"
"Có ạ!" Bốn đứa nhỏ đồng loạt giơ tay.
"Tốt lắm, bây giờ, giúp cô lau tóc, dùng khăn nhé, lau nhẹ nhàng thôi, còn giúp cô quạt nữa..."
Thẩm Nghiên không hề áy náy mà sai bảo lũ trẻ.
Nuôi con nghìn ngày, dùng con một lúc.
Mấy đứa nhỏ đứa thì cầm quạt mo, đứa thì cầm khăn của Thẩm Nghiên, bắt đầu lau tóc cho cô.
Lập tức, trong sân yên tĩnh hẳn.
Thẩm Nghiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại thì thấy Lục Tuân đang nhìn cô với vẻ mặt đầy ẩn ý.
Thấy cô nhìn qua, anh còn giơ ngón tay cái với cô.
Thẩm Nghiên cười đắc ý đáp lại, mấy đứa nhỏ này ngoan quá đi!
Đại Đản là đứa chu đáo nhất, vừa lau tóc vừa sợ làm Thẩm Nghiên đau, cứ liên tục hỏi cô: "Cô, lực tay như vậy được chưa ạ?"
Phục vụ Thẩm Nghiên thoải mái vô cùng.
"Tốt lắm, tốt lắm!"
Tiểu Béo bị người ta giành mất việc, bèn chạy đi đ.ấ.m chân cho Thẩm Nghiên, vừa đ.ấ.m vừa nhìn cô với vẻ mặt lấy lòng.
Khuôn mặt mũm mĩm đó trông đáng yêu vô cùng.
Bầu không khí lúc này vô cùng ấm áp, mấy đứa nhỏ thi nhau hỏi Thẩm Nghiên chúng làm có tốt không, rồi chờ đợi lời khen của cô.
Sau đó, thấy tóc cũng lau gần khô rồi, Thẩm Nghiên mới đuổi lũ trẻ đi.
Mấy cậu nhóc lại ríu rít chạy đi chơi.
Thẩm Nghiên lúc này mới nhìn về phía Lục Tuân: "Lát nữa anh tắm thế nào?"
Hỏi xong, cô lại cảm thấy câu hỏi này có vẻ hơi ngại ngùng.
Đang định chuyển chủ đề thì anh Hai đã từ trong nhà đi ra.
"Chuyện này dễ thôi, em rể, nếu em không tiện đi lại thì lát nữa anh giúp em tắm!"
Giọng điệu anh nói rất hào sảng.
Lục Tuân lắc đầu: "Không cần đâu anh Hai, lát nữa anh giúp em xách nước vào là được rồi, em tự tắm được."
Thẩm Nghiên có hơi nghi ngờ: "Anh làm được không đấy?"
Mặt Lục Tuân hình như càng đen hơn.
"Được!" Câu này gần như là anh nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Thẩm Nghiên lúc này không nói gì nữa.
Buổi tối cũng không có việc gì làm, tóc cô cũng đã khô rồi, mẹ Thẩm bảo Lý Ngọc Mai giúp trải giường, may mà nhà có nhiều phòng, Lục Tuân ngủ cùng với Thẩm Trường Chinh.
Còn hai đứa nhỏ thì ngủ cùng với Đại Đản và Nhị Đản là được.
Dù sao cũng chưa đăng ký kết hôn, có kinh nghiệm trước đây rồi nên mẹ Thẩm không để Lục Tuân và Thẩm Nghiên ngủ chung phòng.
Nghĩ không còn việc gì nữa, Thẩm Nghiên bèn về phòng mình.
Vẫn là căn phòng quen thuộc, Thẩm Nghiên nằm trên giường đất, thoải mái thở dài một tiếng.
Cô suy nghĩ lung tung một hồi, tiếng động trong sân cũng dần nhỏ lại, mấy đứa nhỏ hình như cũng đã về phòng.
Thẩm Nghiên còn nghe thấy Thẩm Trường Thanh nói chuyện với Lục Tuân, nói là lấy cho anh một cái ghế để vào phòng vệ sinh tắm rửa.
Sau đó không còn tiếng động gì nữa.