"Vậy cháu đi đi, nhà vệ sinh ở ngay ngoài kia kìa!" Thẩm Nghiên chỉ cho cậu bé một hướng.
Lục Cẩn Dương nhíu mày, không nhịn được dậm chân: "Cháu muốn tiểu thẩm thẩm bế cháu!"
Thẩm Nghiên: "???"
Lúc này, cô hoàn toàn hoang mang. Cô nhìn Lục Cẩn Dương, rồi lại nhìn Lục Tuân.
"Đứa nhỏ này lớn thế này rồi, đi vệ sinh mà cũng cần người bế sao?"
Lục Tuân cũng không ngờ, mấy năm không gặp, đứa nhỏ này vẫn y như vậy. Anh bất lực day trán.
Anh nhìn Lục Cẩn Dương với vẻ hơi hung dữ.
"Lục Cẩn Dương!"
Vừa nghe thấy tiểu thúc thúc gọi tên mình với giọng hung dữ, cậu bé lập tức đứng thẳng người, nhưng có lẽ vì buồn tè quá, cậu bé còn kẹp chặt hai chân, rồi nhìn Lục Tuân với vẻ tủi thân.
Lục Tuân sắp chịu hết nổi rồi. Ở Kinh Đô, đứa nhỏ này sống kiểu gì vậy?
"Bây giờ cháu đã lớn rồi, phải tự mình đi vệ sinh, cởi quần ra là tè được rồi!"
Trước mặt Thẩm Nghiên, anh dạy dỗ đứa nhỏ.
Lục Cẩn Dương rất tủi thân, vẻ mặt sắp khóc đến nơi, rồi nói với giọng nức nở: "Nhưng cháu sẽ tè dầm ra quần mất!"
"Khụ khụ, đi thôi, tiểu thẩm thẩm dạy cháu nhé!" Thẩm Nghiên cắt ngang ý định dạy dỗ đứa nhỏ của Lục Tuân. Cậu bé rõ ràng là sắp nhịn không nổi rồi, nếu còn nói nữa, chắc chắn sẽ tè dầm ra quần mất.
Hơn nữa, muốn dạy dỗ con nít, cứ trực tiếp dẫn đứa nhỏ đi thực hành một lần, đứa nhỏ sẽ hiểu ngay, hoàn toàn không cần phải nói nhiều như vậy.
Đương nhiên, bảo Thẩm Nghiên bế đứa nhỏ là điều không thể.
Tay cô bây giờ còn chưa được xách nặng, sao có thể bế một đứa nhỏ như vậy được.
Lục Tuân cũng không ngăn cản, nhìn Thẩm Nghiên dẫn đứa nhỏ ra ngoài.
Rồi tự mình dẫn đứa nhỏ đi vệ sinh, trải nghiệm này cũng mới lạ thật đấy.
Đi vệ sinh xong, Lục Cẩn Dương nhìn Thẩm Nghiên với vẻ tươi cười.
"Tiểu thẩm thẩm, cháu thấy cô rất tốt, không giống như mẹ cháu nói, cô là một tiểu thẩm thẩm tốt!"
Đây là lần thứ hai Thẩm Nghiên nghe được câu này từ miệng đứa trẻ.
Cô không khỏi tò mò.
"Ở nhà, mẹ cháu thường xuyên nói về tiểu thẩm thẩm sao?"
Lục Cẩn Dương nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Có ạ, mẹ nói tiểu thẩm thẩm là con bé nhà quê, chỉ muốn bám lấy nhà chúng ta, nói tiểu thẩm thẩm xấu xí, là con heo..."
Thẩm Nghiên không khỏi tặc lưỡi.
Cô còn chưa gặp người chị dâu nhà họ Lục này mà đã nghe thấy người ta nói xấu mình rồi?
Thật sự là...
"Vậy ở nhà, mẹ cháu đối xử với cháu thế nào?"
"Mẹ đánh cháu, mắng cháu không nên thân, nhưng lại dỗ dành cháu ăn cơm. Cháu không chịu ăn cơm, mẹ còn cho cháu tiền. Mẹ nói cháu là đến đòi nợ."
Thẩm Nghiên nhíu mày, đây là lời một người mẹ nói với con trai mình sao?