"Thẩm Nghiên, em đừng có lúc nào cũng trốn tránh, trước đây chúng ta đã nói thế nào? Phải thử ở chung với nhau!"
Thẩm Nghiên đứng bên cạnh, nhỏ giọng lầm bầm: "Ở chung cũng đâu có nói là bao gồm cả ôm ấp các kiểu đâu!"
Cô cứ tưởng mình nói rất nhỏ, thật ra Lục Tuân đều nghe thấy, anh bất lực day day ấn đường.
"Thẩm Nghiên, em đừng có quá đáng như vậy!"
Thẩm Nghiên: ???
Người này còn đổ oan cho cô?
Rồi cô nghe thấy Lục Tuân nghiến răng nghiến lợi nói: "Chỉ cho phép em ngày nào cũng sờ mó anh, anh mới ôm một chút đã không được rồi? Em quá đáng lắm đấy!"
Thẩm Nghiên cúi đầu im lặng, bởi vì cô không biết nói gì nữa. Tham tiền háo sắc, đúng là lỗi của cô!
Lúc đó nhất thời bị sắc đẹp của Lục Tuân mê hoặc, cô còn lén lút cho rằng những việc mình làm chỉ trời biết đất biết cô biết, ai ngờ bây giờ lại thành nhược điểm rồi?
"Vậy thì sau này em không sờ nữa được chưa?" Giọng nói lạnh lùng, còn mang theo vài phần không phục.
Lục Tuân suýt nữa thì bật cười.
"Sao? Em còn không phục à? Anh đã nói rồi, chúng ta là vợ chồng, tiếp xúc cơ thể là chuyện bình thường. Tất nhiên, nếu em không cho phép đến bước cuối cùng, anh cũng sẽ không ép em, anh tôn trọng sự lựa chọn của em. Nếu em đồng ý, vậy thì cần phải đợi sau này chọn ngày lành tháng tốt."
Thấy Thẩm Nghiên cứ im lặng mãi, Lục Tuân nhìn sang, cô gái nhỏ cúi đầu, cái miệng nhỏ dẩu ra có thể treo cả bình dầu lên được.
"Hửm? Em bày tỏ thái độ đi chứ?"
"Em có tội, nhưng mà anh đã nói như vậy rồi, vậy thì được thôi. Nhưng mà những chuyện anh nghĩ thì đừng có nghĩ nữa, bây giờ anh vẫn là một bệnh nhân tàn nhưng không phế đấy!"
Mấy chữ tàn nhưng không phế, Thẩm Nghiên cắn răng cực mạnh.
Lục Tuân nghe hiểu, cảm thấy kỳ lạ vô cùng, chỉ muốn gõ cho Thẩm Nghiên một cái rõ đau. Không biết cô nhóc này cả ngày cứ nghĩ linh tinh gì trong đầu nữa.
"Được rồi, cứ quyết định vậy đi. Nào, tiếp tục lau người."
Thẩm Nghiên gật đầu, nhưng lần này cô nàng lại chẳng ngại ngùng gì mà cứ thế thoải mái sờ soạng.
Lục Tuân cứ nhìn cô chằm chằm như vậy. Thẩm Nghiên lúc này cũng chẳng sợ nữa, lúc trước còn ngại ngùng, bây giờ cũng mặc kệ, cô cứ làm một lão sắc thì đã sao nào?
Nhìn Lục Tuân rõ ràng là đang khó chịu nhưng lại chẳng làm gì được mình, trong lòng Thẩm Nghiên thấy hả hê vô cùng!
Căn phòng nhất thời yên tĩnh lạ thường, chỉ còn lại tiếng Thẩm Nghiên lau người khe khẽ. Lục Tuân muốn đánh lạc hướng sự chú ý, bèn kiếm chuyện nói:
"À đúng rồi, lúc nãy em ngẩn người, đang nghĩ gì vậy?"
"Em đang nghĩ đến mấy con heo ở đại đội nhà mình!" Thẩm Nghiên theo bản năng đáp.
Nói xong cô mới nhận ra ánh mắt Lục Tuân đang nhìn mình đầy quái dị.
"Vậy ra, anh còn không quan trọng bằng mấy con heo ở đại đội em? Em không theo anh ra đảo thật sự là vì mấy con heo đó sao?" Càng nói về sau, giọng anh càng trầm xuống.
Ai mà ngờ được, có một ngày heo cũng có thể trở thành tình địch của mình chứ.
Thẩm Nghiên vội vàng giải thích: "Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm. Lúc trước em không theo anh, cũng một phần là vì hai đứa mình chưa thân thiết, biết đâu anh cũng chẳng thích em, giữ khoảng cách vẫn là tốt nhất. Nhưng bây giờ trại heo của đại đội đã đi vào hoạt động, với tư cách là người phụ trách, em phải tập chung chứ, anh hiểu không?"
"Ừm, anh hiểu rồi, những gì em nói anh đều hiểu. Bên hải đảo thật ra vẫn còn nhiều nơi chưa được khai phá, em đến đó có thể sẽ vất vả đấy. Tùy em quyết định vậy. Nhưng anh nghĩ, nếu chúng ta muốn hiểu nhau hơn thì vẫn nên gặp gỡ nhiều hơn, em thấy sao?"
Thẩm Nghiên gật đầu.
Nếu yêu xa, quả thực chỉ có thể liên lạc qua thư từ, như vậy thì phiền phức quá.