"Anh bế anh ấy, tôi trải lại giường."
Thế là Lục Tuân được bế công chúa.
Rồi Thẩm Nghiên trải lại giường cho anh, đặt anh nằm xuống, bôi thuốc cho anh.
Thuốc bôi lên vết thương, mát lạnh, khiến Lục Tuân rùng mình.
Nhưng ngay sau đó là cảm giác dễ chịu, anh thấy thoải mái hơn hẳn.
Cảm giác nhớp nháp trước đó cũng biến mất.
Lần này cũng không đổ mồ hôi nữa, những chỗ sưng đỏ đều được bôi thuốc, giờ thì không còn khó chịu nữa.
Nhìn Thẩm Nghiên bận rộn đến mức mồ hôi nhễ nhại, Lục Tuân lại thấy lúng túng.
Người phụ nữ này, từ lúc xuất hiện đến giờ, dường như luôn khiến anh thay đổi cách nhìn, thậm chí anh suýt thì quên mất trước đây cô là người thế nào.
Buổi chiều, Thẩm Trường Bá đến.
Hôm nay, anh bận việc bên ngoài, rồi nghĩ đến chuyện em gái chắc cũng sắp đến, anh cứ thấp thỏm không yên, sợ Thẩm Nghiên đến đây rồi sẽ gây sự, đến lúc đó không phải đến chăm sóc người bệnh, mà là đến chọc tức người bệnh.
Nên anh cứ lo lắng mãi.
Làm xong việc, anh lập tức đến bệnh viện quân khu, đến bệnh viện, anh thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.
Không biết họ đang bàn tán gì, Thẩm Trường Bá giật thót tim.
Chẳng lẽ em gái anh vừa đến đã gây chuyện rồi?
Anh bước nhanh hơn.
Đến phòng bệnh của Lục Tuân, anh đứng trước cửa, gõ cửa, không đợi người bên trong trả lời, anh đã đẩy cửa bước vào.
Rồi anh choáng váng trước cảnh tượng trước mắt.
Lúc này, Thẩm Nghiên đang đỡ Lục Tuân xoay người, cơ thể hai người khó tránh khỏi gần gũi, Thẩm Nghiên đang bó bột một tay, quan trọng là, tay còn lại cầm quạt, vừa rồi nếu như Thẩm Trường Bá không nhìn nhầm, em gái anh ấy, vừa rồi đang... đánh... vào m.ô.n.g Lục Tuân?
Không phải chứ? Không phải chứ?
Mới mấy tháng không gặp mà...
Em gái anh đã hổ báo thế này rồi sao?
Thực ra, lúc nãy, Thẩm Nghiên đang giúp Lục Tuân tập lật người, đồng thời hướng dẫn anh cách phối hợp tay chân khi xoay người. Bởi vì vết thương ở ngực, Lục Tuân cử động khá khó khăn nên cần có người hỗ trợ bên cạnh.
Chỉ là lúc nãy Lục Tuân không chịu hợp tác, Thẩm Nghiên mới vỗ vào m.ô.n.g anh thôi.
Lục Tuân lúc này xấu hổ đến mức chỉ muốn mình có thể đứng dậy ngay lập tức để đuổi cô gái phiền phức này về nhà.
Mông anh vẫn còn hơi sưng đỏ, mặc dù đã bôi thuốc và đỡ hơn một chút nhưng vẫn còn hơi đau rát.
Kết quả là Thẩm Nghiên lại vỗ mạnh như vậy...
"Ặc... hình như anh đến không đúng lúc?"
Lục Tuân ngượng ngùng, còn Thẩm Nghiên thì chẳng ngại ngùng gì cả.
Cô nàng còn thản nhiên nhìn Thẩm Trường Bá:
"Anh, anh đến rồi ạ?"
"Ừ, em đến đây khi nào vậy?" Thẩm Trường Bá đưa tay lên mũi, cố gắng chuyển chủ đề một cách cứng nhắc.
"Em đến từ trưa rồi ạ."
"Đã gửi điện báo về nhà báo bình an chưa?" Thẩm Trường Bá nhìn cô em gái thay đổi nhiều đến vậy, ánh mắt cứ dán chặt vào cô không rời.
Thẩm Nghiên gật đầu: "Em đã gửi lúc trên đường đến đây rồi ạ."
Thẩm Trường Bá cũng nhìn thấy tay cô: "Tay em làm sao vậy? Bị thương rồi sao còn đến đây?"
Với tính cách tiểu thư của cô em gái này, nếu tay bị bó bột thế này, chắc chắn cô nàng đã viện cớ để không phải đến chăm sóc người khác rồi.
Lục Tuân lúc này cũng đang chờ đợi câu trả lời của Thẩm Nghiên. Anh nghĩ chắc chắn cô nàng đang muốn nhân cơ hội này để xin đi theo bộ đội cùng anh.