Thẩm Nghiên chợt nhớ ra một việc, ngày mai phải lên huyện một chuyến.
Vì vậy, sau khi mọi người ăn cơm xong, Thẩm Nghiên khẽ ho một tiếng. Lý Ngọc Mai thầm nghĩ: Quả nhiên đến rồi!
Bữa tối nay thịnh soạn như vậy, cô ta đã biết không phải ăn không rồi, thì ra là đang chờ ở đây...
Trên mặt cô ta vẫn thản nhiên dọn dẹp bát đũa, rồi nghe thấy Thẩm Nghiên lên tiếng: "Ba mẹ, con định ngày mai lên trấn một chuyến..."
Câu nói vừa dứt, trong sân lại im lặng như tờ. Lý Ngọc Mai có một cảm giác quả nhiên là vậy.
Nói thật, nếu cô em chồng này cứ mãi không mở lời, cô ta còn sợ cô nàng đang ấp ủ một âm mưu gì đó.
May quá, mới chỉ nấu hai bữa cơm đã bắt đầu lộ ra mục đích rồi.
Lúc này, mọi người nghe tin Thẩm Nghiên muốn lên trấn, không hề ngạc nhiên mà đều có cảm giác quả nhiên là vậy.
Theo tính cách của Thẩm Nghiên, nếu đã bỏ ra nhiều công sức như vậy, chắc chắn là có điều gì đó muốn cầu xin mới làm như thế.
Lúc này nghe cô nói muốn lên trấn, mọi người đều đoán ra được.
Chẳng phải là muốn xin tiền một cách trá hình sao...
Mà xin tiền để làm gì, không phải là mua quần áo đẹp, dây buộc tóc hay những thứ khác thì là gì, dù sao cũng là vòi tiền nhà.
Thẩm Nghiên nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, còn đang nghĩ mình có nói sai gì không thì anh Tư Thẩm Trường Chinh nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Thì ra em gái đang chờ ở đây."
Ban đầu Thẩm Nghiên không hiểu, nhưng sau đó, đột nhiên nhớ đến những việc nguyên chủ đã làm trước đây, liền hiểu ra ngay biểu cảm của nhà họ Thẩm lúc này là có chuyện gì vậy.
Mẹ Thẩm lại rất vui vẻ, con gái vất vả cả ngày, cho con bé chút tiền lên trấn mua ít đồ ăn thức uống yêu thích cũng là chuyện bình thường.
Vì vậy bà liền đồng ý.
"Được, nếu con muốn lên trấn thì ngày mai mẹ cho con tiền, lên đó mua ít đồ ngon ngon nhé."
Vừa dứt lời, hai cậu nhóc cũng hào hứng nói mình cũng muốn đi cùng.
Nhưng bị mẹ Thẩm từ chối.
Lý Ngọc Mai vốn đã rất có ý kiến, lúc này thấy con trai mình muốn đi theo lên trấn mà mẹ Thẩm lại từ chối, liền cảm thấy không vui.
"Mẹ, Đại Đản với Nhị Đản cũng là cháu của mẹ, mẹ không cần phải thiên vị như vậy chứ? Sao em gái đi được mà Đại Đản với Nhị Đản lại không đi được?"
Lý Ngọc Mai thật sự rất bất mãn, hai đứa nhỏ là cháu trai đầu tiên của nhà họ Thẩm, còn nhỏ như vậy, mẹ Thẩm không thương hai đứa nhỏ mà lại đi thương Thẩm Nghiên, cô ta thật sự không biết cô em chồng này còn định bám váy nhà này bao lâu nữa.
Bây giờ chỉ mong Thẩm Nghiên có thể nhanh chóng đi theo chồng, rời khỏi nhà này, bọn họ mới có thể sống yên ổn.
Mẹ Thẩm nghe vậy liền không vui: "Sao nào? Mẹ thương con gái mẹ mà cũng cần con đồng ý à? Hơn nữa, mẹ cũng có tiêu tiền của tụi bây đâu, con dâu Hai, nếu con không vui thì hôm nay chúng ta chia nhà luôn đi, mẹ với ba mày dẫn Tiểu Nghiên ra ở riêng."
Thẩm Trường Thanh vừa nghe thấy câu này, vội vàng đứng ra giải thích.
"Mẹ, mẹ nói gì vậy? Đều là người một nhà, Ngọc Mai cũng chỉ là thương hai đứa nhỏ thôi, nói gì mà chia nhà chứ, hơn nữa, cho em gái tiêu tiền, anh Hai này rất vui lòng."
Thẩm Nghiên thấy tình hình căng thẳng sắp sửa cãi nhau, vội vàng lên tiếng giải thích: "Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, con chỉ muốn lên trấn gửi thư thôi, không phải xin tiền đâu, con vẫn còn ít tiền, hôm qua lúc Lục Tuân đi có đưa tiền cho con."
Tuy Thẩm Nghiên không muốn lấy tiền của Lục Tuân, nhưng lúc này cô đúng là đang túng thiếu, nguyên chủ là người có một đồng tiêu hai đồng, có thể để dành được tiền mới lạ.
Nhưng hiện tại Thẩm Nghiên vẫn cần một ít tiền, vậy nên, số tiền này cứ coi như là cô mượn Lục Tuân vậy.