Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ

Chương 223: Báo án cung cấp manh mối (2)



Thẩm Nghiên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Thẩm Nghiên định đi thanh toán thì Lương Siêu đã tự đi đóng tiền rồi.

"Em gái, bọn anh có chút tiền, anh đi đóng là được."

Thấy anh họ kiên quyết như vậy, biết anh không muốn chiếm tiện nghi của nhà mình, Thẩm Nghiên cũng gật đầu đồng ý.

Nhưng lúc này cô cũng đang suy nghĩ, có thể làm gì để cuộc sống của nhà bác Cả khá hơn nhỉ?

Bác cả hiện giờ không thể ra đồng kiếm công điểm, cuộc sống trong nhà chắc chắn rất khó khăn.

Nhà cô có thể giúp đỡ, nhưng cứ thế này mãi cũng không phải cách.

"Giúp người không bằng giúp mình."

Đây là đạo lý muôn đời.

Vậy rốt cuộc có việc gì mà bác Cả có thể làm ở nhà được nhỉ?

Nhưng lúc này bác Cả vẫn đang điều trị, thay thuốc gì đó cũng không nhanh được, Thẩm Nghiên liền đi báo án.

Tin tức về tên gián điệp kia, vẫn nên báo cáo với cấp trên càng sớm càng tốt.



Mọi người ở đồn cảnh sát nghe một cô gái trẻ đến báo án, vừa vào đã nói phát hiện ra gián điệp, đều vô cùng kinh ngạc.

"Cô chắc chắn mình không nhìn nhầm chứ?"

"Là cái thứ giống như đài phát thanh đó, tôi sao có thể nhìn nhầm được?" Tuy không phải cô tận mắt nhìn thấy, nhưng Thẩm Nghiên vô cùng tin tưởng lời Nhị Đản nói.

"Được, chúng tôi sẽ lập tức điều tra. Đồng chí, nếu thật sự là gián điệp, cô đã giúp nước nhà làm một việc lớn đấy! À, nhà cô ở đâu? Đến lúc bắt được người, chúng tôi sẽ đến cảm ơn cô."

"Đây đều là việc tôi nên làm với tư cách là một công dân. Tôi tên là Thẩm Nghiên, nhà ở đại đội Bình Khẩu, xã Ngọc Hành."

"Tốt tốt tốt, quả nhiên là đồng chí tốt của chúng ta. Nhưng cô còn thông tin hữu ích nào khác cung cấp cho chúng tôi không? Để chúng tôi có thể nhanh chóng xác định được tên gián điệp này?"

Thẩm Nghiên nhớ lại, vì trước đây thường xuyên gặp người bán nước ngọt đó, ở xương hàm của hắn ta có một nốt ruồi đen, cô nhớ rất rõ.

"Có, tôi nhớ người đàn ông đó không cao lắm, khoảng mét bảy mấy, rồi ở bên phải mặt, chỗ xương hàm có một nốt ruồi đen, trên nốt ruồi còn có lông, tôi nhớ rất rõ. Người này rất cẩn thận, các đồng chí cảnh sát cần phải cẩn thận!"

Thẩm Nghiên kể hết những thông tin mình biết.

Từ lúc Nhị Đản vén tấm vải che xe của hắn ta lên, Thẩm Nghiên đã phát hiện ra, người này rất cảnh giác, nếu không cẩn thận thì rất có thể sẽ đánh rắn động cỏ.

"Được, chúng tôi sẽ cẩn thận điều tra, cảm ơn đồng chí Thẩm đã cung cấp manh mối!"



Nói xong, người cảnh sát chào Thẩm Nghiên, bên này đã bắt đầu tổ chức người đi điều tra.

Thẩm Nghiên thấy việc của mình đã giải quyết xong, liền quay lại bệnh viện.

Vừa lúc bác Cả cũng đã xử lý xong, đang được dìu lên xe lừa.

"Tiểu Nghiên, cháu đi đâu đấy? Bọn bác đang định đi tìm cháu."

"Không có gì ạ, cháu ra ngoài một lát. Giờ mọi việc đã xong rồi, chúng ta về được chưa ạ?"

"Về thôi về thôi!"

Nhưng lúc này đã gần trưa, Thẩm Nghiên liền nói: "Mẹ, bác Cả, bác dâu Cả, giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta đến nhà hàng quốc doanh ăn chút gì đã ạ, nếu không về đến nhà còn lâu lắm."

Chạy ngược chạy xuôi cả buổi sáng, Thẩm Nghiên đã sớm đói meo rồi.

Nhưng giờ về nhà chắc cũng phải mất gần một tiếng, cứ đói meo thế này, cô sợ mình ngất xỉu mất.

Thấy mọi người định từ chối, Thẩm Nghiên vội vàng nói: "Mọi người xem, giờ còn có cháu với bác Cả là bệnh nhân đấy, không phải nên ăn chút gì ngon ngon để bồi bổ à?"

Mẹ Thẩm Nghiên vốn định nói không cần, nhưng lại nuốt lời định nói vào bụng.

Thôi được rồi, để ai đói chứ không thể để con gái đói.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv