Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ

Chương 18: Mập à? Bà mới mập ấy! (2)



Ai thích bị người ta nhìn như khỉ trong sở thú chứ?

Chưa kể, hôm nay cô nhìn nguyên chủ một cái, khuôn mặt này thật sự rất to... Nói là mặt to như cái mâm cũng không quá.

Thêm vào đó, nguyên chủ học theo thanh niên trí thức ở thành phố để tóc mái, khiến khuôn mặt càng thêm to, bây giờ cô còn toát cả mồ hôi, gần như không cần soi gương, Thẩm Nghiên cũng biết bây giờ mình trông "kinh khủng" đến mức nào.

Tất nhiên không muốn ở đây tán gẫu với mấy bà thím nữa.

Mấy bà thím thấy cô như vậy, không nhịn được muốn hỏi thêm mấy câu: "Nghe nói chồng mày hôm qua vừa cưới xong, hôm nay đã về đơn vị rồi? Không nói gì đến chuyện khi nào đến đón mày sao?"

"Đúng vậy, tao nói cho mày biết, tuy là quân nhân, nhưng biết đâu người ta về đơn vị rồi sẽ quên mày luôn đấy, mày phải giữ chặt người ta vào."

"Đúng đúng đúng, nhà họ Trần đã từ hôn rồi, bây giờ mày chỉ có thể dựa vào đồng chí Lục đó thôi, phải nắm chắc lấy."

Mấy người này ngoài mặt thì khuyên cô giữ chặt Lục Tuần, chắc chắn sau lưng cũng đang xì xào bàn tán, Lục Tuần sau này có đón cô đến đơn vị hay không.

"Các thím ơi, đồng chí Lục về đơn vị là có việc công cần làm, chuyện người ta nói tất nhiên sẽ làm được, không cần các thím phải lo lắng, anh ấy là một chiến sĩ nhân dân tốt, mong các thím đừng nói xấu người ta sau lưng nữa, nếu không, cháu còn phải đi hỏi đại đội trưởng, việc nói xấu quân nhân là tội gì? Biết đâu đến lúc đó sẽ đưa các thím đi giáo dục một trận đấy."

Chữ giáo dục ở đây thì không biết là chỉ giáo dục bằng lời nói, hay là giáo dục tư tưởng.



Thời buổi này, người bị giáo dục không ít.

Quả nhiên mấy bà thím này vừa nghe thấy câu này, lập tức không trêu chọc cô nữa.

"Chúng tôi chỉ nói đùa thôi, có cần phải vậy không?"

"Đúng vậy, đi đi đi, chúng ta đi cắt cỏ cho lợn thôi, không để ý đến cô ta nữa."

Rõ ràng là nói không lại Thẩm Nghiên, nhưng lại làm ra vẻ "đường đường chính chính", sau đó hừ một tiếng, mấy người rời đi.

Thẩm Nghiên thấy mấy người rời đi, bất đắc dĩ thở dài.

Chắc là sau này cuộc sống của cô sẽ rất thú vị.

Nhìn mấy bà thím này xem, trước mặt cô còn nói như vậy, khó mà tưởng tượng được sau lưng sẽ nói cô thế nào.

Lúc cô về đến nhà, khuôn mặt đỏ bừng, cô chỉ có thể rửa mặt.

Sau đó thấy chè đậu xanh cũng nguội rồi, lúc này vẫn chưa đến giờ, liền nghĩ là mang đến cho người nhà họ Thẩm.

Thẩm Nghiên xách một cái giỏ, Đại Đản và Nhị Đản ở phía sau cũng đeo gùi.



Bên trong đựng bát và một ít nước.

Thẩm Nghiên không hề có quan niệm trẻ con còn nhỏ, không thể làm việc.

Ngược lại cảm thấy phải dạy dỗ trẻ con từ nhỏ, để bọn trẻ cũng làm việc.

Thế là, một người lớn hai đứa trẻ cứ như vậy đến ruộng.

Lúc này không ít bà thím trên ruộng nhân lúc người ghi điểm không chú ý, lại vươn vai lười biếng, thỉnh thoảng lại tám chuyện với người bên cạnh, dứt khoát không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để "lười biếng".

Không phải sao, thấy mẹ Thẩm vẫn đang làm việc, liền không nhịn được đến trước mặt bà, sau đó tám chuyện về đối tượng kết hôn của Thẩm Nghiên.

"Nhà họ Thẩm này, con rể nhà bà, về đơn vị nhanh như vậy, bà không lo lắng à?"

Bà thím họ Mã vừa đến đã hỏi câu hỏi bà tám như vậy, không ít người xung quanh nghe thấy, có người giả vờ đang bận, thật ra tai đã dựng lên từ lâu.

Mẹ Thẩm cũng không để ý, lúc này đứng dậy đ.ấ.m lưng, sau đó mới đáp: "Tôi có gì phải lo lắng chứ, tôi nói nhé, nhận thức của bà đúng là không được, người ta về đơn vị rõ ràng là có việc công cần xử lý, lẽ nào bà còn có thể ngăn cản người ta không cho về?"

Bà thím họ Mã bị bẽ mặt trước mặt nhiều người như vậy, lập tức có chút không vui, bĩu môi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv