Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ

Chương 12: Em gái con nợ chúng mày đấy (2)



Không ngờ, mới một buổi sáng không gặp, hai đứa nhỏ này bây giờ lại dựa dẫm vào Thẩm Nghiên như vậy, còn nhận lỗi với Thẩm Nghiên?

Mấu chốt là Thẩm Nghiên, trước đây ở nhà không phải đang nổi giận thì là trên đường nổi giận, khiến cho bây giờ cô nói chuyện ôn hòa như vậy, bảo vệ hai đứa cháu trai, mọi người đều có cảm giác rất kỳ lạ.

Nhưng ánh mắt mẹ Thẩm lóe lên, trong lòng có một dự đoán mơ hồ.

Mẹ Thẩm cũng không phải thật sự muốn trách bọn trẻ, chuyện này dạy dỗ một trận là được rồi.

Nhưng cậu ba Thẩm Trường An, lúc này ngửi ngửi, rồi đột nhiên lên tiếng: "Bố mẹ, hai người không ngửi thấy mùi thơm này sao?"

Lúc này những người khác trong sân cũng kịp phản ứng.

Nhị Đản khóc đến mức mắt đỏ hoe, lúc này lại không nhịn được đắc ý khoe khoang với mọi người: "Ông bà nội ơi, cô nấu cơm, thơm lắm, chúng ta có thể ăn cơm được chưa?"

Vừa dứt lời, mọi người trong nhà đều không nhịn được nhìn về phía Thẩm Nghiên.

Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Thẩm Nghiên cũng có chút ngại ngùng, liền ho khan một tiếng, nghĩ đến mình còn một món cà chua xào trứng chưa làm, liền nói: "Bố mẹ, anh Hai chị dâu, anh Ba anh Tư, mọi người rửa tay trước đi, con còn một món nữa, xào xong là chúng ta có thể ăn cơm rồi."

Nói xong liền chạy vào bếp, mọi người cảm thấy lúc cô đi ngang qua, mặt đất cũng rung chuyển theo.



Người vẫn là người đó, nhưng việc làm, khiến mọi người có chút không quen...

"Đây vẫn là em gái tôi sao?" Anh Tư Thẩm Trường Trinh lẩm bẩm một câu.

Anh ta và Thẩm Nghiên là anh em sinh đôi, quan hệ hai người từ nhỏ đã rất tốt, chỉ là mấy năm nay quan hệ dần trở nên căng thẳng, anh ta cũng bắt đầu chán ghét cô em gái ham ăn lười làm này, lúc này nhìn thấy Thẩm Nghiên dường như có dấu hiệu thay đổi, vừa vui mừng, vừa sợ sự thay đổi này chỉ là nhất thời.

Sau này Thẩm Nghiên nhất định còn có âm mưu lớn hơn...

Nhưng những lời này anh ta không dám nói ra, chỉ có thể nghĩ trong lòng.

Quả nhiên mẹ Thẩm vừa nghe thấy câu này, tiến lên vỗ một cái vào trán anh ta.

"Nói bậy bạ gì đấy? Đây không phải em gái con thì là ai? Con đúng là đồ anh trai vô dụng, cũng không biết giúp em gái làm việc?"

Mắng xong cậu tư Thẩm Trường Trinh, mẹ Thẩm lại nhìn những người khác trong sân: "Còn có mấy đứa bây nữa, cũng không biết giúp đỡ, trời nóng như vậy, em gái con nấu cơm cho chúng mày vất vả như vậy, cũng không biết phụ một tay, ngày nào cũng như ông tướng há miệng chờ sung, em gái con nợ chúng mày đấy à?"

Mọi người bị mẹ Thẩm mắng một trận, không khỏi chột dạ, Thẩm Trường Thanh là anh Hai, lúc này không nhịn được sờ sờ mũi: "Mẹ, con, con đi giúp em gái."

Vợ của anh Hai, Lý Ngọc Mai cũng nói theo: "Con, con đi giúp em gái nhóm lửa."

Lý Ngọc Mai vừa gả đến đã biết, lòng mẹ chồng thiên vị, bốn đứa con trai trong nhà giống như nhặt được ngoài đường vậy, chỉ có con gái là ruột thịt.



Cô em chồng thùng cơm, mỗi ngày ăn hết phần của mấy người, mẹ chồng còn lo lắng em chồng bị đói.

Cô ấy chỉ muốn câm nín, nếu có đói cũng là cô ấy với mấy đứa nhỏ bị đói chứ?

Cô em chồng ngày càng béo tốt, ngược lại là bọn họ, người nào người nấy gầy gò ốm yếu, dinh dưỡng trong nhà vào bụng ai, mọi người đều thấy rõ.

Nhưng mẹ chồng bảo vệ con cái, cô ấy không dám phản bác nửa lời, nếu không với tính cách của mẹ chồng, phút mốt có thể đóng gói cô ấy trả về nhà mẹ đẻ.

Lúc này Nhị Đản cuối cùng cũng nhớ đến con thỏ, chạy lon ton đến cái gùi ở góc tường, nhấc con thỏ lên.

"Bố ơi, ăn thịt."

Thẩm Trường Thanh theo bản năng đáp: "Nhị Đản, hôm nay bố lên núi không tìm được thịt, lần sau..." Lời còn chưa nói hết, liền nhìn thấy con thỏ xám xịt trong tay Nhị Đản, lập tức hai mắt sáng lên.

"Nhị Đản, con lấy đâu ra con thỏ vậy?"

"Cô bắt được." Đại Đản lí nhí đáp.

Nhị Đản phụ họa: "Cô không biết làm thịt, bố làm đi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv