Anh Lục Ban Ngày Lạnh Lùng, Ban Đêm Quỳ Gối Dỗ Vợ

Chương 117: Chuyện đáng mừng (1)



"Thôi được rồi, ồn ào quá, còn muốn làm việc nữa không hả!?" Lưu Trường Căn đứng trên bờ ruộng, quát lớn.

Thấy không còn chuyện vui để xem nữa, mọi người liền tản ra.

Biết sao được, drama thì đã hóng xong rồi, nhưng cán bộ ghi điểm vẫn đang canh chừng kìa.

Không chừng lát nữa lại bị trừ điểm công.

Mọi người tuy đã giải tán, nhưng tiếng bàn tán vẫn không ngừng.

Mọi người vẫn rôm rả thảo luận.

Chủ yếu là nói về việc Thẩm Nghiên hiểu chuyện như thế nào, rồi bác dâu Cả thiếu tầm nhìn ra sao.

Con dâu của Lưu Tú Anh cũng nghe thấy những lời bàn tán này, chỉ muốn bóp c.h.ế.t bà mẹ chồng đồng đội heo này.

Đã đi đòi tiền rồi thì thôi, vậy mà lại không đưa tiền cho bà cụ, nếu đưa rồi thì làm sao xảy ra chuyện này được.

Giờ thì hay rồi, khiến cả đại đội xem trò cười.



Sau khi Thẩm Nghiên chạy đi, không ngờ lại có không ít người đi theo an ủi cô.

Thực ra, cô vốn không buồn lắm.

Nhưng vì bà Thẩm cứ luôn miệng nói bên ngoài là đã đưa tiền cho cô, nên Thẩm Nghiên mới đoán, có lẽ số tiền này là do bác dâu Cả tự ý đòi lại, không phải do bà Thẩm đòi lại.

Vậy thì cô không thể gánh tội này được!

Nói rõ mọi chuyện cũng tốt, số tiền này cô không lấy, mọi người đều đã thấy rõ ràng.

Chỉ là mọi người xung quanh cứ tưởng cô bị ấm ức, còn chạy đến an ủi cô, khiến Thẩm Nghiên dở khóc dở cười.

"Mẹ, con không sao, con chỉ muốn nói rõ ràng thôi. Không thể để bác dâu Cả đòi lại tiền của bà nội cho con, vậy mà bà nội còn nói với mọi người là con đã lấy số tiền này, như vậy chẳng phải con rất oan ức sao?"

Thấy trên mặt Thẩm Nghiên quả thực không có vẻ buồn bã, mẹ Thẩm mới yên tâm.

"Con nghĩ vậy là tốt rồi, mẹ còn sợ con buồn đấy. Không sao đâu, sau này nếu con muốn tiền, mẹ cho con, nhà mình không cần tiền của người khác."

Tuy Thẩm Nghiên đã nói vậy, nhưng mẹ Thẩm vẫn an ủi cô, ra vẻ sợ cô buồn.



Bà Vương đuổi theo, cũng nghe thấy lời Thẩm Nghiên nói: "Đúng đấy, con làm vậy là tốt rồi, đỡ phải để bà già đó ra ngoài khoe khoang bà ấy đối xử tốt với cháu gái như thế nào, cứ như ai mà không biết bà ấy keo kiệt lắm vậy."

Điều bà Vương không nói ra là, bà ấy còn nghi ngờ đây là do bà Thẩm bảo con dâu đi đòi tiền, chỉ là bà ấy giữ thể diện, nên mới đổ trách nhiệm cho con dâu.

Nhưng lời này bà ấy không tiện nói ra, nên cũng không nói thêm gì nữa.

Mẹ Thẩm quay lại ruộng làm việc, nhưng sắc mặt vẫn không tốt lắm, bà chị dâu này càng ngày càng không ra gì.

Đi được nửa đường, Thẩm Nghiên thấy đám trẻ vừa nãy đi nghỉ ngơi, lúc này đều tức giận chạy đến, Nhị Đản nhìn cô với vẻ mặt nguy hiểm, hỏi: "Cô ơi, ai bắt nạt cô, cháu đánh nó cho cô."

Thẩm Nghiên liếc nhìn cậu bé, cậu nhóc tuy nói năng ngọng nghịu, nhưng nắm chặt tay, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò vì tức giận mà phồng lên.

Trông cũng đáng yêu.

Thẩm Nghiên véo má cậu bé một cái, khiến Nhị Đản đang tức giận bỗng nhiên phá công.

"Cô ơi, cô làm gì vậy?" Nhị Đản bất mãn nói.

Cậu bé đến để bênh vực cô, vậy mà lúc này cô lại còn trêu chọc cậu bé.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv