Anh Là Trăng Trên Bầu Trời

Chương 6



(29)

Sáng hôm sau, tôi tỉnh lại vì tiếng mở cửa.

Đột nhiên tôi mở mắt, bất thình lình đối diện với hai con mắt tỉnh táo của Kiều Diệc Thần.

Không biết anh đã nhìn tôi bao lâu, khi tôi thức dậy, anh cũng chưa kịp nhắm mắt.

Nhưng giờ phút này, điều khiến tôi sợ hãi không phải là việc đối diện với anh mà ở bên ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng bước chân.

“Diệc Thần, anh dậy chưa? Em làm bữa sáng cho anh, hôm nay có món cháo bí đỏ anh thích ăn, em cố gắng dậy sớm để nấu.”

Chị Lỵ!

Hóa ra bọn họ ở gần như vậy, gần đến mức mỗi ngày có thể ăn sáng cùng nhau.

“Ơ? Sao hôm nay anh vẫn chưa dậy?”

Ở ngoài cửa chị Lỵ không nghe thấy tiếng Kiều Diệc Thần trả lời, trực tiếp chuyển hướng đi về phía phòng ngủ.

Càng lúc tiếng bước chân càng gần, cả người tôi đổ môi lạnh vì quýnh cả lên.

Nhưng cố tình, một đương sự khác thấy thế vẫn có thể một tay chống đầu thản nhiên ung dung nhìn tôi, thưởng thức biểu cảm của tôi.

Tôi ngạc nhiên trước sự bình tĩnh quá mức của anh.

Nói nhỏ nhất có thể: “Anh mau bảo chị ấy đừng vào đi!”

Anh nhướng mày, còn không biết xấu hổ hỏi lại tôi: “Tại sao?”

Tôi sợ đến nỗi không nói nên lời!

Tại sao?

Đại ca à, vợ chưa cưới của anh ngay ngoài cửa, mà tôi còn đang nằm trên giường anh, cái này đi vào, không phải là bắt gian tại trận sao?!

Tôi không thể tin được, sáu năm sau Kiều Diệc Thần lại có sở thích tồi đến vậy.

Nhưng không kịp mắng người, sợ chị Lỵ ở ngoài cửa một giây sau sẽ đẩy cánh cửa ra.

Tôi luống cuống tìm đường trốn, đầu óc mơ hồ chui vào trong chăn!

Trong chăn xung quanh tối đen, tôi không nhìn rõ được gì, chỉ là lúc chui dần xuống hình như đụng phải cái gì đó của Kiều Diệc Thần, là chuyện ngoài ý muốn.

Chỉ nghe thấy người đàn ông kêu một tiếng đau đớn, cả người căng chặt.

Tôi chợt mở to hai mắt nhìn, sau đó, khuôn mặt đỏ bừng.

A a a a a a a!

(30)

Cũng may Kiều Diệc Thần không điên đến mức không chữa nổi, đúng lúc chị Lỵ gõ cửa phòng ngủ, anh lên tiếng: “Tôi ra ngay đây.”

“Được.”

Chị Lỵ đứng ngoài cửa vài giây sau đó lên tiếng rời đi.

Kiều Diệc Thần xoay người xuống giường, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, một lúc sau anh cuốn khắn tắm nửa người dưới đi ra.

Đúng lúc tôi ló cái đầu tròn ra, bất ngờ bị nhìn thấy toàn bộ nửa người trên đang trần trụi của anh, để lộ những đường máu huyết mạch trên làn da.

“…..”

Nếu không nhớ bên ngoài có người, tôi đã thét chói tai thành tiếng.

Gắn gao cắn chặt đôi môi, đôi mắt mở to tròn xoe.

Không biết có phải do bị dọa không, nhìn đến ngây người, phản ứng chậm chạp, quên luôn việc phải thu lại ánh mắt đầu tiên.

Kiều Diệc Thần đi đến chỗ tủ quần áo chọn đồ, bớt thời gian liếc mắt nhìn tôi: “Thế nào, muốn xem tôi thay đồ?”

Lúc này tôi mới phản ứng lại, mặt lại đỏ, vội vàng trốn lại vào trong chăn.

Mà không biết có phải do tư tưởng nó không thuần khiết hay không, tôi vào lại trong chăn, quanh quẩn chóp mũi là mùi hương của anh, có một loại cảm giác không hiểu như được Kiều Diệc Thần ôm.

Mặt đỏ nóng bừng bừng.

Bên ngoài vang lên tiếng xoạt xoạt, không biết người này đã mặc quần áo xong chưa, tôi nín nhịn bên trong có hơi khó khắn, nhẹ giọng hỏi: “Kiều Diệc Thần, anh….anh đã thay xong chưa?”

Nhưng không ai trả lời tôi.

Tôi khẽ đẩy chăn để lộ ra một khe hở nhỏ để nhìn, thấy cửa phòng ngủ mở toang không biết từ lúc nào.

Mà trong phòng sớm không thấy bóng dáng Kiều Diệc Thần đâu!

“……..”

Tên này cố ý không đóng cửa!



(31)

Vì không dám để người ngoài cửa nghe thấy tiếng động khả nghi nào bên trong nên tôi không dám cử động, sợ nhỡ may bị bắt gắp đúng lúc vừa ra khỏi giường thì sao?

Chỉ có thể giả chết tiếp tục nằm trên giường, lén mở một khe hở nhỏ để lấy đường cho không khí vào dễ hô hấp.

Không biết qua bao lâu, đến khi mặt tôi bỏ bừng thì chăn trên đầu bỗng được người khác kéo ra.

Không khí được thông thoáng khiến tôi cực kỳ dễ chịu, tôi hít lấy hít để liên tục, giơ tay quạt quạt để giảm nhiệt trên mặt.

Kiều Diệc Thần nhíu mày: “Cô là đồ ngốc à? Vẫn còn chốn trong chăn, không sợ thiếu oxi thở không được?”

Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh, nếu không phải anh mở cửa phòng ngủ thênh thang thì tôi cần phải chốn trong chăn đến động cũng không dám động ư?!

Nghe thấy bên ngoài không còn tiếng, tôi hỏi: “Chị Lỵ đi rồi sao?”

Kiều Diệc Thần gật đầu.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhanh nhẹn xoay người nhảy xuống giường.

Kiều Diệc Thần túm giữ cổ tay tôi: “Đi đâu?

“Đi làm đó, sắp tám giờ rồi, nếu không đi sẽ không kịp nữa!”

Bây giờ đang là 7 rưỡi, tôi còn không quen thuộc địa hình xung quanh khu nhà này, còn không biết phải tìm bến bắt xe thế nào và mất bao lâu nữa.

Mới đi làm tôi không muốn để lại ấn tượng không tốt cho các đồng nghiệp.

Kiều Diệc Thần nhăn mặt: “Không ăn sáng đã đi làm?”

Nói xong, anh nhét tôi và nhà tắm: “Trong ngăn kéo có đồ dùng cá nhân mới, rửa mặt chải đầu xong đi ra ăn sáng.”

Ăn sáng?

Ăn bữa sáng tình yêu chị Lỵ đã chuẩn bị cho anh hả?

Tôi nghĩ Kiều Diệc Thần điên rồi.

Nhưng lúc này sắc mặt anh không tốt, tôi do dự xong lại nghĩ đến thân hình cường tráng mà mình nhìn thấy ngoài ý muốn vừa nãy, biết điều im lặng.

Vệ sinh đơn giản xong đi vào phòng bếp, tôi thấy trên bàn ăn không để cháo bí đỏ, món tôi nghĩ sẽ ăn.

Mà là một phần sandwich kẹp đơn giản mới làm, cộng thêm một ly sữa đậu nành.

Tôi kinh ngạc nhìn Kiều Diệc Thần đứng một bên: “Anh làm?”

Trên khuôn mặt đẹp trai của Kiều Diệc Thần hiện một chút vẻ mất tự nhiên: “Không phải sắp muộn rồi sao? Ăn xong tôi đưa cô đi làm.”

“….Ừm.”

Tôi gật đầu trả lời, ngồi xuống ăn.

Bánh mì làm sandwich nướng có hơi cháy, trứng dùng làm nhân cũng không ổn lắm, nửa sống nửa chín, kết hợp với rau khi cắn một miếng ăn, thật ra vị nó không được tốt.

Không biết anh đã bỏ bao nhiêu đường vào cốc sữa đậu nành nóng, ngọt đến lợ.

Tôi đang ăn, không biết tranh giành, hốc mắt lại đỏ, trong lòng có chút cảm động và lưu luyến.

Tôi biết, hành vi này của bản thân giống loại người trơ trẽn, là người thứ ba đang hưởng thụ bữa sáng do chồng chưa cưới của người khác chuẩn bị.

Tôi lại không dám buông tay, lòng tham này tôi không khống chế được.

“Tại sao đang yên đang lành lại khóc?”

Kiều Diệc Thần nhận ra tình huống của tôi, nhíu mày: “Đồ ăn không ăn được? Thế thì đừng ăn.”

Nói xong anh định lấy để vứt bỏ sandwich trên tay tôi.

Nhưng tôi không bỏ được, nhét toàn bộ chỗ còn lại vào trong miệng.

Còn nhân tiện uống thêm ngụm sữa, uống hết chỗ sữa đậu nành ngọt lừ.

Ăn uống no say: “Ăn xong rồi, đi thôi!”

(32)

Không dám để Kiều Diệc Thần đưa tôi đến trước cửa công ty, cách công ty khoảng 500m, tôi vội giục anh để cho tôi xuống chỗ này.

Nhưng người này chỉ liếc mắt nhìn tôi có cái, sau đó không quan tâm, đạp chân ga, trực tiếp đưa tôi đến cửa công ty.

Xung quanh đồng nghiệp đi qua đi lại, tôi sợ đến mức không biết làm gì, do dự không dám xuống xe, sợ có người nhận ra đây là xe của Kiều Diệc Thần.

Đến lúc đó, tôi sẽ hết đường chối cãi, không biết phải giải thích thế nào.

“Anh….có thể lái xe đi xa ra chút, sau đó tôi sẽ xuống xe?”

Tôi cầu xin Kiều Diệc Thần.

Nhưng sáu năm sau, Kiều Diệc Thần thực sự rất đáng ghét: “Lái xe xa một chút? Đường đằng trước không cho phép dừng xe, cô muốn tôi lái xe đi thêm một vòng để đưa cô đến công ty? Thế thì cô muộn chắc rồi.”

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể cắn răng như kẻ trộm đang rình rập, mở cửa xe chạy nhanh xuống.



Còn chút thời gian, giành giật từng giây, quét thẻ chấm công.

Ngày hôm qua bắt đầu vào làm muộn, sau đó được chị Lỵ dẫn ra ngoài nên thật ra hôm nay mới xem như ngày tôi chính thức đi làm.

Còn các đồng nghiệp xung quanh, ngày hôm qua mọi người đã chào đón tôi, tất cả đều rất tốt.

Tôi vừa ngồi xuống, có người gọi: “Tri Ý, tổng giám đốc tìm cô.”

Tôi ngẩn ra, đáp lại, có thể trong lòng hơi xấu hổ, lúc gõ cửa phòng như không có lực.

“Vào đi.”

Chị Lỵ vẫn vui vẻ cởi mở, sau khi nhìn thấy tôi, thân thiết nói: “Tri Ý, sao nhìn sắc mặt kém thế? Có phải do tối qua bận thiết kế bản theo nên quá mệt, giấc ngủ không ngon không?”

Chị ấy quan tâm tôi ngược lại khiến tôi thấy mình đúng không phải người mà.

“Không…không phải, chị Lỵ.”

Chị Lỵ thấy tôi không nói, không tiếp tục hỏi tôi nữa, cười hỏi tôi thiết kế sao rồi: “Không phải ngày hôm qua có linh cảm sao, vẽ được nhiều hay ít, có thể cho chị xem không?”

Đúng là tối qua có vẽ được một ít nhưng cô để nó ở nhà.

Đột nhiên tôi nói: “Chị Lỵ, để bây giờ em nói cho chị nghe về kiểu thiết kế em muốn đi.”

Chị Lỵ ngạc nhiên mất một lúc, sau tỏ vẻ tùy theo, thấy rất hứng thú.

Cứ như vậy, một buổi sáng, tôi đều ở trong văn phòng chị ấy, nói cho chị nghe về ý kiến của tôi.

Thật ra dáng người chị Lỵ cao gầy gợi cảm, không thích hợp với phong cách ngọt ngào kiểu tay cánh bướm như chị ấy muốn.

Ngược lại, tôi nghĩ, váy cưới đơn giản bó sát mới có thể làm nổi bật khí phách nữ vương của chị.

Hơn nữa, nhìn quần áo trạng phục ngày thường chị mặc đi làm, đều thể hiện sự mạnh mẽ phong thái của chị đại.

Tôi cá cược một phen, nói ra ý tưởng mình giấu trong lòng.

Quả nhiên, trong mắt chị ấy hiện rõ sự dao động.

Nhưng phân vân hai giây, vẫn từ chối: “Tri Ý, tôi vẫn muốn như hôm qua vậy.”

Tôi mím môi, không nói thêm gì nữa: “……Được.”

(33)

Đến tối, tôi gọi cho mẹ bảo bà ấy đừng chờ tôi về ăn cơm, tôi sẽ ở công ty làm thêm một lúc.

Đầu dây bên kia mẹ tôi không vui nói nhỏ: “Công ty này của con kiểu gì vậy, mới đi làm, ngày hôm qua để nhân viên bận rộn ở bên ngoài về muộn, đến hôm nay ngay cả cơm tối cũng không thể về ăn.”

Vì không muốn bà lo lắng, tôi không dám nói tối qua tôi đã rời khỏi nhà.

Chỉ nói tôi mới tìm được linh cảm vẽ, sáng ra đã đi làm sớm nên không đánh thức bà.

Mẹ tôi tin.

Dù sao nhiều năm qua, tôi không có thói quen thức đêm, bà cũng sẽ không suy nghĩ đến phương diện khác.

“Mẹ, không sao, mẹ ăn trước đi, con về nhanh thôi.”

Tôi nói thêm hai câu xong tắt điện thoại, bắt đầu làm thêm giờ vẽ bản thảo.

Váy cưới là sở trường của tôi, phong cách chị Lỵ muốn là thế mạnh sở trường của tôi nhưng tôi muốn kết hợp thêm những điều thích hợp với chị ấy.

Tôi ở lại làm thêm thiết kế, cố gắng làm được như ý chị ấy, còn hòa hợp được cả phong cách hợp với chị.

Cứ mải mê làm, trên mặt bàn để hơn mười bản thảo thiết kế chồng chất lên nhau, nhưng tôi không vừa lòng cái nào.

Tôi nhăn mặt nhíu mày, thấy thời gian cũng đã muộn, chỉ có thể cất hết tất cả bản thảo vào trong túi, muốn về nhà tiếp tục suy nghĩ thêm.

Khi ra ngoài công ty, sắc trời bên ngoài đã tối.

Từ đằng xa tôi đã thấy chiếc ô tô quen thuộc đỗ bên ngoài cửa.

Người đàn ông dựa vào đầu xe, dáng vẻ nhàn rỗi thản nhiên như đang đợi ai đó.

Tôi mím môi định đi qua người anh.

Nhưng anh lại lên tiếng gọi tôi.

“Thẩm Tri Ý.”

Tình hình này, cuối cùng cũng không thể làm như không thấy.

Căng da đầu, tôi cười nhìn cực khó coi: “Anh…đang chờ chị Lỵ sao? Chị ấy tan làm rồi, hoặc là, anh có thể gọi điện cho chị ấy.”

Đúng vậy người trước mắt là Kiều Diệc Thần.

Kiều Diệc Thần nhìn tôi với ánh mắt nặng nề, bỗng nhiên anh bước về phía tôi.

“Chúng ta nói chuyện.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv