HỒI TƯỞNG
Anh đi được một hồi rồi, mà nó vẫn còn đứng ngẩn ra ở đó, nó suy nghĩ nếu như anh quăng nó xuống thiệt thì chắc bây giờ nó đang nằm trên cán xe bệnh viện, và ba mẹ của nó sẽ nghĩ hắn là một tên vũ phu chuyên đi đánh đập vợ con tàn nhẫn, rồi ba mẹ sẽ hủy hôn ước này, rồi nó được tự do. Mặc dù nó đang suy nghĩ nếu hắn làm như thế thiệt thì sao mặc dù nó rất sợ phải đi đến bệnh viện. Dù có tiếc nuối nhưng không hiểu sao nó lại cảm thấy trên gương mặt nó không hề hiện hữu sự tiếc nuối, môi nó cứ nở ra một nụ cười. Tần ngần được một hồi nó thấy hắn đi lại chỗ nó.
Còn về hắn sau khi đi được một lát thì không thấy nó đi theo anh liền vòng trở lại xem nó làm gì. Lúc đi đến anh nhìn thấy nó đứng ngẩn ra, trên môi nở ra một nụ cười thật tươi, anh cũng đứng ngẩn ra được một lúc, thì móc điện thoại chụp lại khoảnh khắc đó. Nhìn trong bức hình thấy nó cứ như một thiên thần đang cười với anh vậy. Đặt đó làm ảnh nền điện thoại, anh bước lại gần nó thấy nó nhìn anh. Anh cất tiếng.
– Nè xuống căn tin không, giờ cũng đang giữa giờ học nên vào chắc cũng bị đuổi ra nữa.
– Ừ vậy đi, dù sao cũng hơi đói.
Nó và hắn bước xuống căn tin, bây giờ đang là giữ giờ học của tiết 3 nên chỉ còn lớp học thể dục còn đang tập. bọn con gái thấy hắn đi tới liền nháo nhào cả lên, bọn con tai thấy nó liền bàn tán khen này nọ, còn ông thầy giáo thấy học sinh mình đang mất trật tự liền đi tìm nguyên nhân khiến cả lớp ồn ào như vậy, liền thấy hắn và nó đi tới căn tin, là một giáo viên thấy học sinh đang trong giờ học mà chạy xuống căn tin như vậy liền trở nên nghiêm khắc, hùng hổ bước lại gần hai người.
– Hai em là học sinh lớp nào, sao đang trong giờ học mà chạy xuống đây là sao. Còn nửa tiếng nữa mới hết giờ học.
Nó nhanh nhẹn đáp – Dạ thưa thầy, bạn này *chỉ hắn* hồi tiết một bạn ấy bị bệnh, không thể tập trung trong giờ học được, em xin thầy giáo cho bạn ấy xuống phòng ytế cho bạn ấy nghỉ ngơi rồi đi lên học, nhưng nào ngờ *giả bộ ỉu xìu* vào phòng ytế không thấy cô ytá đâu, nên em phải ở lại chăm sóc bạn ấy, rồi hai đứa thiếp đi luôn đến giờ reng chuông tiết 3 thì em sợ giáo viên chất vấn mà giờ bụng hai đứa đói meo nên mới xuống căn tin, định giờ ra chơi xin lỗi ạ!! ( tg: Trời đất ơi, nai quá nai, diễn deep quá deep =]]]])
Còn hắn sau khi nghe nó nói, liền không thể tin được tài diễn suất của nó, một nửa thật một nửa là giả, mà nó nói dối lại không hề chớp mắt. Hắn tâm phục khẩu phục với nó, không chịu khuất phục hắn phụ họa theo nó.
– Thầy, thật ra chúng em là học sinh mới, du học mới về đây, nên nề nếp nơi đây chưa được chỉnh chu cho lắm, mong thầy thông cảm cho chúng em, thầy có thể mắt nhắm mắt mở tha cho chúng em lần này không ạ!! *cuối đầu* *đè đầu nó xuống* (tg: lại một em giả nai rồi =]])
Ông thầy bản tính hiền yêu thương học sinh, lúc nãy hùng hổ vậy thôi, chứ thật ra mềm lòng rồi, mà nghe chúng nó thành tâm như vậy, cộng thêm là một học sinh du học nên đã bỏ qua cho tụi nó.
– Thôi được rồi, tôi có nghe nói có hai học sinh du học mới về lại học trường này nên có thể chưa quen cách học ở đây, vậy tôi cho qua chuyện này. Hai đứa ăn gì đi (tg: Thầy tôi ơi, sao thầy lại hiền như thế chứ, lại để xổng hai con sói giả nai này đi dễ dàng như vậy chứ, haizzz)Hai tụi nó nghe xong mở cờ trong bụng liền cuối đầu xuống nói lời cám ơn, xong quay lại bước vào căn tin trường.
Hắn và nó nhìn căn tin trường không gian rộng rãi, thực phẩm phong phú, còn có cửa sổ để nhìn quang cảnh bên ngoài. Nó liền gọi ngay 2 tô phở 2 ổ bánh mì sữa và 1 hộp sữa cho nó và hắn.
– Ơ tôi nghĩ cô ăn nhiều lắm chứ.
– Yên tâm đi, ăn xong kêu tiếp, chứ nhiều quá sao bưng.
– À rồi.
Anh không biết sức ăn của cô, đây là lần đầu tiên anh và nó được ngồi ăn riêng chung một bàn. Lần đầu thì ăn ở nhà hàng với hai bên gia đình, lần thứ hai thì lại mỗi người một nơi ( tức là 1 phòng) bây giờ chính là lần thứ ba, nên hầu như anh không hề biết sức ăn của cô ra sao cả. Bưng thức ăn tới bàn nó lựa ngay cửa sổ nhưng là góc khuất trong căn tin, nó không muốn khi đến giờ ra chơi mọi người nhìn thấy nó. Nó ngồi xuống chuẩn bị chén thức ăn thì nó cảm thấy có cái gì đó nhìn mình hoài. Nó cất tiếng
– Tôi nói cho anh biết tôi rất ghét người khác nhìn tôi khi ăn. Tôi không biết tôi đẹp bao nhiêu nhưng khi ăn làm ơn né ra giùm tôi.
– Cô đẹp á, haha, đúng cô đẹp thiệt *cười*
Nghe anh nói, nó ngạc nhiên nhìn anh, rồi giơ tay lên sờ trán anh coi có sốt không, sao lại phát ngôn khiến người ta cứng họng như vậy chứ. Anh vẫn để yên cho nó sờ trán mình, nó thấy nhiệt độ bình thường liền nhướng mày lên nhìn anh.
– Nè, có đẹp cỡ nào thì trời đánh cũng tránh bữa ăn nha, anh làm ơn anh dẹp ngay con mắt dê già đó đi dùng cái, thật tình là tôi chả biết anh có bị đứt dây thần kinh nào không, để chút học xong tôi dẫn anh đi khám khoa thần kinh coi tổng quát não bộ của anh.
– Haha, cô nên làm quen đi. Thôi ăn đi.
Nói xong nó vẫn chưa động đũa được nó bực bội, nó ghét nhất khi đang ăn mà lại có một người lãi nhãi bên tai mình, hai là nhìn chằm chằm như mình ăn hết của nhà họ vậy. Nó đứng phắt dậy định chuyển chỗ ngồi, thì anh nắm tay nó kéo lại.
– BUÔNG!
– Thôi ngồi xuống đi, không nhìn nữa, được chứ.
– Chắc chứ?
– Chắc.
Nó ngồi xuống lần nữa, đúng là anh không nhìn nó nữa nên nó bắt đầu thưởng thức tô phở gần sắp nguội của mình. Còn anh nói thì nói vậy, nhưng lâu cũng liếc trộm nhìn nó ăn. (tg: Bởi vậy khi đang yêu, trong mọi hoàn cảnh nào con trai cũng thấy con gái đẹp ở mọi góc độ)
Đánh chén xong tô phở nó nhìn thấy anh đã ăn xong xong từ lâu rồi, và đang tiếp tục nhìn nó, nó ngán ngẩm lắc đầu rồi ăn tiếp ổ bánh mì ngọt, vừa ăn nó nhìn thấy anh chưa đụng vào ổ bánh ngọt nó hỏi
– Sao không ăn ổ bánh mì. Không thích à.
– Ừ, không thích. Không thích ăn ngọt.
– Hừm, anh thật giống cậu bạn lúc nhỏ của tôi.
Anh ngạc nhiên khi thấy nó đề cập tới mình lúc nhỏ, ngồi ngay ngắn lại giả bộ hỏi nó.
– Sao, cậu ấy sao.
– À, cũng không có gì to tát.
– Nhưng đối với tôi thì rất to tát. Vì tôi là chồng cô, khi bên bạn cạnh vợ mình mà có người bạn mà chồng không biết gì thật là đáng trách, đặc biệt là con trai bạn lúc nhỏ của vợ.
Nó ngẩn người ra, rồi ngập ngừng nói.
– Tôi với cậu ta gặp nhau trong một lần bạn của ba tôi nhờ nhà tôi chăm nôm con họ một thời gian, lúc đầu cậu ta rất e dè, tôi thì rất lanh, mắt thấy có bạn mới nên tôi rất vui vẻ lại gần cậu ấy, sở thích tôi rất thích ăn bánh ngọt, nhưng đừng ngọt quá. Tôi liền đưa cho cậu ấy một nửa ổ nhưng thấy cậu ta không nhận tôi nghĩ cậu ấy không thích tôi. Tôi buồn cả một ngày trời, mẹ tôi thấy tôi buồn nên hỏi, tôi mới kể lại cho mẹ nghe, nghe thấy mẹ nói là cậu ấy không thích đồ ngọt nên mới không nhận. Qua ngày hôm sau tôi đưa cho cậu ấy một thố dâu (tg: trời =]] một thố lận á) tại tôi nghe mẹ nói mặc dù không thích đồ ngọt nhưng dâu thì cậu ấy rất thích. Tôi liền đưa cho cậu ấy, thấy cậu ấy tủm tỉm cười với tôi đưa tay nhận lấy, tôi liền nhanh nhẹn ngồi kế bên vừa ăn dâu vừa kể biết bao nhiêu là chuyện trên trời dưới đất, dần dần chúng tôi thân với nhau, cho đến ngày ba mẹ cậu ấy giải quyết xong công việc đến đón cậu ấy, thì tôi lại nghe tin cậu ấy sẽ đi nước ngoài. Tôi đã khóc rất nhiều hết lời xin cậu ấy ở đây với tôi. Trước khi đi cậu ấy đã đưa cho tôi một sợi dây chuyền để làm bằng chứng…cậu ấy…cậu ấy…nói sẽ cưới tôi. Tôi đã chờ, chờ rất lâu, cho đến một ngày tôi gặp lại cậu ấy trên cánh đồng hoa từ xa nhìn cậu ấy tôi có thể thấy bây giờ cậu đã là một chàng cao to, nhưng tôi không biết lúc đó cũng chính là lần cuối tôi nhìn thấy được hình ảnh đó. Cậu ta…cậu ta…cậu ta đã có một hôn ước với một gia đình khác. Cậu ta đã kêu tôi quên đi hình ảnh lúc bé của chúng tôi.
Ngưng một chút cảm xúc nó đang dâng trào lên từng đợt từng đợt như những con sóng mang theo dòng cảm xúc cứ thế vồ đập vào trái tim của nó. Anh muốn nó ngưng lại nhưng anh lại ích kỉ muốn biết được cảm xúc của nó khi đó. Nó nói tiếp.
– Làm sao có thể chứ, cậu ta đã gieo trong tim tôi một hạt giống mang tên tình cảm, rồi từ đó nó cứ lớn dần lớn dần lên, đến khi nó thành một cái cây trưởng thành rồi thì lại bị một cơn bão ập tới, cứ nghĩ nó sẽ đỗ. Nhưng không, nó vẫn kiên trì, nó vẫn trụ vững. Vậy cậu ta nói tôi quên là quên được sao, làm sao có thể quên được chứ, trong khi tình cảm nó quá lớn và tôi không thể chặt đỗ nó được. Anh nghĩ tôi phải làm sao?
Anh bất ngờ với câu hỏi của nó, nhưng rồi nó lại nói tiếp.
– Lúc về tôi đã nghĩ sẽ quăng sợi dây đó đi, định vứt bỏ tình cảm đó, nhưng rồi cơ thể tôi lại không làm được nó lại vô thức mang bỏ lại chiếc hộp và mang cất nó đi.
(tg: Có ai thắc mắc chỗ này không ^^ để Magno giải thích nè. Sau khi nó bị anh ta làm quê một cục vì tự ý vào phòng người ta và tự ý chiêm ngưỡng body của ai đó, nó tức tốc quay về phòng, gầm gú trong chăn được một hồi nó chuẩn bị đi tắm thì nó vô tình ngó vào trong hộc tủ nó cất giữ sợ dây chuyền, nó mở hộc tủ ra lấy chiếc hộp được chạm khắc tinh xảo do chính tay mình thiết kế ra, nó nhìn sợi dây chuyền mà hai dòng nước mắt lăng dài nó định quăng đi nhưng cơ thể nó lại không nghe lời lại cất lại vô hộp, rồi nó đặt lại chỗ cũ và bắt đầu đi tắm. Còn diễn biến phần sau như thế nào thì ai cũng biết rồi ha)– Đừng!! Cô đừng quăng nó đi.
– Tại sao chứ?
– À…Tại vì đó là kỉ niệm của cô dành cho cậu ta, chắc cậu ta có nổi khổ bị gia đình ép phải đính hôn với người con gái đó, nếu hôm đó cô không gặp cậu ta, thì chắc chắn những ngày sau cậu ta cũng đến nói cho cô biết. Để khi gặp nhau trên đường đời thì không bị bỡ ngỡ tại sao bên cạnh người kia lại có một người khác mà không phải là mình.
– Ừ có thể anh nói đúng.
– Chứ sao.
– Anh nói cứ như anh chính là cậu ấy vậy.
– Ê, không nha.
– Rồi anh kể cho tôi về anh hay về mối tình bé thơ của anh cho tôi nghe đi.
– Tôi không có, có cũng không kể.
– Ê kì vậy.
– Thôi cô ăn đi, nãy giờ cắn có miếng à, ăn xong rồi ăn luôn của tôi luôn.
– Anh tự ăn đi. Hừ!
– Tôi để đó á, tôi đi chọn bánh tráng miệng khác đây.
Anh nói xong liền đi thật nhanh như là sợ nó sẽ hỏi thêm hay chất vấn thêm điều gì, nghe nó nói kể lại khiến anh nhớ lại hồi nhỏ của mình khi mới bước chân vào căn nhà đó.
Thật ra trước đó, anh đã khóc lóc nằng nặc đòi đi theo ba mẹ, anh còn tuyệt thực để được sự đồng ý của ba mẹ nhưng không thành, ngồi trên xe anh đã rất bực bội còn giận dỗi hai người vì đã để anh ở nhà người lạ. Vừa đến trước cửa nhà thấy ba mẹ của nó đứng trước cửa chào đón rất nồng nhiệt, kế bên họ còn có một cô bé rất dễ thương nhìn con mắt rất long lanh và đen láy, còn mang theo một chút tinh nghịch. Nó mặc bộ váy màu trắng trên ngực còn ôm một con mèo tai cụp màu xám. Dường như nó thấy được ánh mắt của anh đang nhìn vào con mèo của mình liền giơ chú mèo đưa cho anh, anh liền làm ngơ nhì chỗ khác xem như nãy giờ mình không thấy gì cả. Mắt liếc trộm xem khuôn mặt đó ra sao, anh ngạc nhiên với hai con mặt dường như gần ngập nước, nhưng nó liền lấy tay chùi đi, vẻ mặt rất kiên quyết muốn làm bạn với anh. Lúc anh định bắt đầu bước vào nhà thì nó đã nắm tay anh đi khắp mọi nơi cả trong lẫn ngoài nhà, anh bị nó xoay như chong chóng đến khi anh mệt rã người thì thấy nó buông tay anh ra và chạy vào nhà. Anh nghĩ chắc chơi đã chán rồi, tại hầu như anh không hề nói với nó một câu nào, đang ngồi dựa lưng vào một cái cây to thì từ đâu ra một ổ bánh mì hiện ra trước mắt, anh ngước nhìn thấy nó đang cho anh một nửa ổ bánh mì ngọt.Anh không thích ăn bánh mì ngọt liền quay mặt đi chỗ khác. Nhưng vẫn len lén nhìn xem, thì anh thấy một giọt nước mắt lan xuống nhưng rồi được lau đi rất nhanh, anh nhận ra nó không như những cô bé ở mẫu giáo muốn chơi với anh nhưng đều bị anh từ chối liền ào lên và khóc, và qua ngày hôm sau thì không có ai lại gần anh. Còn nó dù bị anh từ chối hai lần mắt có rưng rưng nhưng vẫn kiên trì tiếp cận làm bạn với anh. Thấy nó ngồi kế bên mình tủi thâm ngồi gặm ổ bánh mì, khuôn mặt vẫn hiện lên tia kiên quyết và xen lẫn sự tủi thân.Đến tối, sau khi ăn xong với nhà nó, anh liền được xếp vào một căn phòng để nghỉ ngơi, vì lạ chỗ anh liền đi vòng vòng liền thấy có một căn phòng còn sáng đèn, anh liền len lén tới đó, thì thấy nó với khuôn mặt đầy nước mắt và đang kể lại mẹ nghe tất cả chuyện ngày hôm nay, thấy mẹ dỗ dành thì nước mắt liền ngưng, nghe mẹ cô ấy kể anh thích ăn dâu thì hai mắt của nó sáng rỡ lên vì sung sướng. Anh thấy đèn đã tắt liền len lén đi về phòng mình ngủ.Anh suy nghĩ có phải chăng mình đã quá cân nhắc khi chọn bạn bè hay không. Sáng ngày hôm sau anh nhìn thấy nó bưng ra một thố dâu với khuôn mặt lấm lem nó nhìn anh cười thật tươi và mời anh ăn dâu do nhà trồng. Anh không còn cách nào để từ chối lòng thành của nó và sự kiên trì làm bạn của nó dành cho anh, nhớ đến khuôn mặt đã cam chịu rất nhiều và đã khóc đến nổi anh không hề thấy được vẻ tinh anh hiện trong đôi mặt nó. Anh vui vẻ nhận lấy và nở một nụ cười, mắt thấy anh nhận và cười với mình nó vui vẻ cười với anh và ngồi kế bên ăn dâu với anh. Và từng ngày từng anh với nó vui vẻ bên nhau cho đến một ngày anh nhận được một cuộc gọi từ ba mẹ, mới biết gia đình mình sắp chuyển đi rất xa, nên anh đã vội vàng nói với ba mẹ làm cho anh hai sợi dây chuyền coi như làm quà cho bên nhà nó. Sáng hôm sau anh và nó chạy ra cánh đồng hoa chơi, nó đã hỏi anh sẽ cưới nó chứ, anh vui vẻ đáp với nó sẽ cưới nó và cả hai đã móc ngoéo với nhau. Và qua ngày hôm sau thì ba mẹ cũng đã đến và đưa cho anh hai sợ dây chuyền mà do anh nhờ ba mẹ làm gấp. Và anh đã trao cho nó, như là một lời hứa sẽ cưới nó.
Ngẫm nghĩ lại tuổi thơ anh thấy khi đó quả thật anh đã làm khó nó rất nhiều, và thật sự anh chọn lựa bạn cũng rất khó, nhất là người đó là con gái. Đi đến gần căn tin chọn ngay cái bánh dâu tây thì đúng lúc reng chuông, anh liền đi lại bàn nó, anh cũng không muốn có người dòm ngó anh.
*Dự là sẽ đăng hơi không đúng lịch trình:)) tại bây giờ Magno quá rảnh rỗi, ở đây có ai chơi Pokemon không nè:)) cmt cái cho Magno biết đi, đây nhìn như hai lúa mới lên vậy:))