Đêm giáng sinh ngày 24 tháng 12 năm đó, Lam Diệc Trần kết hôn với Hà Tiểu Thanh.
Nhờ phúc của Hà Tiểu Thanh, cuối cùng mọi người cũng gặp được anh trai sinh đôi của Lam Diệc Trần, ông chủ chân chính của BLUE.
Hai anh em quả thực rất giống nhau, hơn nữa còn đều có hình xăm y hệt. Nhưng cô liếc mắt vẫn có thể nhận ra ai là ai ai, giống như cô gái hồi đó. Chỉ tiếc anh trai của Lam Diệc Trần không có được may mắn như anh.
Có lẽ là vì quá mệt mỏi, khi anh trở về phòng vào đêm tân hôn, Hà Tiểu Thanh đã lăn ra giường ngủ thiếp đi mất. Lam Diệc Trần bóp mũi, mở miệng nhỏ của cô để hô hấp, vậy mà nhất định không chịu tỉnh lại.
“Hà Tiểu Thanh” Anh thử ghé vào bên cạnh. Cô xoay người về phía anh, vốn tưởng rằng đã tỉnh, thế nhưng lại có tiếng ngáy nhỏ nhẹ.
Lam Diệc Trần thay cô chỉnh lại tóc mái, thấp giọng nói: “Em muốn nghe truyện cười không?” Anh dừng một chút, giọng nói đột nhiên có chút xa xăm: “Mùa hè 3 năm trước, ở Cambridge, Anh. Lúc anh chèo thuyền thì gặp phải một cô gái nhỏ, cũng không biết thẩm mỹ của cô ấy như thế nào, toàn thân đều là màu vàng, giống hệt con vịt mà ngồi trên thuyền. Thẩm mỹ kém đã là, còn không ngồi ngoan ngoãn ngắm cảnh nữa, cả đường cứ ồn ào náo nhiệt, ầm ĩ chết đi được!” Anh nói đến đây, lại trừng phạt mà nhéo mặt cô một chút: “Mãi mới chờ đến lúc cô ấy rời khỏi thuyền, ai ngờ không chịu đi. Nhiệt tình mà chạy tới hỏi anh, xem có thể hôn anh một cái hay không”
Anh nói đến đây, mỉm cười: “Động tác thực sự rất nhanh nhẹn, anh còn chưa kịp từ chối mà cô ấy đã hôn lên rồi. Cứ ngỡ làm xong chuyện xấu sẽ chạy, ai ngờ người ta lại nghiêm túc nói với anh, rằng bản thân đang học tại đại học Manchester, ngành quản lý nghệ thuật. Vất vả lắm mới đến được nơi đây, đối với anh nhất kiến chung tình, tên cô ấy là Hà Tiểu Thanh. Cô ấy còn nói, nếu như anh muốn thì mình sẽ chịu trách nhiệm cho nụ hôn này. Kết quả là anh lại thực sự tin. Có phải rất buồn cười không?’
Nói đến đây, Lam Diệc Trần chống người, vừa hận vừa yêu véo mặt cô: “Mỗi lần trêu chọc đều rời đi, hoàn toàn không chịu trách nhiệm, làm hại anh còn phải chạy đến công ty tìm cô ấy nữa, rất sợ bị người khác lừa. Em nói xem, có phải anh quá nhân từ, trừng phạt có hơi ít không?”
Hà Tiểu Thanh có lẽ cảm thấy hơi đau, đưa tay nắm lấy tay anh.
Bàn tay mềm mại nhẹ nhàng nắm chặt lấy anh, để cho những bất mãn còn sót lại trong lòng Lam Diệc Trần biến mất: “Nhưng cũng may, quanh đi quẩn lại, cuối cùng cô ấy vẫn rơi vào tay anh”
“Lam Diệc Trần, I LOVE YOU” Không biết Hà Tiểu Thanh đang mơ thấy gì, ngọt ngào thổ lộ.
Cuối cùng, khóe miệng Lam Diệc Trần cong lên thành hình vòng cung, hôn lên môi cô.
“I LOVE YOU MORE, bé ngốc!”