Đứng trước tập đoàn An thị. Cô ngước mắt lên cao. Thật sự rất cao, có tới cả trăm tầng.
Cô chẳng có tâm trạng để ngắm nó. Cô nắm chặt túi xách và bước vào trong.
Cô đi tới trước quầy lễ tân
"Xin hỏi cô có cần tôi giúp gì không?" Cô tiếp tân mỉm cười nói
"Tôi có thể gặp chủ tịch của cô được không?" Giọng cô lẽo nói
"Cô có hẹn trước không"
"Không có" cô nhìn cô tiếp tân nói
"Vậy thì thật xin lỗi cô. Chủ tịch của chúng tôi chỉ gặp những người đã hẹn trước. Cô không hẹn trước nên không thể gặp chủ tịch được." Cô tiếp tân vẫn giữ nụ cười
"Vậy tôi có thể phiền cô một việc được không?" Cô nở nụ cười với cô tiếp tân
"Vâng, có việc gì" cô tiếp tân rất nhiệt tình
"Cô có thể gọi báo lên cho chủ tịch của cô là có một người mang đồ của Tô Diệp Vân đến cho ông ta có được không?"
"Việc này thực sự rất khó đối với tôi. Chủ tịch là một người rất bận rộn. Tôi sợ gọi lên báo cho chủ tịch lỡ ngài ấy tức giận tôi thực sự không thể chịu nỗi trách nhiệm." Cô tiếp tân khó xử
"Nhưng nếu chủ tịch của cô khi biết cô không cho tôi lên thì hậu quả thật sự khó lường trước lắm đó" cô cười uy hiếp
"Tôi.....tôi.....Thôi được rồi cô đợi tôi một chút để tôi gọi lên. Cô có thể ra ngoài kia ngồi đợi" cô tiếp tân chỉ hướng những chiếc ghế
Cô không nói gì thong thả đi đến đó ngồi đợi. Cô cá chắc là ông ta không cho cô lên mới là lạ. Nhất là khi nghe đến tên của mẹ cô
Sau một lúc cô tiếp tân cũng chạy lại chỗ cô ngồi và nói
"Chủ tịch nói là cô có thể lên gặp ngài ấy. Phòng chủ tịch ở tầng 100, lên tới đó sẽ có người dắt cô đến phòng của chủ tịch."
"Cảm ơn cô" cô nhanh chân bước đến thang máy
-------
Tầng 100
Có vẻ như tầng này chỉ dành riêng cho chủ tịch thôi thì phải. Ngoài phòng chủ tịch ra thì chẳng có phòng nào khác
Bỗng nhiên cô thấy có một người đi lại phía cô
"Chào cô! Tôi là thư ký của chủ tịch. Xin mời cô theo tôi." Thư ký dắt cô đến cửa phòng của chủ tịch. Anh ta gõ cửa sau đó mở cửa cho cô vào
Đập vào mắt cô là một căn phòng rộng lớn nhưng người ngồi trên chiếc ghế như một vị vua kia lại có khuôn mặt thật đáng sợ. Cô thật sự run sợ khi đứng trước người này. Không được cô phải thật mạnh mẽ. Cô chẳng có gì phải sợ ông ta cả. Khuôn mặt ông ta tuy có phần già nua nhưng cũng rất dễ nhận thấy khi còn trẻ ông là một người rất đẹp trai, chính trực, ngay thẳng
"Xin chào ngài chủ tịch" cô cúi đầu chào ông ta nhưng khuôn mặt lại lạnh lẽo, không cảm xúc
"Mời cô ngồi" ông ta đứng dậy và mời cô ngồi
"Cảm ơn chủ tịch nhưng không cần đâu ạ. Tôi nói rồi sẽ đi ngay" cô thẳng thừng từ chối
Thấy cô cũng không muốn ngồi ông ta cũng đành thôi.
"Cô nói muốn đưa đồ của Tô Diệp Vân cho tôi sao? Nhưng mà khoan đã cô nhìn rất giống bà ấy. Cô là ai?" Ông ta nhíu mày hỏi
"Ngài nói thử xem chủ tịch. Người với người nếu không có quan hệ huyết thống thì làm sao giống nhau được" cô cười lạnh lùng
"Chẳng lẽ cô là con của bà ấy? Không thể nào được, ta đã điều tra bà ấy khi ly hôn với ta thì không có tái hôn thì làm sao có con được chứ"
Ly hôn rồi mà ông ta vẫn còn có tâm trạng để điều tra người vợ cũ của mình quá ha. Ông ta rảnh rỗi tới mức đó sao
"Tôi thật sự không hiểu sao mẹ tôi lại yêu một người như ông chứ. Đã ly hôn rồi thì còn điều tra để làm cái gì chứ. Mà có nói thì dù gì hai người cũng đã chung sống gần chục năm mà ông lại chẳng tin tưởng bà ấy dù chỉ một lần sao? Ông nghĩ ai cũng như ông phóng túng, trăng hoa mặc dù biết mình đã có gia đình sao?" Cô nghiến răng nói. Bây giờ cô đang thật sự rất tức giận. Ông ta nghĩ mẹ cô cũng giống ông ta sao
"Ý cô là sao?" Ông ta nhíu mày hỏi
Cô nhún vai nói:" Ý gì chứ. Tôi năm nay 20 tuổi. Ông thử tính cái khoảng thời gian đó xem. Sẽ ra cả thôi."
Ông ta nhíu mày khi nghe những lời cô nói. Nhưng bỗng giật mình ông ta lại hỏi
Thời gian bà ấy cùng ông ly hôn là khoản 20 năm. Nếu thực sự bà ấy có tái hôn hay có quan hệ nào khác thì cũng phải mất một năm để mang thai."Nói vậy cô là con của ta ư"
Cô vỗ tay."Không hổ danh là một người thông minh. Đúng vậy tôi là con của ông đấy thì sao? Một người đàn ông đành lòng để một người phụ nữ khác chung sống cùng một mái nhà với vợ mình cũng là đàn ông sao. Năm xưa khi ông ly hôn với mẹ tôi thì ông nào biết mẹ tôi mang thai chứ. Ông không hề quan tâm tới mẹ tôi dù chỉ là một chút. Mẹ tôi cam tâm chịu đựng tất cả là vì cái gì chứ. Ông có biết lý do tại sao mẹ tôi lại không cho ông biết bà ấy mang thai không? Là vì mẹ tôi sợ ông sẽ cướp mất con của bà ấy giống như với đứa con trai được gọi là anh tôi ấy." Cô hét lên. Cô đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình nhưng vẫn có vài giọt nước mắt không tự chủ được đã rơi ra
"Ta thật sự xin lỗi. Con có thể cho ta bù đắp lỗi lầm của mình có được không? Làm ơn hãy để ta làm tròn trách nhiệm của một người ba có được không?" Ông ta đứng dậy đi vòng qua bàn bàn làm việc muốn tiến lại nắm lấy tay cô nhưng cô đã lùi về phía sau tránh xa ông ta
"Ba sao? Đối với bản thân tôi thì từ lâu tôi đã không cần ba rồi. Còn trong lòng tôi thì ông ta đã chết rồi" cô nghiến răng phun ra từng chữ từng chữ một. Ánh mắt cô đầy dẫy sự căm ghét
Ông ta đứng lặng thinh khi nghe đứa con của mình nói như vậy. Ông thật sự rất hối hận vì tất cả những gì mình đã làm đối với hai mẹ con cô
Cô nói tiếp:"Tôi nghĩ người ông nên bù đắp lỗi lầm không phải là tôi mà là mẹ tôi đó."
"Bà ấy bây giờ đang ở đâu? Ta có thể gặp bà được không." Ông nghẹn ngào nói
"Gặp sao?" Cô cười chua xót."Trừ phi ông chết thì có thể gặp được bà ấy đấy"
"Rốt cuộc đã có chuyện gì?" Ông ta sốc khi nghe cô nói vậy
"Tôi không muốn nói tới nữa vì nó sẽ làm tôi thêm đau thôi. Tôi nghĩ với thế lực của ông thì điều tra chắc là một chuyện bình thường nhỉ?" Cô nói
Ông ta im lặng lăng nghe những gì cô nói
"Tôi muốn nói cho ông biết là trước khi mẹ tôi mất ông có biết bà ấy đã nói gì không? Bà ấy nói bà ấy bị như vậy chắc chắn là do ý trời. Nếu ông trời cũng đã muốn thì bà cũng nên thực hiện để bù đắp cho cái nghiệp mà người ta đã tạo ra. Tôi nói cho ông biết là tôi muốn ông phải sống nửa cuộc đời còn lại của mình trong đau khổ giày vò và ân hận." Cô lạnh lùng nói
Từng câu từng chữ mà mẹ nói cô đều nhớ rõ. Cô chẳng biết cái nghiệp đó có phải của ông ta hay không nhưng cô thề là cô sẽ điều tra tất cả. Nếu thật sự có chuyện gì dính líu tới ông ta thì ông ta thật sự sẽ sống không yên đâu
Bỗng nhiên ngoài cửa có một phụ nữ trung niên nghêng ngang đi vào
"Này ông xã à chúng ta cùng đi ăn trưa nha?" Bà ta hớn hở nói
"Ồ! Ai thế kia không phải là phu nhân của chủ tịch sao? Là người vợ bé cướp chồng của người khác kìa. Tôi phải gọi là gì đây nhỉ? Mẹ kế, tiểu tam hay là hồ ly tinh già." Cô cười châm chọc nói
"Hỗn xược! " bà ta tiến lại và tát cô thật mạnh. Đầu cô bị nghiêng xéo khi bị bà ta tát. Cô ngước thẳng đầu nhìn bà ta cười lạnh lùng
"Bà đang làm cái trò gì vậy hả?" Ông ta tức giận lên tiếng mắng bà ta
"Mẹ à có chuyện gì vậy?" Một cô gái từ ngoài cửa chạy vào
"Lại thêm một người nữa sao? Là chị hay là em cùng cha khác mẹ với tôi vậy." Cô nghiêng đầu nhìn ông ta cười nói
"Cô là ai?" Bà ta hùng hổ chỉ tay vào mặt cô quát
"Nói đến như vậy mà phu nhân vẫn chưa hiểu sao? Tôi là con của Tô Diệp Vân cùng với ông ta đấy" cô cười niềm nở
"Thì ra là vậy. Cô đến đây là muốn tiền sao? Hay là muốn có được quyền lợi làm tiểu thư của An gia" bà ta cười khiêu khích
"Tiền? Tiểu thư của An gia? Thật nực cười. Tôi từ khi nào lại muốn cái thứ dơ bẩn của nhà các người.Tên của tôi mang họ An thôi mà tôi còn thấy chán ghét nhưng tôi không thể đổi đựơc vì tên này là của mẹ đặt cho tôi. Bà đừng có ở đó mà suy bụng ta ra bụng người. Bà dù sao cũng là một con đàn bà cướp chồng của người khác. Tôi nghĩ bà chắc nên phải cảm ơn 2 mẹ con của chúng tôi đấy. Nhờ đâu mà bà có thể được làm phu nhân, có thể ăn sung mặc sướng. Không phải cũng nhờ chúng tôi ban cho 2 mẹ con các người sao." Cô cười khinh bỉ, đưa mắt nhìn 2 mẹ con họ
"Cô... cô..." bà ta tức giận không nói nên lời
"Ai cho cô ăn nói như vậy với mẹ tôi chứ?" Cô gái lên tiếng
Cô ngó lơ cô gái và quay sang với người đàn ông được gọi là ba cô
"Dù gì hôm nay tôi đến đây cũng là nói đưa đồ mà." Cô nói rồi lấy trong giỏ của mình ra một xấp thư và quyển nhật ký đưa cho ông ta. Ông ta đưa tay nhận lấy
"Ông nên cất chúng và đọc từ từ đi. Tôi cũng muốn ông phải cảm nhận được những gì mà mà mẹ tôi đã từng trải qua." Cô nghiến răng nói
Cô xoay người và bước ra khỏi phòng