- Không ngại nói cho tụi bây biết... cặp song sinh là con ông Thiên Kỳ. [Hoàng Phong giới thiệu]
- Còn người vừa nói là con trai một của bà Khánh Vân... [Thiên Vy chỉ về Phong nói tiếp] còn riêng người này... là Dark Devil, các người có đủ trình độ để biết đến những người đó không???? [đôi tay xinh xắn đang dừng trước mặt Anh]
- Thiên Kỳ???? chả nhẽ ông trùm thương trường Thiên Kỳ [tên Long lấp bấp như những câu chữ đấy bộ não mình không còn xử lý nổi nữa]
- Không sai... cũng biết được chút ít đấy [Hoàng Phong gật gật cười đểu]
- Bà Khánh Vân, doanh nhân đa tài và giàu chỉ xếp sau ông trùm Thiên Kỳ [ả Phương My giương đôi mắt hám trai mê tiền về phía Hoàng Phong]
- Chúng bây cũng chịu khó cập nhật tin tức đấy... [Thiên Vy vỗ nhẹ tay khen thưởng]
- Còn Da....ark........ Dark... Devil.....
Chúng không một ai nói thêm được gì, đôi mắt bỗng dưng như mất đi đôi đồng tử và trở nên vô hồn. {khi nghe đến tên thì chúng đã biết trước được số phận mình rồi}
- Để Thiên Vy dễ thương nói giúp cho nà: Tàn nhẫn nhất. Thông minh nhất. Sắt đá nhất. Bí ẩn nhất. Và điều quan trọng hàng đầu cần biết khi nhắc đến cái tên này chính là... thấy được mặt của Dark Devil chỉ có một con đường để đi...... Chết!!!
Thiên Vy giờ không phải cô bé dễ thương hay bị bắt nạt, trong mắt cô ánh lên sự độc dữ, khiến người ta phải rùng mình.
- Anh....... thấy sao???? Em sắp theo Anh được chưa???
Thay đổi nhanh như chóp, trở về với Thiên Vy nhí nhảnh dễ mến {Vy đang năn nỉ ỷ oi để được đi theo Anh hoạt động ngầm, nhưng đều bị Anh cự tuyệt, đã vậy còn mét ba, làm Thiên Vy bị mắng cho một trận. Uất ức Vy nhất định học theo Anh, bắt đầu từ sắc thái biểu cảm và ánh mắt}
- Vậy.... vậ..y........vậy... còn tui.... tui thì sao??? Tui cũng.. thấy....... [Tinh Tinh lấp bấp]
- Sao mà đánh đồng Tinh Tinh với lũ tầm thường này được, Tinh bạn thân của tụi này rồi, biết không sao đâu. [Thiên Vy chạy lại khoát tay lên vai Tinh xoa xoa trấn an]
- Ui trời ơi lại phật, làm tui sợ hồn nó bay đi mất hết.
Tiểu Tinh thở phào, tay vuốt ngực cho tim đập ổn định lại. Từ nãy đến giờ nó hoạt động quá công sức cho phép rồi.
- Giờ thì..... [Thiên Anh cười mỉm với thái độ của Tinh Tinh nhưng không ai thấy, lấy lại vẻ mặt của một thủ lĩnh Anh lên tiếng]
- Có gì trăng trối không...?? [Hoàng Phong hỏi đầy thương cảm, nhưng chỉ là giả vờ thôi]
- Xử.... [Thiên Anh hạ quyết lệnh]
- Chờ đã......
Mọi người bất ngờ trước sự phản đối đó, Thiên Vy??? Không..... Tiểu Tinh??? Làm sao giám??? 4 tử tù??? đã không còn biết gì từ nãy đến giờ. Vậy là ai????.......
Từ đằng xa tiến đến một cô gái thân hình cực chuẩn, cực xinh. khoát trên người một cái áo blu trắng, tay cầm theo hộp thuốc y tế.
- Chị........ Linh Nhi.... [ba con người đang há mồm tròn mắt hướng về cô gái]
{Linh Nhi là con gái của ông Tâm - người tạo ra JKN. Vì được ông Thiên cưu mang chăm sóc nên rất thân với cặp song sinh và cả Hoàng Phong nữa. Và cũng là người duy nhất biết chuyện Thiên Anh là con trai. Vì người phụ trách kiểm tra cậu là Linh Nhi, chị lớn hơn Thiên Anh 4 tuổi. Nói thêm chút là Thiên Anh chỉ kiểm tra định kỳ 5 năm trở lại đây thôi. Vì dòng mực còn quá mãnh nên lúc nhỏ không cần xem xét}
- Còn nhớ tới chị nữa à???? [Nhi vờ dỗi]
- Chị yêu... chị quý của tụi em. Sao mà quên được.....[Vy chạy lại ôm chị nũng nịu]
- Xí...... cô chỉ giỏi nịnh!!
Nhi xỉ yêu đầu Thiên Vy rồi nhìn sang Tiểu Tinh. Bỗng một loại tình cảm khó nói dâng lên trong Nhi làm Nhi cứ nghẹn ngào sao ấy...
- Còn đây là??? [cố nén lại cảm xúc bất thường đó, Linh Nhi quay sang hỏi Vy]
- Dạ đây là bạn mới chí thân của tụi em, tên Tiểu Tinh.
- Tiểu Tinh... [nghe nói tên, cảm xúc lạ đó dần nguôi ngoai. Linh Nhi tiến đến gần]
- Dạ em chào chị... hyhy [nở một nụ cười đầy thiện cảm trước chị gái xinh đẹp, vừa nhìn Tinh Tinh đã rất thích chị]
- Chào em! Chơi với bọn này, em phải cẩn thận không chúng xử.... -_-
- Cô ta xử tụi em thì có...... [Hoàng Phong nghe không lọt tai những gì chị Nhi vừa nói nên phản bác ngay]
- Quao....!! Coi bộ cô này cũng không vừa nha [Nhi bước lùi lại, mắt đảo đảo ngó nghiêng liên tục]
- Chị nhìn đi là biết hà [Thiên Vy chỉ về cái lồng sắt, bốn con người đã định thần khi chị Nhi đến và tiếp tục công việc gãy và xoa khắp người]
- Kinh...... @_@ Là em làm....?_? [Linh Nhi lùi thêm bước nữa, châu đôi mày cong vút hỏi chắc lại một lần nữa]
- Em dựng kịch bản, bốn đứa cùng làm ạ.... hỳ hỳ
- Quá kinh..... khủng bố hơn nhỏ này nữa... [chỉ sang Thiên Anh]
- Sao cản??
Thiên Anh tuy không có ghét Linh Nhi nhưng vì nghĩ tới cứ mỗi năm là cho chị ta lại soi mói cơ thể mình một lần. Thật không thể thân thiện hơn được.
- À..... Lo giới thiệu quên mất, cho chị bốn đứa này để thử thuốc đi. Chị mới chế.... hè hè.
Mặt Linh Nhi lúc này gian không sao tả nổi, mắt chóp chóp cầu mong, miệng cười chúm chím.
- OK... nhanh!!
Thiên Anh thay đổi sắc mặt, có chút trong chờ, bước ra phía sau gốc cây ngồi xem kịch.
{thuốc Linh Nhi chế ra toàn độc, sở hữu gen thông minh từ ba, sức sáng tạo của Nhi là vô hạn. Cô thích học dược, nên toàn chế ra mấy loại thuốc gây sốc khi thấy hiệu quả}
Coi như có thẻ thông hành, cửa ải lớn nhất đã thông qua. Nhanh như cắt phóng bốn kim tiêm vào khung sắt, trình độ phóng tiêu của Nhi càng ngày càng đỉnh. Sắp đạt được mục tiêu vượt mặt Thiên Anh mà Nhi đã đặt ra. Dù cho 4 con người kia đang điên cuồng chạy nhảy nhưng kim vẫn trúng ngay mông và tiếp xúc vuông góc, vì chỉ khi kim tiêm vuông góc mặt tiếp xúc thì mới có lực đẩy thuốc vào cơ thể, vậy là.....
- 5, 4, 3, 2, 1......... xem nào........
Hoàng Phong và Thiên Vy đang hào hứng đếm ngược để được xem trò vui, ai dè... cả 4 đứa lăn ra ngủ ngon lành.
- Kỳ vậy? [Thiên Anh nhăn nhó]
- Thuốc lần này là thuốc xóa trí nhớ, làm mất hẳn phần ký ức vừa rồi của chúng nó. Và cải thiện nhân cách cho chúng, đỡ hách dịch hơn chút xíu. [Linh Nhi đang thuyết minh cho sản phẩm độc quyền của mình]
- Hiền zị??? [Thiên Anh thấy hơi thất vọng]
- Chị mặc áo blu trắng mà Anh, phải có tình người một chút chớ. [Linh Nhi cầm hai ta áo vo ve chọc nóng Thiên Anh]
- Mệt.... về. [tức.... mà thôi kệ, Anh quay đầu đi]
- Chờ chút... tối nay 8h chổ cũ! [bỗng Nhi nghiêm túc hẳn]
- Ừ.!
Thái độ đó? hai từ chổ cũ? khiến Thiên Anh châu mài... mặt nhăn nhó, nhưng chỉ trong giây lát. Chưa kịp để bất cứ ai thu được hình ảnh ấy, cậu trở lại bình thường và tiếp tục bước đi.