Phản ứng đầu tiên của Cố Thần là suy đoán Nghiêm Khả Khả lại giở trò gì.
Nhưng khi anh cúi xuống và nhìn thấy những cụm từ “Nghiêm Khả Khả” và “khám thai” viết trên bìa quyển sổ y bạ thì sững sờ tại chỗ.
Anh mở to mắt, nhìn Nghiêm Khả Khả với vẻ không thể tin được: “Cô mang…”
“Suỵt.” Nghiêm Khả Khả đưa ngón trỏ lên môi ngắt lời anh.
“Tôi đã đặt một phòng tổng thống siêu thoải mái ở tầng trên, anh đến quầy lễ tân thanh toán đi, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện đàng hoàng.”
Nghiêm Khả Khả nở nụ cười khôn khéo mà quyến rũ, nhưng càng nhìn càng khiến người khác tức giận.
Người này đúng là không có da mặt, không quan tâm đến cái nhìn của người khác gì cả.
Đọc FULL bộ truyện.
Cố Thần cắn răng nghiến lợi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn đành phải tới quầy lễ tân thanh toán theo lời Nghiêm Khả Khả.
Rõ ràng Nghiêm Khả Khả đã lên kế hoạch từ trước, khi anh đi tới, cô gái ở quầy lễ tân đã xuất hết hoá đơn, chỉ chờ anh đến trả tiền.
Trong một khoảnh khắc, Cố Thần cảm thấy mình chỉ là một “người trả tiền” không có cảm xúc.
Trước khi đi lên, anh đọc lại tài liệu mà Nghiêm Khả Khả đưa cho mình.
Trên đó có số điện thoại của bác sĩ, còn có kết quả các hạng mục kiểm tra khác của cô, cùng với vài tấm ảnh chụp que thử thai đã qua sử dụng.
Anh tính kỹ lại, hình như bây giờ cách lần ngoài ý muốn lên giường với Nghiêm Khả Khả cũng đã được một tháng rồi.
Khi đến căn phòng đã thuê, Cố Thần không tự chủ liếc nhìn bụng dưới của Nghiêm Khả Khả.
Giống hầu hết các sao nữ, Nghiêm Khả Khả là một mỹ nhân thon gầy, mảnh khảnh.
Mặc dù cô cao nhưng nhìn kỹ thì cũng chẳng có chút thịt thừa nào.
Rất khó để tưởng tượng lại có một sinh mệnh nhỏ bé đang nằm trong cơ thể tưởng chừng như có thể ôm lấy chỉ bằng hai tay thế kia.
Trong lúc nhất thời Cố Thần cũng không biết mình đang nghi ngờ hay là ngạc nhiên.
Nhưng có một điều anh có thể chắc chắn – anh không ghét sinh mệnh nhỏ bé này.
Nghiêm Khả Khả cũng không ngại sự quan sát, đánh giá của Cố Thần, cô tự bóc chuối ra rồi ăn, lấy khăn giấy lau tay rồi thản nhiên nói: “Tôi mang thai rồi.”
Thấy Cố Thần không quá ngạc nhiên, hiển anh anh đã chấp nhận sự thật này, cô không khỏi cong khoé môi cười rồi nói tiếp: “Tôi định sẽ sinh đứa bé này ra.”
Lúc này Cố Thần mới nhận ra vừa nãy anh chỉ quan tâm tới việc thừa nhận sinh mệnh nhỏ bé này, mà không hề nghĩ tới với quan hệ hiện tại của mình và Nghiêm Khả Khả thì sau này đứa bé sẽ phải đối mặt với cuộc đời thế nào.
Anh dùng ngón tay gõ lên mặt bàn với nhịp nhanh, vẻ mặt xấu xa nhắc nhở: “Trói buộc tôi bằng một đứa trẻ là một biện pháp rất không lâu bền.”
“Đừng nóng lòng vậy chứ, tôi nói tôi muốn giao dịch với anh.” Nghiêm Khả Khả bật cười thành tiếng, như thể cô đã nhìn thấy Cố Thần.
Thật ra cô thật sự lo lắng cho sức khoẻ Cố Thần, dù sao trước kia cô cũng không biết anh lại giận đến vậy, không ngờ lại bị cô làm cho tức hộc máu.
Dường như Cố Thần cũng nhớ lại chuyện nôn ra máu hôm đó, khuôn mặt vốn đã xụ ra của anh lại đen thêm nữa.
Nghiêm Khả Khả thấy Cố Thần lại sắp phát hoả thì cũng không dám chọc anh thêm nữa.
Cô giơ một ngón tay lên với Cố Thần rồi nói: “Cho tôi thời gian một năm.”
“Trong thời gian một năm này, anh không được nhắc đến chuyện ly hôn, không được cãi nhau với tôi, cũng không được lấy việc công trả thù tư, cắt giảm tài nguyên của tôi nữa.” Nghiêm Khả Khả trở nên nghiêm nghị, nói cực kỳ nghiêm túc.
Nghe thấy điều kiện cuối cùng của Nghiêm Khả Khả, rõ ràng Cố Thần – người luôn cảm thấy mình không làm gì sai, không biết vì sao lúc này lại có chút chột dạ.
Anh khẽ hắng giọng rồi mới tỏ thái độ đàm phán: “Vậy tôi được gì?”
“Anh có thể lấy được đơn ly hôn sau một năm nữa, cùng với một đứa trẻ vừa mới ‘ra lò’.”
Nghiêm Khả Khả không có giác ngộ chơi xấu chút nào, cô còn tốt bụng phân tích giúp anh: “Đến lúc đó nếu anh vẫn muốn ly hôn thì tôi nhất định sẽ tới tòa án nhân dân với anh, không kêu một lời.”
“Sau khi ly hôn, nếu anh muốn quyền nuôi dưỡng thì tôi cũng có thể để đứa bé lại cho anh, ra đi không lấy thứ gì, hơn nữa cũng sẽ không xuất hiện trong thế giới của anh và Nghiêm Thảo nữa.”
“Bây giờ tôi có thể ly hôn với cô luôn, tại sao phải đợi một năm nữa?” Cố Thần hỏi ngược lại.
Cố Thần đã quen với mọi sự chống cự của Nghiêm Khả Khả, bây giờ đột nhiên nghe thấy cô chủ động nói đến “ly hôn”, “ra đi không lấy thứ gì”, anh lại có chút phiền lòng, bực dọc.
Nghiêm Khả Khả đã nghĩ ra lý do từ trước: “Tôi biết anh có rất nhiều cách để ép tôi ly hôn, nhưng anh nghĩ sau khi ly hôn tôi sẽ chịu để yên, dễ dàng bỏ qua cho anh và Nghiêm Thảo thế ư?”
Mọi người đều biết Cố Thần là một thiên tài nghiêm túc thận trọng, làm người nghiêm cẩn, làm việc nghiêm khắt.
Nhưng trên thực tế, anh chỉ là một người tốt bụng mà mềm lòng, còn hơi kiêu ngạo nữa.
Giống như anh có rất nhiều cách để ép cô ly hôn, nhưng anh không muốn làm tổn thương cô nên chưa bao giờ sử dụng những phương pháp quá đáng.
Lần này chắc anh đã bị cô làm cho tức phát điên nên mới quyết tâm lợi dụng Nghiêm thị để ly hôn.
Dựa vào độ nổi tiếng hiện tại của Nghiêm Khả Khả, chỉ cần một chút tin tức không tốt lộ ra, cô có thể sẽ “vĩnh viễn không thể trở mình”, nhưng Cố Thần không làm vậy.
Cũng chính vì anh “nương tay” hết lần này đến lần khác nên cô mới không thể quên được như thế.
Nghiêm Khả Khả thở dài cảm khái, còn Cố Thần chỉ cảm thấy không nói nên lời.
Anh lớn chừng này rồi, đây là lần đầu tiên nghe thấy có người “chơi xấu” nói một cách mới mẻ, tinh tế như vậy.
Nhưng anh cũng biết bản chất của Nghiêm Khả Khả nên không nghiên cứu sâu, mà hỏi ngược lại: “Tại sao lại muốn sinh đứa bé này ra?”
“Tôi nghĩ đứa bé này hẳn sẽ mang gien tốt của anh, đợi con tiếp quản sản nghiệp nhà anh thì kiểu gì tôi cũng được hưởng phúc theo chứ, đúng không?” Nghiêm Khả Khả nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ một lúc.
Nhưng trên thực tế, nếu cô thật sự muốn ly hôn với Cố Thần thì chắc chắn cô sẽ đi cùng con và mang theo số tiền đủ dùng.
Ra đi không mang theo thứ gì? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Nhưng Cố Thần lại cho là thật, anh liên tục lắc đầu không tán thành.
“Nghiêm Khả Khả, cô ác độc như vậy không sợ gặp báo ứng à?”
“Dù gì anh cũng tốt nghiệp song bằng tiến sĩ ở đại học danh tiếng nước ngoài, sao cũng tin vào những điều mê tín phong kiến này thế?”
Nghiêm Khả Khả vui vẻ, cô nhướn mày, thẳng thắn nói: “Có sao nói vậy, tôi sinh con ra, con nuôi tôi, không có vấn đề gì đúng không?”
Chỉ cần tôi không có đạo đức thì đạo đức không bao giờ có thể trói buộc được tôi.
Cố Thần đã không còn hy vọng gì với Nghiêm Khả Khả, anh lọc ra những lời nói vớ vẩn của cô rồi tóm tắt lại những điều quan trọng, xác minh lại: “Một năm sau cô thật sự sẽ cam tâm tình nguyện ly hôn với tôi, đồng thời biến mất khỏi thế giới của Nghiêm Thảo chứ?”
Xem ra anh đã động lòng rồi.
“Đương nhiên.”
Nghiêm Khả Khả như người câu cá, thành công thấy cá đã cắn câu, chỉ là cô không vui vẻ như cô nghĩ.
Vì cô cũng không chắc có thể khiến Cố Thần thích mình.
Nhưng cô cũng thật sự không muốn ngồi chờ chết, từng chút từng chút giết chết tình yêu của mình dành cho Cố Thần.
Cô đưa bản hợp đồng đã soạn sẵn cho Cố Thần, còn chu đáo đưa cho anh một cây bút, nhìn nét chữ rồng bay phượng múa trên hợp đồng của anh, trái tim đang treo lơ lửng của cô mới hạ xuống.
“À đúng rồi, còn chuyện này nữa.” Nghiêm Khả Khả đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô lại bắt đầu cúi xuống lục tìm trong balo.