Lần thử vai này tuy có quy mô lớn, nhưng nơi được chọn lại có phong cách rất đơn giản.
Phía trên cùng là “sân khấu”, phía dưới có một hàng người đang ngồi.
Ở chính giữa là đạo diễn Liên Hồng Đăng, phía bên trái ông ta là nhân viên công tác của đoàn làm phim, phía bên phải chắc là các nhà đầu tư của “Ngôi sao sáng nhất”.
Cập nhật sớm nhất tại.
Nghiêm Khả Khả khá là may mắn, bốc được phần diễn “nữ chính mới đi làm bị cấp trên làm khó”.
Lại thêm một tháng miệt mài học kĩ năng diễn xuất, cô tự cho rằng mình đã diễn lại cảnh này không tệ.
Đương nhiên, cô cũng lặng lẽ quan sát các giám khảo, nhìn biểu cảm của bọn họ chắc là không có vấn đề gì.
Nghĩ vậy, Nghiêm Khả Khả ít nhiều có chút đắc ý.
Sau đó nhân viên công tác đưa ra một loạt các câu hỏi về cách diễn giải nhân vật và cả suy nghĩ của Nghiêm Khả Khả về nhân vật này.
Nghiêm Khả Khả cũng trả lời đâu vào đấy, không có điểm nào mới lạ, nhưng lại rất gần với đáp án tiêu chuẩn.
Cuối cùng nhân viên công tác nhìn Liên Hồng Đăng, hỏi ý kiến của ông ta.
Liên Hồng Đăng gật đầu, rồi lại quay sang quan sát Nghiêm Khả Khả một lúc, sau đó chỉ vào cổ, nói: “Dị ứng vẫn chưa khỏi?”
Nghiêm Khả Khả ngại ngùng không nói đến chuyện hôm qua mượn rượu giải sầu, bèn nói tránh đi: “Bác sĩ nói hai ngày nữa sẽ ổn, sẽ không ảnh hưởng đến việc chúng ta khai máy.”
Liên Hồng Đăng lại gật đầu lần nữa, không biết có phải là ảo giác hay không, mỗi lần Liên Hồng Đăng gật đầu, cô lại mất một nhịp tim, thật kì lạ.
“Tại sao lại cố chấp với bộ phim này như vậy?” Lúc Nghiêm Khả Khả chuẩn bị kết thúc, Liên Hồng Đăng đột nhiên lên tiếng.
Nghiêm Khả Khả ngơ ra một lúc, tối qua Phó Tăng Phúc cũng hỏi cô như vậy.
“Vì thực ra kịch bản này là do Cố Thần viết, cậu thích Cố Thần có đúng không?”
Đúng, nhưng không phải tất cả.
“Vì tôi đã đọc sơ qua câu chuyện này, rất thích cảm giác hai người yêu thương lẫn nhau, cùng tiến về phía trước, tôi nghĩ nếu tôi có cuộc đời như vậy, vậy chắc là có chết cũng không hối tiếc.” Nghiêm Khả Khả nghiêm túc trả lời.
Lúc nói chuyện, ánh mắt cô hiện lên tia sáng, như đang thật sự hi vọng về một cuộc sống như vậy.
Nhìn dáng vẻ của Nghiêm Khả Khả, Liên Hồng Đăng đột nhiên nhớ lại dáng vẻ bạn tốt Cố Thần của ông ta khi nói về kịch bản này.
Lúc đó cả người anh cũng như đang tỏa sáng, tràn đầy khao khát.
Liên Hồng Đăng không khỏi mỉm cười, ông ta ngước cằm lên, cố ý làm khó Nghiêm Khả Khả: “Vậy nếu như cô không thể làm nữ chính thì sao?”
“Có thể tham gia vào câu chuyện này cũng là một việc may mắn, nhưng con người ta luôn hi vọng mình có thể trở thành người được chú ý nhất trong câu chuyện đó.”
Nghiêm Khả Khả mỉm cười, trả lời rất trôi chảy, chỉ là không còn chạm tới cảm xúc người khác như đáp án trước nữa.
Liên Hồng Đăng lại gật đầu, ra hiệu cho nhân viên công tác kết thúc việc thử vai của Nghiêm Khả Khả.
Ra khỏi cái lều, Nghiêm Khả Khả mới nhận ra mình đang đổ mồ hôi, nhịp tim cũng đập rất nhanh.
Cô lấy điện thoại ra, muốn báo cáo tiến độ cho Đường Thu Dạ, không ngờ gọi hai lần cũng không có ai nghe máy.
Chẳng lẽ đang trả thù việc hôm qua cô không bắt máy sao?
Nghiêm Khả Khả ngờ vực, đang định gọi điện cho Lạc Dương để hỏi thăm tình hình.
Đột nhiên có người ở phía sau vỗ vào người cô, khiến cô giật mình, làm rơi điện thoại xuống đất.
Ngay sau đó, màn hình điện thoại vỡ tan tành.
“Cô đang đợi người tới đón sao?” Kẻ đầu sỏ không chút áy náy, còn nở nụ cười tươi tắn.
Tiếc là niềm vui của loài người không hề giống nhau.
Cô nhặt điện thoại dưới đất lên, nở một nụ cười cứng nhắc mà không mất lịch sự: “Có người đến đón tôi hay không, tôi không biết, nhưng tôi nghĩ chiều nay chắc tôi phải đi ra quán sửa điện thoại rồi.”
“Cô quen dùng điện thoại gì, tôi có thể mua tặng cô.” Người đàn ông cười, nhẹ nhàng như gió xuân.
Tuy Nghiêm Khả Khả cũng là một người khá mê sắc đẹp, nhưng cũng chỉ trong tình huống không động chạm đến lợi ích của cô mà thôi, bây giờ điện thoại cô đã hỏng rồi, cô nào còn tâm trạng thưởng thức sắc đẹp nữa.
Cô đau lòng nhìn điện thoại của mình, trào phúng nói: “Chính xác hơn là, đền cho tôi.”
“Có phải cô quên tôi rồi không?” Người đàn ông đột nhiên chuyển chủ đề, khó tránh khiến Nghiêm Khả Khả nghĩ nhiều.
Cho dù anh có quen mười tám đời tổ tông nhà tôi thì cũng phải đền tôi!
Nghiêm Khả Khả tức giận ngẩng đầu lên, lúc này mới nghiêm túc nhìn rõ gương mặt của người đàn ông.
“Anh… anh là Phó Tăng Kiên, anh trai của Phó Tăng Phúc?” Cô ngại ngùng lùi về phía sau một bước, cô thừa nhận mình có chút sợ rồi.
Cái tên Phó Tăng Kiên rất nổi tiếng trong giới giải trí, không chỉ vì anh ta là CEO của Giải trí Phó thị, mà còn là nhà đầu tư của rất nhiều bộ phim nổi tiếng, nhất là thiên phú và năng lực của anh ta có thể nói là ngang với Cố Thần.
Là người đàn ông độc thân kim cương hàng đầu thành phố B!
Tuy Nghiêm Khả Khả chưa từng gặp mặt Phó Tăng Kiên, nhưng quả thực cô cũng đã được Phó Tăng Kiên giúp đỡ thông qua Phó Tăng Phúc không ít lần.
Cơ hội tham gia buổi gặp mặt đoàn làm phim khoảng thời gian trước cũng là được Phó Tăng Kiên giúp đỡ.
Bây giờ nếu như vì một cái điện thoại mà lại tính toán với người ta, vậy quả thực là cô quá nhỏ mọn rồi.
Nghiêm Khả Khả nhớ lại nỗi đau ngày trước, nghiến răng rồi nói: “Hóa ra đều là người một nhà, vừa hay tôi cũng định thay điện thoại mới, vỡ đúng lúc lắm, đúng lúc lắm, haha.”
Rõ ràng là khẩu thị tâm phi, diễn xuất còn không bằng một phần mười lúc thử vai ban nãy.
Phó Tăng Kiên hiển nhiên cũng đang vui vẻ bởi câu “người một nhà” của cô, cười vô cùng xán lạn.
Anh ta đi về phía Nghiêm Khả Khả, nhướng mày: “Ngoại trừ anh trai của Tăng Phúc ra thì sao?”
Nghiêm Khả Khả bị khí thế của người đàn ông độc thân kim cương này dọa sợ, phải lùi về phía sau, cô suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ ra gì đó, kinh ngạc nói: “Tên thiể… người bị cướp bóc mà tôi cứu tối qua?”
Nếu không phải giọng nói giống nhau, ai có thể ngờ được đường đường là một tổng giám đốc lại bị người ta cướp tiền, đúng là một tên thiểu năng!
Nhưng nghĩ kĩ lại, người có tiền hình như đều có những sở thích kì lạ.
“Hết rồi sao?” Hiển nhiên Phó Tăng Kiên có chút không hài lòng.
Anh ta tiếp tục tiến lên phía trước, lần này anh ta giữ lấy cánh tay của Nghiêm Khả Khả, không để cô tiếp tục lùi lại nữa, khẩn thiết nhìn cô.
“Én nhỏ, nhìn kĩ lại xem.”
Nghiêm Khả Khả ngỡ ngàng nhìn ánh mắt của Phó Tăng Kiên, giống như đang xuyên qua anh nhìn một vài thứ khác.
Én nhỏ, kí ức đã từ rất lâu rồi.
Trước khi Nghiêm Khả Khả bị mẹ đưa trở về nhà họ Nghiêm, cô từng sống cùng bà ngoại ở dưới quê.
Lúc đó bà ngoại thích gọi cô là “Nghiêm Nghiêm”, dần dần, bạn bè đều thích gọi cô là “Én nhỏ”.
Có điều đa số bạn của cô đều là con gái, chỉ có một chàng trai vừa gầy vừa nhỏ từ thành phố tới, không thích nói chuyện, trông rất trắng trẻo sạch sẽ.
Chàng trai luôn bị các bạn học bắt nạt, luôn khiến bộ quần áo sạch sẽ trở nên bẩn thỉu.
Cuối cùng Nghiêm Khả Khả không thể nhìn nổi nữa, đã tìm giáo viên mách tội, mới kết thúc màn “bạo lực học đường” này.
Kí ức dần dần trở về. Nhưng lại nhìn người đàn ông cao lớn, ấm áp trước mặt này, Nghiêm Khả Khả vẫn không thể tin nổi.
“Ếch… ếch nhỏ?”
Phó Tăng Kiên hài lòng gật đầu, đôi môi cô không khỏi có chút run rẩy.
Chàng trai gầy gò như con khỉ năm đó đây sao?
Hay là bây giờ các chàng trai đều thích phẫu thuật thẩm mỹ rồi?
Nhưng không đợi Nghiêm Khả Khả cảm thán xong, một giọng nói giận dữ đã kéo cô từ suy nghĩ xa xôi về thực tại.
“Nghiêm Khả Khả!”
Giọng nói vừa quen thuộc lại chói tai khiến Nghiêm Khả Khả thấy lạnh lẽo.