Mỗi một tháng lại cùng cha mẹ nuôi ăn cơm một lần, lúc này Từ Bồi Nghị mang theo Hà Tĩnh Đình cùng nhau đi, chung thân đại sự sớm muộn gì cũng phải bẩm báo với người lớn, tuy rằng bọn họ có thể sẽ rất kinh ngạc cùng tức giận, nhưng một cửa này nhất định phải chống đỡ đi qua.
Nhìn thấy con mang theo một nữ nhân, đã muốn đủ làm người ta kinh ngạc, hơn nữa lại còn là vị hôn thê hắn từng hối hôn, càng làm cho Từ Niệm Hoài cùng Hoàng Ngàn Doanh không nói lên lời, nhưng bọn họ trên cơ bản đều là những người có tu dưỡng, đem hết toàn lực cũng phải duy trì trấn tĩnh.
Từ Bồi Nghị vừa mở miệng đã nói vào trọng điểm chính:" Ba, mẹ, đây là Hà Tĩnh Đình tiểu thư, tin tưởng hai người cũng không xa lạ, nếu hai người đồng ý, chúng con hy vọng sẽ tìm ngày tốt để kết hôn."
"Các con hiện tại là.... Đang đùa chơi gì vậy?" Từ Hoài Niệm nháy mắt mấy cái, có đùa cũng không nên đem người ra làm trò chơi chứ?
"Lúc thì hối hôn, lúc thì hợp lại, con cho rằng chúng ta trái tim quá mạnh mẽ, sẽ không ngoài ý muốn phát bệnh sao?" Hoàng Ngàn Doanh hai tay đặt trên ngực, thiếu chút nữa không chịu nổi kích thích này.
"Thực xin lỗi, lúc trước hủy bỏ hôn lễ là con sai, con vẫn mong muốn được sửa chữa những gì mình đã làm sai, cho nên con lại hướng Tĩnh Đình cầu hôn, cũng hy vọng ba mẹ có thể chúc phúc cho chúng con." Từ Bồi Nghị cúi đầu thỉnh cầu, hắn biết đã gây ra nhiều điều phức tạp cho ba mẹ nuôi, chỉ mong bọn họ có thể thông cảm.
Vợ chồng Từ gia liếc mắt lẫn nhau một cái, khó có được con sẽ nói những lời này, biết nhận sai a!
Tiểu tử này từ khi mười hai tuổi đã bắt đầu là học sinh vượt trội, suất sắc hơn người, sau khi lớn lên cũng không có làm gì khiến người khác phải lo lắng, duy độc có chuyện tình cảm thì thật sự hồ đồ, nhưng cũng để cho bọn họ phát hiện được, con trừ bỏ vĩ đại còn có điểm "Nhân vị" (Ying: ý nói anh vẫn có điểm giống như thanh thiếu niên bình thường -__-)
Con người vốn chính là sẽ phạm sai lầm, hoặc là mê võng, cho dù là Từ Bồi Nghị cũng không ngoại lệ, quá hoàn mỹ sẽ sinh ra cảm giác có khoảng cách, nếu có chút khuyết điểm mới có vẻ đáng yêu.
Hoàng Ngàn Doanh chuyển hướng qua con dâu tiền nhiệm, đồng thời cũng là con dâu tương lai, hỏi:" Cha mẹ con nói như thế nào?"
"Tuy rằng còn không có chính thức cầu hôn, nhưng bọn họ là tán thành." Hà Tĩnh Đình có thể nói là người đồng ý cuối cùng trong nhà.
"Quái, đầu năm nay việc lạ gì cũng có." Hoàng Ngàn Doanh chậc chậc hai tiếng, quay qua phía chồng nói:" Anh thấy chuyện này như thế nào?"
"Nếu vì nông sản địa phương, tựa hồ có thể thỏa hiệp a." Từ Niệm Hoài hơn bảy mươi tuổi, không còn muốn tranh đấu với thời gian nữa, phương pháp tối ưu nhất chính là nhận sự thật.
"Đương nhiên không thành vấn đề!" Từ Bồi Nghị lập tức hứa hẹn, rõ ràng chỉ cần một bên gửi tiền một bên giao hàng, mọi người đều có lợi.
"Tiệc đính hôn sẽ tổ chức ở Chương Hóa sao? Vẫn là mời vị sư phó lần trước?" Hoàng Ngàn Doanh rất nhớ mùi vị lúc trước, không có vị đầu bếp ở Đài Bắc nào có thể làm ra hương vị giống như thế.
"Con nhất định sẽ mời ông ấy xuất mã!" Cho dù vị sư phó kia đã về hưu, mất bao nhiêu tiền cũng phải mời được ông ý tái nhậm chức.
"Nhưng là.... Lần trước chúng ta thất ước đối với khách quý, nên như thế nào để bồi thường người ta?" Hoàng Ngàn Doanh nghĩ đến ngày đó, trừ bỏ gọi điện thoại giải thích, mời ăn cơm chuộc lỗi, còn phải chịu đựng rất nhiều lời châm chọc khiêu khích, rõ ràng là một cơn ác mộng.
Từ Bồi Nghị cũng lo lắng đến điểm ấy." Tiền mừng toàn bộ đều quyên ra, lấy danh nghĩa tộc trưởng song phương đoàn thể quyên cấp từ thiện, lại miễn phí chiêu đãi khách quý nghỉ ngơi một đêm tại khách sạn sang trọng xa hoa, mọi người có thể tận tình thưởng nhạc uống rượu."
"Cách này không sai, làm việc thiện, lại có thể vui chơi." Từ Hoài Niệm cười cười, mặc dù không phải là con thân sinh nhưng suy nghĩ và tính cách thì rất giống ông.
Hoàng Ngàn Doanh còn có điểm chân chờ, chuyển hướng sang Hà Tĩnh Đình nói:" Con không sợ nam nhân này thay tâm đổi ý sao? Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời."
"Con không sợ, con tuyệt đối tin tưởng anh ấy." Trái tim của hắn ở ngay tại trên người nàng, bọn họ là cùng chung nhịp đập.
Xem ra muốn ngăn cũng không ngăn cản được, người trẻ tuổi chính là như vậy, muốn như thế nào liền như thế ấy, vợ chồng Từ gia đã có chung suy nghĩ, không cần theo chân bọn họ chấp nhặt.
"Nếu sau này lại có người chạy lạc, chúng ta sẽ trực tiếp đi nhận nuôi cháu nội." Từ Hoài Niệm giơ lên ly rượu đỏ, nhìn về phía người nhà nói." Cụng ly, chục hai con trăm năm hảo hợp."
"Cảm ơn ba mẹ!" Từ Bồi Nghị cùng Hà Tĩnh Đình rốt cuộc nhả ra khí, lập tức nâng chén.
Cùng nhau ăn cơm, không khí coi như rất hòa hợp, cũng nói tới chi tiết tổ chức hôn lễ, Hà Tĩnh Đình kinh hỉ phát hiện, lần này ba mẹ chồng cho rất nhiều đề nghị, khác biệt những ngày không quan tâm trước kia thật nhiều.
"Đúng rồi, đây là quà cho ba mẹ, chúc hai người sống lâu trăm tuổi, thân thể khỏe mạnh." Từ Bồi Nghị đem hai món quà từ trong túi áo trước ngực ra.
Vợ chồng Từ gia vừa thấy liền trợn to mắt, còn tưởng rằng là mĩ phẩm hoặc linh dược trân quý gì, không nghĩ tới là hai cái vật nho nhỏ, là bùa bình an màu đỏ.
Từ Bồi Nghị vẻ mặt đứng đắn nói:" Là con hướng Tổ Mẫu cầu, phù hộ bình an khỏe mạnh."
Trên bàn cơm đột nhiên an tĩnh lại, Hà Tĩnh Đình nhịn không được thấy khẩn trương hẳn lên, vợ chồng Từ gia quần áo đồ dùng đều là hàng cao cấp, sẽ nhận lễ vật bình thường này sao?
Từ Hoài Niệm nở nụ cười, cầm lấu bùa bình an, cảm giác hoài niệm sâu sắc nói:’ Đã lâu không thấy được thứ này, mới ngày nào mẹ của ta thường muốn ta đeo thứ này trên cổ, ta không nghe lời, thật đúng là té ngã bị thương."
"Phải không? Để em giúp anh đeo lên." Hoàng Ngàn Doanh thay chồng đeo bùa bình an lên, Từ Hoài Niệm cũng lấy cái còn lại đeo lên cổ vợ, vì thế trước ngực hai người đều có bùa bình an, nghĩ rằng về sau cùng nhau ăn cơm, có thể một tháng một lần sửa thành hai lần, nếu có cháu nội gấp bội đến bốn lần cũng không thành vấn đề nha.
Dù sao cũng là người một nhà, ăn nhiều vài lần bữa cơm đoàn viên, mới càng hiểu nhau bồi đắp thêm nhiều tình cảm.
Trong giới tài chính, người đàn ông độc thân hoàng kim – Từ Bồi Nghị chuẩn bị kết hôn, đối tượng cư nhiên lại là vị hôn thê trước kia không cưới, chuyện cách đây ba năm, hai người này như thế nào lại trở về với nhau?
Tiểu thuyết tình yêu cũng không phải sáng tác theo phương pháp này đi?
Tin tức sau khi được truyền ra, giới truyền thông bốn phía đều xuất binh, suốt ngày theo đuôi nam nhân vật chính, nghĩ muốn tìm tòi nghiên cứu trong đó ít sự tình chuyện xưa.
Sau khi xe dừng, Từ Bồi Nghị còn chưa tiến vào cửa công ty, lập tức bị một đống phóng viên ký giả vây quanh cản trở đường đi—
"Từ đổng, ngài hiện tại tâm trạng như thế nào?"
"Có thể nói với chúng tôi vài câu không?"
"Vì cái gì lúc trước không kết hôn, hiện tại hợp lại? Có thể giải thích cho chúng tôi đôi lời không?"
Từ Bồi Nghị dừng lại cước bộ, trên mặt không chút thay đổi:" Cảm ơn mọi người đã quan tâm, điều mà tôi muốn nói bây giờ là...."
Tất cả các microphone đều đưa về phía trước, để có thể thu âm được rõ ràng, tuyệt không thể bỏ qua một chữ nào, chỉ thấy Từ Bồi Nghị vẻ mặt trang nghiêm, chậm rãi mở miệng:" Thành tâm ắt linh, mong Tổ Mẫu phù hộ cho mọi người."
Sau khi nói xong, Từ Bồi Nghị xoay người nhanh rời đi, lưu lại một đám phóng viên cùng thợ chụp ảnh còn đang ngơ ngác, đây là cái hàm ý cao thâm gì?
Như thế nào người nghe xong đều không hiểu được?
Bảo bọn họ như thế nào giải thích cho người xem hiểu a?
Một đầu khác, ở vùng sông nước huyện Chương Hóa, cũng vô duyên cớ có rất nhiều phóng viên, máy quay cùng máy chụp ảnh, nhưng lần này, người Hà gia không hề đóng cổng im lặng như trước, đụng tới phóng viên đều mỉm cười chào hỏi, trừ bỏ trà lạnh còn có bánh kẹo chiêu đãi, cười ha ha nói:" Tổ mẫu đều đáp ứng rồi, chúng ta đương nhiên cũng sẽ nghe theo."
"Người làm, trời chứng giám, có lòng thành sẽ được Tổ mẫu phù hộ!"
Tổ Mẫu!
Lại là Tổ Mẫu.....
Phóng viên nơi nơi vẫn như cũ đều không thể lý giải, hôn sự này gương vỡ lại lành, rốt cuộc cùng Tổ Mẫu có quan hệ gì?
Thân hữu Hà gia xem ra đều rất vui mừng, chẳng kẽ cũng là công lao của Tổ Mẫu?
Truyền thông phát huy tinh thần bám riết không tha, đi vào miếu Tổ Mẫu của vùng sông nước phỏng vấn, rốt cuộc cũng tìm được lời giải đáp, nguyên lai là có chuyện như vậy, quả nhiên là Tổ Mẫu phù hộ, thúc đẩy đoạn lương duyên này.
Trải qua thông tin này, mọi người đều biết, miếu Tổ mẫu ngoại trừ có thể phù hộ bình an khỏe mạnh, còn có cầu nhân duyên, cầu hợp lại, lập tức hấp dẫn rất nhiều nam nữ độc thân, cũng coi như vì cái truyền kỳ chuyện xưa này dệt hoa trên gấm bút.
Mấy ngày trước hôn lễ, các tạp chí lớn mới tìm ra tư liệu lịch sử, làm cho những khúc mắc được lý giải.
Đoạn thứ nhất:
Sáu năm trước Hà Tĩnh Đình gia nhập Kình Vũ Kim Khống, kết bạn cùng tổng giám đốc Từ Bồi Nghị, hẹn hò rồi đến đính hôn, tình trường thuận buồn xuôi gió, giống như Ma tước biến thành phượng hoàng, rất cổ tích.
Đoạn thứ hai:
Ngay sau đó đột ngột chuyển biến, hôn lễ ba năm trước đây bị hủy bỏ, Hà Tĩnh Đình mang theo thương đau từ chức về quê, Từ Bồi Nghị bị chụp ảnh cùng một chỗ với người yêu cũ là Nhan Tư Gia, nhà gái nhất thời toàn bộ thê thê thảm thảm.
Đoạn thứ ba:
Chuyện xưa vẫn chưa chấm dứt như vậy, nhà gái trở lại Đài Bắc công tác, nhà trai theo đuổi không bỏ, rốt cuộc ở sáu năm sau tuyên cáo tin vui, tu thành chính quả.
Về phần tình địch Nhan Tư Gia, nàng từng vui vẻ tuyên bố tin vui cùng Ngô Học Thụy, lại trước thời gian kết hôn một ngày trảo gian trên giường, nguyên lai nhà trai cùng thư ký đã sớm có tư tình, hôn lễ liền như vậy mà hủy bỏ ngang chừng.
Hai người trên truyền thông cùng nhau công kích, ồn ào sôi sục một thời gian, sau đó Nhan Tư Gia chuyển sự nghiệp phát triển sang Đại lục, Ngô Học Thụy cũng bay sang châu Nam Mĩ, từ nay về sau biến mất trong những tiệc xã giao danh nhân, đã thật lâu không có nghe được tin tức gì.
"Các vị, mọi người xem, trước mắt ở phía sau phóng viên chính là khách sạn sang trọng xa hoa nhất, tổng giám đốc Kình Vũ Kim Khống chuẩn bị cưới vị hôn thê tiền nhiệm Hà Tĩnh Đình vào ngày mai. Lần này có thể hay không lại giống như ba năm trước đây, gần đến giờ lại tuyên bố hủy bỏ? Chúng ta sẽ theo dõi toàn bộ hành trình hôn lễ lần này, mong mọi người cùng đón xem."
Tách một tiếng, màn hình ti vi tắt đi.
Từ Bồi Nghị buông điều khiển từ xa, nhìn nữ nhân bên cạnh đang cười to không ngừng, phi thường không thể lý giải, nàng như thế nào lại không để ý đến sự tồn tại của hắn, chỉ lo nhìn chằm chằm vào tin tức kia.
"Xin hỏi em cười xong rồi sao?" Hắn có điểm ăn giấm chua nói.
"Anh thực sự rất đáng yêu nha!" Hà Tĩnh Đình cười đau cả bụng, còn cười ra nước mắt, nam nhân bên cạnh thật sự rất đáng yêu a.
"Những điều anh nói là sự thật, Tổ Mẫu rõ ràng đã thay đổi cuộc đời anh." Hắn không nói còn chưa tính, hắn vừa mở mồm nàng lại cười đến mau té xỉu, nói thẳng thở không nổi, hắn rõ ràng thay nàng hô hấp, hết sức triền miên hôn, làm cho nàng quên đi đoạn tin tức vừa xem trong đầu.
Đêm đẹp nhiều trân quý, trừ bỏ xem ti vi, chê cười lẫn nhau, còn có thể làm rất nhiều chuyện có ý nghĩa khác.
Vì tạo ra gia đình mĩ mãn của bọn họ, hắn sẽ không ngừng cố gắng, hơn nữa để có được mọi điều tốt đẹp nhất, hắn bằng lòng trả giá tất cả!
Ngày ba mươi tháng năm, buổi tối trước hôn lễ một ngày, Từ Bồi Nghị ăn qua bữa tối đơn giản, một bên vừa ca hát một bên mở ra thùng đồ, bên trong đều là của Hà Tĩnh Đình đóng gói đưa đến nhà hắn, hắn trước hết giúp nàng sắp xếp lại, làm cho nàng sau này đỡ phải tốn nhiều công sức.
"Ngày mai em phải gả cho anh~~ ngày mai em phải gả cho anh~~ nếu không mỗi ngày trôi qua ở cách xa nhau anh sẽ lại sợ mất em....."
Đúng vậy, bắt đầu từ ngày mai, hắn sẽ không phải đưa Hà Tĩnh Đình về nhà của nàng nữa, bởi vì bọn họ sẽ cùng nhau về chung một nhà, ha ha!
Nghĩ đến việc đó liền thấy vui vẻ.
Chuông cửa đột nhiên vang lên, hắn ấn bộ đàm, nhìn vẻ mặt bạn gái ngưng trọng, chạy nhanh ra mở cửa cho nàng:" Sao em lại tới đây?"
Nàng chưa bao giờ bỗng nhiên xuất hiện, muốn gặp mặt luôn gọi điện thoại thông báo trước, gần đây công việc của nàng đặc biệt bận rộn, bởi vì hôm sau hai người muốn đi hưởng tuần trăng mật, hắn nghĩ rằng cũng tốt, thời gian chung sống sau này còn dài, nhất thời không cần nóng vội.
Hà Tĩnh Đình không trả lời, lẳng lặng đi vào trong phòng, ngồi lên sô pha, nhìn những thùng giấy mời mở ra kia, chưa kịp thu xếp, kỳ thật ngày hôm qua nàng đã nghĩ sẽ nói, nhưng lại không có xác định, mãi đến hôm buổi chiều hôm nay....
"Muốn uống gì hay không? Anh có pha trà long nhãn táo đỏ, rất bổ thân thể." Hắn rất ít nhìn thấy nàng mặt mày cau có, nàng thường thường là mặt luôn mang theo nụ cười, đó là hình ảnh hắn yêu nhất.
"Ân." Nàng gật đầu, lại né tránh tầm mắt hắn.
Hắn bưng tới hai chén trà, nàng hít thở sâu, lấy tinh thần nói:" Bồi Nghị, anh bình tĩnh một chút, em có việc muốn nói với anh."
"Anh rất bình tĩnh a, em xem sắc mặt không được tốt lắm, đã phát sinh chuyện gì?" Trong đầu hắn nghĩ nhanh ra các loại khả năng." Cho dù em đã bị mất việc, hay mắc bệnh nan y, anh cũng vẫn không rời em đi."
Phiên đối ngoại này cùng cái đêm ba năm trước đây, tựa hồ rất giống nhau, nhưng hắn xác định hai người là thật tâm yêu nhau, cho dù là ngày tận thế cũng không thể chia rẽ được bọn họ, lần này mặc kệ là bão, sóng thần hoặc động đất, hắn tuyệt đối sẽ không làm cho hôn lễ bị hủy bỏ.
"Sauk hi kết hôn em vẫn tiếp tục công tác, sức khỏe của em cũng không có vấn đề gì, chính là......" Nàng nói còn chưa dứt lời, lưu lại càng nhiều mơ màng.
"Chính là?" Hắn tâm kinh hoàng, rốt cuộc vận mệnh sẽ đối với hắn như thế nào?
Ngẩng đầu, nàng cố lấy dũng khí nói:" Buổi chiều hôm nay, bác sĩ nói em..... Mang thai......"
"A—" Hắn lập tức nhảy dựng lên, ôm lấy nàng điên cuồng gào thét, hoàn toàn mất đi bình tĩnh!
Bình tĩnh, đó là cái gì vậy, nghe cũng chưa nghe qua!
Hiện tại chỉ có trào dâng, nhiệt liệt, lửa nóng mới có thể hình dung tâm tình của hắn!
"Bình tĩnh một chút! Em không phải đã nói trước bảo anh bình tĩnh sao?" Cảnh cáo của nàng không hề có tác dụng, hắn căn bản không có nghe vào, vẫn đang gào thét hưng phấn, nếu không phải thiết bị cách âm tốt, khả năng đã có người đi báo nguy, nói người này phát sinh án mưu sát.
"Tĩnh Đình, cảm ơn em."Phát tiết hết cảm xúc hưng phấn, hắn rốt cục dừng lại, khôi phục bình tĩnh nói.
"Cảm ơn cái gì?" Nàng mỉm cười hỏi.
"Cảm ơn em đã đề cho anh yêu em."
Nàng nhắm mắt lại, nước mắt đã rơi trước kia đều hóa thành trân châu, vết thương thành vật kỷ niệm, ca khúc chủ đề nên thay đổi, nguyên lai tất cả mọi việc đã trải qua đều vì giờ phút viên mãn này, nếu chưa từng trải qua, sẽ không đi đến được ngày hôm nay, nàng nên cảm ơn tất cả.
Một đem trước hôn lễ này, bọn họ được lên chức ba mẹ, ngày hôm qua Lưu Trọng Dương mới đưa tơi một phần lễ vật—Bách khoa mang thai, sinh sản, nuôi con nhỏ, có tất cả ba phẩn, bạn tốt này thực không hổ danh là bạn tốt, mỗi lần đều biết đối phương cần thứ gì.
Hai người cùng nhau nghiên cứu học hỏi, mệt mỏi thì dùng hôn môi, a, loại học tập này rất nhiều khoái trá, có học cả đời cũng không thấy chán.
Ngày một tháng sáu, chuyện cách đây ba năm, khách sạn đặt tiệc lúc trước, dàn nhạc, xe cưới, hoa tươi khí cầu, tất cả đều đã trở lại, những người đã từng tham gia vào tình huống hôn lễ trước kia, từng hủy bỏ sau lại khôi phục đính ước, chỉ có thể nói đối với hai người này đã đi qua một vòng tròn lớn, rốt cục tìm lại được lẫn nhau, về sau đừng lại đi mất.
Lúc này Từ Bồi Nghị học thông minh, giữa trưa ở Chương Hóa đính hôn, buổi tối lên Đài Bắc kết hôn, một lần xong xuôi rõ ràng gọn gàng, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Người Hà gia tham gia tiệc đính hôn, lại mặc vào bộ đồ mới ba năm trước đây chưa kịp mặc, một chút cũng không thấy có dấu vết cổ xưa, bảo dưỡng rất khá, bọn họ thủy chung tin tưởng sẽ có một ngày này, chính là lúc trước như thế nào cũng không dự đoán được, con rể cư nhiên không thay đổi, vẫn là cùng một người!
Khi chuẩn bị vào tiệc đính hôn, cô dâu bái biệt cha mẹ cùng người nhà, ở trong phòng khách xủa Hà gia, Hà Tĩnh Đình cùng Từ Bồi Nghị đều quỳ xuống, cảm ơn công lao dưỡng dục của cha mẹ.
Hà Tĩnh Đình căn bản nói không lên lời, chỉ có thể dùng nước mắt nghẹn ngào, kể ra tâm tình của nàng, Lí Thu Nghi cũng giống như vậy, mẹ con đều khóc, nuôi con hai mươi tám năm, cao hứng nhất chính là hôm nay, cũng là khó đình chỉ nước mắt nhất.
"Cảm ơn ba mẹ đã yêu thương nuôi nấng nhiều năm như vậy, xin yên tâm, về sau con cùng Tĩnh Đình sẽ cùng dắt tay, quý trọng lẫn nhau, cũng sẽ hiếu thuận với ba mẹ." Sau khi nói xong, Từ Bồi Nghị dập đầu ba cái, ba mẹ vợ vội vàng nâng hắn dậy, mẹ vợ còn đau lòng hỏi hắn:" Không có chảy máu đi?"
"Chảy máu cũng đáng, Tổ Mẫu sẽ phù hộ." lời Từ Bồi Nghị vừa nói đều làm cho mọi người cùng cười.
Giữa trưa mười hai giờ đúng giờ hoàng đạo, bàn tròn vải đỏ ước chừng năm mươi, sư phó lại một lần xuống núi, bưng lên từng món từng món ngon một lên bàn, ăn đến no say tuyệt đối không thành vấn đề, còn có thể đóng gói mang về nhà.
Tiệc đính hôn kết thúc, mọi người cùng nhau lên xe, đến hội trường trên Đài Bắc tổ chức hôn lễ, khách sạn xa hoa được bao toàn bộ, sau khi hôn lễ kết thúc mọi người sẽ được nghỉ ngơi một đêm tại đây, tất cả đều do Từ Bồi Nghị chi trả, mọi người đều khen hắn là con rể tốt, hờn giận chuyện bị leo cây ba năm trước đây đã trở thành hư không.
Giang Tú Vi cùng Lâm Ấu Chân không có biện pháp làm phù dâu, trong ba năm trở lại đây các nàng đều đã kết hôn, bất quả chị em tốt vẫn là chị em tốt, một người bên tiếp khách, một người làm MC, tận tâm hết sức làm tốt cho buổi hôn lễ này.
Mà chủ nhiệm Lưu là bà mối, một thân mặc lễ phục màu vàng lên đài đọc diễn văn, rất đắc ý.
Trong phòng chờ của cô dâu, người trang điểm một bên trang điểm cho cô dâu, một bên mỉm cười cảm thán:" Thật sự là vui vẻ thay cho hai người! Ba năm trước đây, tiền đặt cọc cũng không phải là mất trắng đi, hôm nay chỉ cần có tôi đảm bảo cô sẽ trở thành cô dâu xinh đẹp nhất."
"Cảm ơn cô." Hà Tĩnh Đình cũng không nghĩ tới, kịch tình sẽ chuyển biến như thế, lộ trình từng bị gãy ngang chừng, lại có thể nối lại, nếu nói cuộc sống như một bộ phim cũng không khoa trương.
Nhìn chính mình trong gương, nàng tin tưởng mỗi người phụ nữ đều là công chúa, tuy rằng vương tử từng vô tâm bỏ qua, nhưng về sau sẽ lại một lần nữa nhận thức nàng, yêu thương nàng, và rồi bọn họ sẽ cùng nhau viết tiếp kết cục của đồng thoại.
Giờ lành vừa đến, Hà Tiến Thiêm nắm tay con gái, cửa vừa mở ra, Hà Tĩnh Đình bị dọa ngây người, bởi vì nam nhân sắp trở thành chồng nàng kia, cư nhiên cầm microphone đứng ở trên đài, ra sức ca hát—
"Cuối cùng người đàn ông đã từng làm sai có được thêm một lần cơ hội, dù có nhẫn nại chờ đợi bao lâu, cũng sẽ không từ bỏ.... You are my super woman..... im lặng im lặng ở bên em, không cần điều kiện gì, chỉ mong ước cuộc sống trôi qua nhẹ nhàng bên em......but I am only human...... Anh như thế nào lại không hiểu được em đã từng có nhiều cô đơn tĩnh mịch, anh đã từng tàn nhẫn phạm phải sai lầm, nhưng anh sẽ không để mất em ~~oh baby~~"
Tiếng ca của hắn thực sự làm thương màng nhĩ, dù có bị lạc điệu, nhưng dũng khí mười phần, thành ý trăm phần, tất cả mọi người đều nhiệt liệt vỗ tay.
Hà Tiến Thiêm đối với con gái nở nụ cười, không có người nào là thập toàn thập mĩ, bất quá người chính là nàng chọn, yêu không phải là biết bao dung sao?
Thở sâu, hướng phía thảm đỏ đi tới, tuy rằng thong thả nhưng không có chần chờ, nam nhân nàng yêu đang chờ đợi nàng ở phía trước, hắn không chí là quay đầu, mà còn là chuyên chú nhìn nàng, khi hắn nắm lấy tay nàng, từng ngón tay đan vào nhau, yêu vì thế sẽ liên kết cùng một chỗ.
HẾT