Trong văn phòng làm việc của tổng giám đốc, Trương Ngoạ Phàm đột ngột đứng phắt dậy, anh ta bỏ qua cơn lảo đảo do đứng dậy quá nhanh, đôi mắt đỏ ngầu mở trừng nhìn Vương Đề Hiền, lời nói bật khỏi miệng như nghiến ra từ kẽ răng mà thành.
“Cậu liệu hồn mà chăm sóc Tiểu Phù thật tử tế! Em ấy cũng là con người! về sau này khi đã trở thành chồng của em ấy, cậu phải cho em ấy một cuộc sống hạnh phúc, một cuộc sống hạnh phúc đúng nghĩa! Nếu tôi mà biết cậu khiến cho em ấy đau khổ…”
Trương Ngoạ Phàm phẫn nộ đến hốc mắt ẩm ướt.
“Cái kẻ mà cậu khinh thường này cũng sẽ có cách để kéo cậu xuống đáy địa ngục!!!”
Đúng vậy. Trương Ngoạ Phàm hiện tại chẳng là cái thá gì trong xã hội trọng quyền chức như thế này cả.
Anh ta chỉ là một người sinh viên vừa mới ra trường. Kinh nghiệm sống không có, tiền bạc cũng không có nốt. Chỉ là một con người bình thường không hơn không kém.
Trương Ngoạ Phàm không hề xứng để được so sánh với Vương Đề Hiền.
Người đàn ông giàu có và quyền thế này có tất cả mọi thứ trong tay, nhưng Trương Ngoạ Phàm tin rằng sẽ có một ngày Vương Đề Hiền nhận ra anh từ trước đến giờ vẫn luôn không có một thứ.
Trong một tương lai không xa, Trương Ngoạ Phàm đánh cược, Vương Đề Hiền chắc chắn sẽ phải hối hận vì việc làm sai lầm ấy của mình.
Trương Ngoạ Phàm không muốn tiếp tục nhìn thấy Vương Đề Hiền nữa, anh ta lảo đảo bước ra bên ngoài, tay cầm lấy cửa đóng mạnh lại như muốn cánh cửa nứt vỡ cả ra.
Vương Đề Hiền đưa mắt nhìn lên anh ta, rồi cũng không quá để tâm tới tiếng ồn ấy cứ như chỉ là tiếng gió thổi ngang qua tai anh.
Tiếp tục hoàn thành nốt lượng công việc trong ngày.
Thực ra Vương Đề Hiền không phải là dạo gần đây mới bắt đầu tiếp quản Vương thị. Trước đây, từ khi mới lên đại học, anh đã bắt đầu làm thực tập trong tập đoàn gia đình rồi. Vị trí tổng giám đốc anh đã quá quen thuộc, mà người ta cũng đã quen gọi anh là tổng giám đốc.
Đột ngột điện thoại để trên mặt bàn anh rung lên, Vương Đề Hiền nhìn vào dòng tên hiện lên ở trước àn hình, đôi mày ngài bất giác chau lại.
Anh dừng lại động tác đánh máy, mở điện thoại, để loa ngoài mà ấn nhận cuộc gọi.
“Ông. Ông gọi cháu có việc gì không?”
“Tiên sư nhà mày! Cái thứ con cái vô giáo dục! Tao nuôi mày, thương mày đến thế mà khi đã lớn lên, mọc đủ lông đủ cánh rồi thì mà quay ra cắn lại ông mày à? Hả?! Mày tha từ đâu về một cái thứ đàn bà bẩn thỉu ấy về làm vợ, rồi để cho nó làm ô nhục thanh danh của Vương gia tao hả?!”
Giọng nói bên đầu dây kia dù đã khàn đặc do tuổi già, nhưng vẫn không thể vơi bớt đi được sự uy nghiêm và lạnh lẽo, khiến cho bất kì ai nghe phải cũng đều phải e sợ.
Vương đại lão gia khi trẻ đã nổi danh tứ phương tám hướng là một người đàn ông khí chất phi phàm, khi về già, dù xương sống đã giòn, lưng gù đi, giọng nói nhiều khi như mất hơi, nhưng dáng vẻ oai hùng đó vẫn vẹn nguyên như trong những thập niên năm nào.
Từ khi sinh ra, Vương Đề Hiền đều là do một tay Vương đại lão gia chăm bẵm và giáo dục, ít nhiều nhiễm phải một số tính cách của cụ. Đều là những người khiến cho người ta nhìn một lần liền nhớ đến suốt đời bởi ánh hào quanh dù lấp lánh nhưng xa cách và băng lạnh ấy.
Trong cả gia tộc nhà họ Vương có hơn chục người con cháu, Vương Đề Hiền là đứa trẻ mà Vương đại lão gia trọng dụng nhất, đương nhiên khi chứng kiến cháu trai của mình dính phải vụ lùm xùm hết sức vớ vẩn ấy, cụ không chịu được.
“Mày về ngay đây! Về ngay đây cho tao! Tao phải đánh mày năm mươi trượng mới có thể thông cho cái não mày sáng sủa lên được!”
“Ông, đây vẫn đang là giờ hành chính.” Vương Đề Hiền đối với cơn tức giận long trời lở đất cả Vương đại lão gia vẫn nhàn nhã như không.
Nếu để ý kĩ, sẽ có thể nghe thấy được một số tiếng rên sợ hãi của mấy con cháu ở xung quanh Vương đại lão gia vô tình vọng vào trong màng loa điện thoại.
“Mặc kệ mày! Tao chỉ cần biết là trong ba mươi phút tới, nếu mày chưa có mặt ở đây thì xác định cả mày và cái con ả đàn bà đê tiện kia cút hết ra khỏi Vương gia!”
Sắc mặt của Vương Đề Hiền chợt trùng xuống, lời nói ra của Vương đại lão gia quả thật không có mấy chỗ dễ nghe.
Anh dù hiện tại quả thực không muốn về lại Vương gia chút nào, nhưng biết nếu anh mà làm ngơ đi lời cảnh báo ấy của cụ, sẽ khiến cho lão ông tức đến bệnh tim tái phát.
Vương Đề Hiền vốn đã được hưởng một nền giáo dục đầy đủ, dù cho đôi khi anh sẽ phá lệ làm một số thứ vượt ngoài tầm đạo đức, nhưng trong hoàn cảnh bình thường, anh vẫn là một đứa cháu biết nghe lời.
Vương Đề Hiền thu dọn lại số tờ đơn và văn kiện vào trong chiếc cặp tap, đứng lên rời khỏi Vương thị, về lại Vương gia.