Đã qua đêm với nhau, không thể không cưới.
Vương gia nổi tiếng ở trên thị trường không chỉ bởi vì sự giàu sang và quyền lực của mình, mà còn là sự cổ hủ trong suy nghĩ hôn nhân của họ.
Một khi đã cưới thì chỉ có thể được cưới duy nhất một người trong đời, nếu không có sự đồng ý của trưởng bối, vợ chồng có muốn cũng không thể li hôn.
Ngay sau ngày hôm ấy ở khách sạn, Hiểu Phù và Vương Đề Hiền đã được định sẵn là bắt buộc phải trở thành vợ chồng.
Tại sao lại xảy ra chuyện này chứ? Rõ ràng cô đã từ bỏ anh, sớm đã rời xa anh, nhưng tại sao Vương Đề Hiền lại…
“Tiểu Phù…”
Trương Ngoạ Phàm ngồi dựa người ở trên phiến ghế đá trong công viên, đôi mắt thẫn thờ nhìn về một nơi vô định nào đó. Dưới hai bên khoé mắt là những đường quầng thâm đen đặc.
Trong tay khẽ vân vê lấy một lon bia rỗng, run rẩy.
“Tiểu Phù, em lừa anh.” Anh ta bật cười một tiếng nhàn nhạt: “Em lừa anh… Anh đau lắm.”
Hiểu Phù cũng ngồi ở bên cạnh bờ hồ, nhưng là trên một chiếc ghế đá cách xa Trương Ngoạ Phàm một khoảng.
Cô trầm lặng, mệt mỏi dựa lưng trên lưng ghế. Hôm nay cô hẹn anh ta ra đây là để nói lời xin lỗi, cũng như là chia tay.
Trương Ngoạ Phàm trong người đau như bị một giòi bọ gặm nhấm, đục khoét thành từng mảng trên trái tim, nhưng hắn không thể giấu đi được một chút hi vọng hiện lên trong đôi mắt mù mịt.
“Tiểu Phù, là em bị hắn ta cưỡng gian phải không? Em bị hắn ta ép buộc phải làm chuyện này phải không? Đừng sợ, em cứ nói ra sự thật với anh, anh sẽ có cách để giúp em.”
Đến giờ khắc này rồi, chứng kiến cô phản bội mình, anh vẫn muốn tin tưởng ở cô sao? Từ nay về sau, sẽ còn có bao người nhìn cô bằng ánh mắt chân thành ấy nữa?
Khoé mi của Hiểu Phù ẩm ướt, đôi con người tĩnh lặng, chầm chậm nói.
“Đây không phải lỗi của Đề Hiền, là do em vẫn chưa thể quên được anh ấy nên mới nghĩ ra được loại chuyện này. Xin lỗi anh Ngoạ Phàm, trách anh yêu nhầm phải cô gái hư mất rồi.”
Gia đình của Vương Đề Hiền chức trọng như thế nào, trong lòng cô hiểu rõ nhất. Trương Ngoạ Phàm hiện tại chỉ là một người sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường, lấy gì mà đấu lại với cả gia tộc nhà họ Vương?
Cô đã phụ lòng của Trương Ngoạ Phàm, phá vỡ lời cầu hôn khi ấy, không thể để anh ta gặp thêm bất cứ biến cố nào nữa.
Nếu không, Hiểu Phù chắc chắn sẽ cảm thấy tội lỗi đến ôm lòng sinh bệnh mất.
Trương Ngoạ Phàm không nghe được câu trả lời mà mình mong mỏi được nghe, trái tim tan nát rỉ máu tươi, khoé môi cong lên một nụ cười buồn bã.
“Anh nên quên em thôi, một cô gái hư như em không đáng để anh tiếc rẻ.” Hiểu Phù rù rì nói.
“Ừm, đúng vậy, chắc chắn rồi, anh không yêu nổi một cô gái hư đâu.” Trương Ngạo Phàm cười lên thành tiếng, nhưng trong lòng lại đang ngậm lấy một nỗi chua xót khôn nguôi: “Sau này nhất định phải tìm yêu một cô gái tử tế hơn mới được.”
Hiểu Phù nhìn Trương Ngoạ Phàm xuẩy quần đứng lên, khuân miệng khẽ cười, nhưng khoé mắt đã bỏng rát mà nhỏ lệ: “Phải vậy chứ. Tìm một cô gái dịu dàng, yêu thương anh thật lòng ấy.”
Hai người đối mắt nhìn nhau, cùng nhau bật cười khe khẽ.
“Tạm biệt, Tiểu Phù, em nhớ bảo trọng, giữ gìn sức khỏe nhé. Nếu em có chuyện gì, nhớ gọi cho anh, biết không?”
Trương Ngoạ Phàm luyến tiếc nhìn Hiểu Phù lần cuối, nhìn người con gái đến cả trong giấc mơ anh cũng không thể với tới, rồi sau đó xoay lưng lẳng lặng bước đi. Hiểu Phù vẫn còn đứng lại ở giữa công viên, nhìn bóng hình anh nhạt nhoà dần rồi biến mất hẳn, trong tâm trí đều chồng chéo là những cắn rứt, những tủi thân và cả những cảm giác tội lỗi day dứt như giằng xé tâm can cô thành từng mảnh vụn nhỏ.
Trương Ngoạ Phàm là một người đàn ông tốt, người thanh niên ấy xứng đáng để nhận được những điều tốt đẹp hơn.
Hiểu Phù cắn môi, kìm lại dòng nước mắt, quay đầu trở về lại kí túc xá sinh viên.