“Sao vậy? Hiểu Phù không đến à?”
Vệ Loan bước xuống từ cầu thang, nhìn Vương Đề Hiền đang đứng ở ngoài cửa mà ngóng về phía đường lớn, tay siết chặt lấy điện thoại, dù trên vẻ mặt anh không có bất kì biểu hiện gì nhưng người ta vẫn có thể cảm nhận được rằng anh đang thấp thỏm ngóng trông.
Không nhận điện thoại, tin nhắn cũng không thèm đọc.
Hiểu Phù hôm nay lại giận dỗi gì đây?
Vương Đề Hiền nghiến răng, cô không tới ăn tối theo lời mời của anh thì anh cũng đã không nói gì rồi. Đây cô còn không thèm động đến bất kể là một cuộc gọi của anh.
Hiểu Phù đã bao giờ làm lơ anh như thế này chưa? Cô đợt này rốt cuộc là đang suy nghĩ gì vậy?
Bất chợt, trong đầu anh thoáng hiện lên một đoạn kí ức khi cô cùng với Trương Ngoạ Phàm đứng cùng nhau ở trên hành lang, nắm tay anh trong vô thức siết chặt lại đến run rẩy.
Hoá ra bây giờ có người khác để theo đuổi rồi nên tỏ ra xa cách anh rồi sao? Ha. Hiểu Phù, cô cũng thật bỉ ổi rồi đấy.
Nhưng mà… Hiểu Phù ở cùng với người khác, việc gì mà anh phải tức giận đến như vậy?
Vương Đề Hiền lắc mạnh đầu để mình tỉnh tảo lại, anh nhìn vào lịch sử cuộc gọi đều là những lần bắt máy thất bại, hừ lạnh một tiếng rồi ấn tắt phụt điện thoại đi, khoá cửa bước lên trên tầng.
Bất chợt, có ai đó gửi tin nhắn đến cho anh.
Là một người bạn cùng phòng cũ. Cậu ta nhắn tin, có thể thông qua màn hình mà cảm nhận được cậu bạn đó hiện giờ đang rất kích động.
[Mày biết tin gì chưa?! Hiểu Phù… Cái con bé theo đuổi mày ấy! Nó (…)!!!]
Vệ Loan đang rót nước vào cốc, bất chợt bà nghe thấy có một tiếng động mạnh từ ngoài phòng khách truyền tới.
Bà khó hiểu ngoảnh đầu nhìn Vương Đề Hiền, chỉ thấy anh đang đứng lặng người, nhìn vào chiếc điện thoại đã bị ném mạnh vào góc tường vỡ đến tan tành.
“Đề Hiền? Đề Hiền à? Con đang làm gì vậy…?”
Bất chợt toàn thân người của Vệ Loan rùng lên một cái lạnh toát, bà nhìn anh, nhìn vào biểu cảm chết chóc của anh. Dường như, anh đang muốn đi giết người vậy.
“Hiểu Phù…” Vương Đề Hiền nghiến răng, ánh mắt anh lạnh lẽo như có thể khiến cho bất cứ ai chạm phải nó đều bất giác không rét mà run.
“Để xem cô còn dám làm loạn đến mức nào…”
…
Ít lâu trước đó.
“Tiểu Phù!”
Hiểu Phù đang đứng dựa vào lan can bờ hồ, nhìn Trương Ngoạ Phàm hí hửng chạy đến đứng bên cạnh cô.
“Anh mua kem về rồi đây. Có kem dâu, sô cô la, trà xanh, va li… anh chả biết em thích loại nào nên cứ mua về hết đó.”
Hiểu Phù nhìn đống kem que mà anh ta cầm trên tay, cảm thấy cô mà ăn hết đống này thì có mà tê răng đến tận sáng mai vẫn chưa hết mất thôi.
“Anh mua lắm thế? Tí nữa ăn kiểu gì?”
“Không sao. Anh ăn hết được mà.”
“Làm sao mà ăn hết được? Nhiều như vậy…”
Cô còn chưa nói xong, đã thấy Trương Ngoạ Phàm há thật to miệng, một lần cho nguyên cả cây kem vào trong miệng, nhai vài miếng, thế là hết sạch.
Toàn bộ quá trình còn chưa đầy một phút.
“Hấy nưa? Ăng ăn hết nược mờ?” (Thấy chưa? Anh ăn hết được mà?)
Hiểu Phù nhìn vào hai má phình to của Trương Ngoạ Phàm, hai vai cô không nhịn được run rẩy, cuối cùng là không kìm được mà phá lên cười sảng khoái.
“Nè! Anh làm kiểu gì mà trông hay vậy? Làm một lần nữa đi!”
Trương Ngoạ Phàm ngây ngẩn trước nụ cười của Hiểu Phù, vội gật đầu như gà mổ thóc, hào hứng làm một lần nữa tuyệt chiêu ăn kem một lần nuốt hết của mình làm cho cô cười không ngớt được miệng.
“Miệng anh to thật đấy! Không ngờ luôn.”
Hiểu Phù hì hì cười, cô nhận lấy que kem vị va li từ trên tay của Trương Ngoạ Phàm mà cắn một miếng, ngắm nhìn những bệ đài phun nước rực rỡ uyển chuyển theo tiếng nhạc.
“Xem kìa, đẹp thật nhỉ?”
Trương Ngoạ Phàm nuốt những miếng kem còn lại trong miệng, ngất ngây nhìn cô.
Không biết có phải do vị kem đang phủ lấy bên trong khoang miệng của anh ta mà hiện giờ Trương Ngoạ Phàm đang cảm thấy trong lòng thật ngọt ngào, hay là vì một lí do nào khác nữa.
Nhìn vào đôi mắt sóng sánh của Hiểu Phù được những tia sáng lấp lánh của ánh đèn phản tới, Trương Ngoạ Phàm nuốt xuống một ngụm nước bọt, sau một hồi đấu tranh tâm lí, anh ta hít lấy một hơi lấy can đảm.
“Tiểu Phù.”
Hiểu Phù nghe thấy anh ta gọi mình thì ngoảnh đầu lại, bất ngờ nhìn thấy Trương Ngoạ Phàm đang quỳ gối bên cạnh mình, với trên tay anh là một chiếc hộp nhung nhỏ được anh ta nâng niu lấy ra từ trong túi áo.
Khi mở ra, bên trong ấy là một chiếc nhẫn cưới bằng bạc được gắn một viên kim cương lấp lánh. “Tiểu Phù, anh biết điều này nó có hơi đường đột nhưng cơ mà anh thực sự rất muốn thử.”
“Em biết điều ước trong ngày sinh nhật năm nay của anh là gì không? Đó chính là được trở thành người yêu của em. Cơ mà anh nhận ra mình còn muốn một điều còn hơn cả thế nữa.”
“Tiểu Phù, em có muốn lấy anh làm chồng không?”