“Tất nhiên rồi. Anh đồng ý.”
Hiểu Phù đứng từ xa cũng có thể nghe thấy hết tất cả. Mặc cho những tiếng nhốn nhào và reo lên kích động của những người xung quanh rất lớn, cô vẫn có thể nghe thấy được từng từ từng chữ thật rõ ràng phát ra từ chính anh, từ chính người mà mình đã yêu đơn phương hơn mười năm.
Cô sớm đã phải học cách chấp nhận điều này, vậy mà sao… không thể?
Hiểu Phù có thể cảm nhận được toàn thân cô đang run rẩy kịch liệt, lục phủ ngũ tạng ở trong người như đang dày xéo đảo lộn, sắc mặt cô trắng bệnh, nhìn như người chết.
Sau lưng cô ướt đẫm đều là mồ hôi lạnh, dù cô đang đứng bên dưới bầu trời nắng chói chang chang, vẫn cảm thấy thật lạnh, thật lạnh quá.
Hiểu Phù run rẩy, cô chậm rãi nhấc chân lùi ra đằng sau, thêm bước nữa, thêm bước nữa… rồi bỏ chạy.
Cô không thể nhìn được cảnh này! Nhìn người mình yêu trong suốt những năm trưởng thành, nhìn người chồng trong kí ức kiếp trước của mình lại đi hôn một người khác.
Đây chẳng phải là điều mà cô đã lường trước hay sao? Là điều mà cô đã từng suy nghĩ rất lâu về trước rồi sao?
Họ vốn là của nhau, sao cô lại cảm thấy khó chịu? Họ là một cặp đôi trời sinh, một kẻ từng là tội đồ đi xen vào một cuộc tình của người khác như cô đây có quyền gì để mà thấy đau lòng?
Đây là điều dĩ nhiên! Hiểu Phù, mày phải tỉnh lại! Vương Đề Hiền anh ấy là của Lãnh Ái Hy.
Nếu mày mà cứ cố chấp mà bám riết lấy anh ấy, dành tình cảm cho anh ấy, thì mọi thứ sẽ lại diễn ra y như kiếp trước mà thôi.
Rồi sẽ lại có người đau lòng, sẽ có người khổ sở. Mày muốn như vậy sao?
Ít ra, nếu mọi thứ cứ diễn ra thế này, thì chỉ còn có một người đau đớn duy nhất là mày thôi? Chẳng phải đây là điều mày mong mỏi sao? Rằng Vương Đề Hiền sẽ được hạnh phúc?
Hiểu Phù cắn răng, cô chặt đi thật nhanh, không muốn để cho bất kì ai có thể thấy được rằng cô đang khóc.
Vương Đề Hiền mỉm cười với Lãnh Ái Hy, nhưng trong một giây lơ đãng, anh đã đưa mắt nhìn ra xa, vô tình bắt gặp thấy Hiểu Phù, nhìn thấy cô đang bỏ đi, càng ngày càng rời xa tầm mắt của anh.
Bất giác trong lòng Vương Đề Hiền cảm thấy hốt hoảng, chân anh lỡ xê dịch, muốn đuổi theo bóng dáng bé nhỏ ấy, nhưng cả người đã bị Lãnh Ái Hy giữ lại.
Đúng rồi, người anh yêu là Lãnh Ái Hy cơ mà? Sao anh phải quan tâm đến Hiểu Phù làm gì? Cô đi đâu là việc của anh sao?
Bờ môi bạc của Vương Đề Hiền mím chặt, anh quay phắt đầu đi, dắt theo Lãnh Ái Hy đi theo hướng ngược lại với cô.
…
“Brừ… Brừ… Brừ…”
“… Hừ! Chết tiệt!”
Hiểu Phù đang nằm ở trong một ống trượt ngoài công viên, tay che lên mặt, uể oải dựa người ngồi lên.
Trời ngả đêm rồi, trước bóng đèn đường sáng nhờ nhờ là mấy con côn trùng bay loanh quanh, vò vẽ.
Tiếng điện thoại trong túi áo của cô vẫn phát đến liên tục, Hiểu Phù hiện tại chẳng có tâm trạng nghe điện thoại, không cần xem người gọi đến là ai mà thẳng tay nhấn tắt.
Nhưng người đó dường như là không muốn tha cho cô, cứ kiên trì liên tục gọi điện đến, phiền chết cô thôi.
Cuối cùng, khi Hiểu Phù đã không thể chịu được nữa mới nhấc điện thoại lên mà ấn tiếp nhận cuộc gọi.
“Xin chào?” Giọng nói của cô rất uể oải, ai nghe qua cũng có thể nhận ra được rằng tâm tình của cô hiện giờ đang rất tệ, như bị chó gặm vậy.
“Tiểu Phù à.” Trương Ngoạ Phàm phì cười, giọng nói của anh ta tràn đầy ôn nhu: “Em vừa mới ngủ dậy à? Muộn vậy sao?”
Hiểu Phù hiện giờ đang rất mệt mỏi, cô không còn ngại anh ta là người không thân nữa mà cằn nhằn: “Biết người ta vừa bị anh lay tỉnh thì xin anh có thể nói nhanh gọn lí do tại sao anh lại gọi cho tôi được không?”
Thấy đầu bên kia im lặng, Hiểu Phù cũng bất chợt ngớ người cả ra, nhận thấy giọng điệu vừa rồi của mình sao cứ giông giống là đang giận dỗi ấy. Quá kì cục rồi!
Cách màn hình điện thoại, cô có thể nghe được giọng cười khe khẽ của Trương Ngoạ Phàm.
“Anh lỡ làm em tỉnh thật à? Anh xin lỗi nhé. Bây giờ em có rảnh không? Hôm nay là ngày anh tốt nghiệp, anh rất vui, muốn chia vui cùng em ấy mà.”
Hiểu Phù nhớ đến việc vừa nãy mình mất mặt cũng với một ngày tốt nghiệp của một kẻ nào đó, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cô vẫn dành cho Trương Ngoạ Phàm một lời chúc thật lòng.
“Vậy chúc mừng anh, ra trường rồi nhớ làm chức nào đó to to vào nhá.”
“Để nuôi em à?”
Hiểu Phù không nghe rõ vừa nãy anh ta nói gì, hỏi lại lần nữa nhưng Trương Ngoạ Phàm chỉ cười cười rồi lảng sang chuyện khác như không có gì.
“Tối nay em rảnh không? Đi ăn tối với anh một bữa, anh bao.”
“Thôi không…” Hiểu Phù theo thói quen từ chối, đột ngột cái bụng của cô réo lên cái rột, thấy cũng muộn rồi mà mình thì chưa ăn gì, cô đổi ý: “Ừm, anh nhắn địa điểm cho tôi đi, tôi tới ngay.”
Trương Ngoạ Phàm bất ngờ, đây là lần đầu tiên cô đồng ý lời mời của anh ta, nhất thời lúng túng đến lời nói ra lắp ba lắp bắp.
“Ừm! Đi! Anh đợi em ở quán lẩu phố XXX nhé.”
Hiểu Phù đáp lại một tiếng rồi cúp máy, cô đang định cất lại điện thoại vào trong túi áo, bất ngờ màn hình đột ngột phát sáng báo đến một dòng tin nhắn mới được gửi đến.
Hiểu Phù nhìn người gửi tới, chợt cả người cô khựng lại.
Vương Đề Hiền: [Em đang ở đâu vậy? Bố mẹ tôi đang muốn mời em đến nhà tôi ăn tối.]
Hiểu Phù yên lặng nhìn dòng tin nhắn đó, biết rằng thể nào anh cũng sẽ dẫn theo Lãnh Ái Hy là bạn gái mới của anh về, biết điều mà từ chối.
Cô không cho anh có cơ hội nhắn thêm một dòng nào nữa, để điện thoại trong chế độ im lặng.