Trong khoảng thời gian chữa bệnh cho Lâm Vũ Dương, tôi phát hiện cậu ta có một thói quen khi làm các đề thi thử. Cậu ta hay ghi chép những cách giải đề trọng điểm ra bên cạnh, một số vấn đề quan trọng thì dùng bút đỏ đánh dấu lại.
Thói quen này khiến tôi nghĩ đến một người, người đó cũng đã từng luôn ghi chú như vậy cho tôi...
Tôi đoán, Lâm Vũ Dương chắc chắn cũng làm vì một người nào đó.
Sau đó thông qua thực chứng, tôi thấy điều mình đoán không sai chút nào. Những ghi chú trọng điểm của các đề thi thử là cậu ta chuẩn bị cho bạn gái, cô bạn gái tên là Diệp Tử Điềm.
Lần đầu tiên tôi trông thấy Diệp Tử Điềm là khi cô ấy đang đứng ở bên ngoài phòng bệnh của Lâm Vũ Dương.
Hôm đó, tôi từ phòng bệnh bước ra thì nghe thấy một tiếng gọi rụt rè: "Bác sĩ?"
Tôi nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì thấy ở góc ngoặt của hành lang có một cô gái trạc mười bảy, mười tám tuổi trong bộ đồng phục rộng thùng thình, mái tóc ngắn vừa, gương mặt trắng mịn. Cô bé rất xinh đẹp, không phải vẻ đẹp dịu dàng nhu mì, mà là vẻ đẹp căng tràn sức sống tuổi thanh xuân.
Thấy tôi đang nhìn chờ đợi, cô bé căng thẳng vặn ngón tay, hỏi với thái độ thăm dò: "Em là bạn học... của Lâm Vũ Dương. Em muốn hỏi một chút, cậu ấy mắc bệnh gì vậy ạ?"
Tôi bước đến chỗ cô bé, khi cách một khoảng khá xa với cửa phòng bệnh mới dừng lại, cố kìm thấp giọng, nói nhỏ: "Bệnh xương."
"Rất nghiêm trọng đúng không ạ, em nghe người ta nói cậu ấy sẽ phải cưa chân." Cô bé ngẩng đầu nhìn tôi, run run nói hết hai chữ "cưa chân" thì mắt cũng đã ươn ướt.
Khoảnh khắc đó, tôi thấy thật may mắn vì mình đã làm bác sĩ ba năm, học được cách đối diện với bất cứ bệnh nhân bất hạnh nào, với bất cứ nỗi đau đớn, tuyệt vọng nào của người nhà họ, thế nên tôi khẽ mỉm cười, nói: "Chúng tôi đã mời chuyên gia chuẩn bệnh rồi, không phải cưa chân."
Cơ thể đang gồng lên của cô bé lập tức được thả lỏng, những giọt lệ nơi khóe mắt cứ thế lăn xuống, nhưng vẻ mặt lại vô cùng vui sướng: "Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!"
Sau khi bình tĩnh lại, cô bé hỏi tôi: "Bác sĩ ơi, em không dám vào phòng thăm cậu ấy, sợ gia đình cậu ấy nhìn thấy, bác sĩ có thể giúp em chuyển lời đến cậu ấy được không?"
"Được, em nói đi."
"Xin bác sĩ hãy giúp em nói với cậu ấy: Em nhất định sẽ thi đỗ vào trường Đại học Hàng không Bắc Kinh, còn cậu ấy nhất định phải chữa khỏi bệnh."
"Được. Nhưng em tên là gì nhỉ?"
"Cậu ấy biết đấy ạ."
Sau khi Diệp Tử Điềm rời đi, tôi lại bước vào phòng bệnh, nhờ bố của Lâm Vũ Dương gọi hộ tôi cô y tá đến để đo huyết áp và nhiệt độ. Ông lập tức đặt chai nước chưa kịp uống trong tay xuống, bước vội đi tìm y tá.
Tôi nhìn Lâm Vũ Dương đang làm đề luyện thi, nói với cậu ta: "Vừa nãy có một cô gái đến tìm cậu, nói là bạn học của cậu."
Lâm Vũ Dương lập tức dừng biết, ngẩng đầu lên nhìn tôi chăm chú. "Cô ấy đâu rồi ạ?"
"Đi rồi. Cô ấy bảo tôi nói với cậu: Cô ấy nhất định sẽ thi đỗ vào trường Đại học Hàng không Bắc Kinh, còn cậu cũng nhất định phải chữa khỏi bệnh."
Cậu ta cười, cười rất lâu.
Tôi chưa bao giờ thấy cậu ta cười vui vẻ như vậy, trước đây không nhìn thấy, mà sau này cũng không còn được nhìn thấy nữa.