Editor: KiL
Giang Ngư Chu lần thứ hai gặp Hướng Vãn là tại đêm đó Ôn Hoa Bình và Giang Tâm Duyệt kết hôn.
Lúc ấy anh không có tâm tình gì để thưởng thức tân hôn yến nhĩ* của người khác, cầm hai chai rượu đến nghĩa trang chỗ Ninh Kiến Huân, đêm đó uống không ít, lúc trở về trông thấy trong nhà đèn đuốc sáng trưng, hiển nhiên náo nhiệt còn chưa kết thúc.
*Cuộc sống vui vẻ hạnh phúc của vợ chồng mới cưới
Anh không đi vào, ngay tại ngoài sân đốt điếu thuốc, dựa vào tường chậm rãi hút, đúng lúc này anh nghe thấy một tiếng nức nở nho nhỏ.
Giang Ngư Chu đứng thẳng người, lần theo âm thanh tìm qua, phát hiện một người ngay tại góc tường dưới bụi lăng tiêu, ôm hai đầu gối thành một cục nho nhỏ ngồi ở đó khóc thút thít.
"Nhóc là con cái nhà ai?" Anh ngồi xổm xuống hỏi, không biết vì sao, giờ phút này anh đột nhiên cảm thấy đứa bé này và mình có chút đồng bệnh tương liên.
Đối phương ngẩng đầu lên, bỗng nhiên gọi anh một tiếng: "Chú Giang."
Đêm đen mờ mịt, nhìn không rõ lắm, Giang Ngư Chu còn tưởng đó là đứa bé trai, kết quả nghe được xưng hô này liền ngẩn người, hỏi: "Cháu biết chú?"
Cô gật gật đầu, tiếng nói có chút thất lạc, cô nói: "Chẳng lẽ chú không biết cháu? Ngày quân đội hôm đó cháu còn tặng hoa cho chú."
"A, chú nhớ rồi." Giang Ngư Chu gật gật đầu, anh không có bệnh dễ quên, chuyện mới gần đây như vậy đương nhiên là nhớ kĩ, chỉ có điều mặt mày đứa bé kia ra sao thì anh không có ấn tượng gì. Về điểm này, anh hiển nhiên sẽ không để lộ ra, dựa vào tường ngồi xuống cùng một chỗ sát bên cô.
Một lớn một nhỏ, ngồi dưới bụi hoa không bị người phát hiện cùng trò chuyện.
"Sao cháu lại khóc ở đây? Tìm không thấy người nhà hả?"
Hướng Vãn đưa tay, dùng tay áo lau nước mắt nước mũi, "Dĩ nhiên không phải, cháu lớn vậy rồi mà còn lạc đường sao?"
Tiếng cười Giang Ngư Chu trầm thấp, không nói chuyện.
Hướng Vãn nhìn anh một cái, hỏi: "Chú Giang, sao chú lại ở chỗ này?"
Anh thuận miệng trả lời: "Nhà chú ở đây mà."
"Đây là..... Nhà chú?" Hướng Vãn khó mà tin nổi hỏi lại.
Giang Ngư Chu cười lên, nghiêng đầu nhìn cô, "Thế nào? Nhà chú ở đây thì có gì không đúng à?"
Hướng Vãn lắc đầu, sau đó quay sang, nhìn bùn đất dưới chân ngẩn người.
Trời đêm đó rất đẹp, mặt trăng vừa trắng vừa sáng, bầu trời xám xanh xung quanh cũng trở nên sáng trong hơn rất nhiều, ở giữa điểm xuyết thêm mấy ngôi sao thưa thớt. Bọn họ ngồi ngoài sân phía dưới bụi hoa lăng tiêu, bóng lá cây và dây leo loang lổ bao trùm trên thân hai người, khiến họ như đang một mình ở một thế giới khác.
Thế giới này yên tĩnh bình thản, không có cãi lộn, không có phản bội, không tồn tại bất kì vật gì xấu xí. Trong hoàn cảnh này, Giang Ngư Chu đột nhiên cảm giác được trong lòng vừa rồi còn có chút phiền muộn nay cũng bình tĩnh lại.
"Cháu tới nơi này làm gì?" Thấy cô nửa ngày không nói chuyện, Giang Ngư Chu mở miệng hỏi cô.
Hướng Vãn hình như đang xoắn xuýt gì đấy, hai mũi chân cọ xát với nhau một lúc, sau một lát cô mới nói: "Cháu đi ngang qua nơi này." Ngừng một chút lại hỏi, "Chú Giang, cháu có thể hỏi chú một vấn đề được không?"
Giang Ngư Chu gật gật đầu.
"Nếu như người thân thiết nhất của chú làm tổn thương chú, chú sẽ làm thế nào?"
Lúc ấy trong lòng Giang Ngư Chu lộp bộp một cái, đứa bé này hỏi anh một câu rất phù hợp với tâm tình của anh giờ phút này. Chị gái anh luôn yêu quý phản bội người anh kính trọng nhất, gián tiếp dẫn đến người kia rời đi thế giới này, thời khắc đó trong lòng anh hận Giang Tâm Duyệt, anh thậm chí nghĩ đến về sau cũng không muốn gặp lại chị nữa. Nhưng mẹ anh lại nói chuyện với anh một hồi lại làm anh có chút đồng tình với Giang Tâm Duyệt, mẹ anh nói, chuyện giữa hai vợ chồng người ngoài không lĩnh hội được, tâm sự nghiệp của Ninh Kiến Huân quá mạnh, một lòng ở quân đội, mà những năm này Tâm Duyệt cũng không khác gì phòng không gối chiếc, lúc chị sinh Ninh Ninh xuất huyết nhiều suýt nữa không giữ được mạng, mà Ninh Kiến Huân lại còn không ở bên cạnh chị.....
Có lẽ anh quá xử trí theo cảm tính, có điều coi như anh có chút đồng tình với Giang Tâm Duyệt, nhưng chút lòng đồng tình kia cũng không bù được tiếc hận và hoài niệm đối với người đã chết, cho nên, anh vẫn cảm thấy người đang hưởng thụ hôn lễ ngọt ngào giờ phút này không thể tha thứ được.
"Có lẽ...." Anh do dự mở miệng, "Chú cũng không làm được gì, chúng ta không cách nào khống chế hành vi của người khác, chúng ta có thể làm chính là bảo vệ tốt bản thân không bị tổn thương."
Dưới ánh trăng sáng rõ, mặt bên tuấn lãng của người đàn ông tựa như đao gọt búa khắc, bởi vì có chút trầm tư, lông mày anh nhăn lại, cả khuôn mặt càng lộ ra thâm trầm cứng rắn.
Trong lòng Hướng Vãn ngốc nghếch nghĩ, hóa ra chú Giang cường đại như vậy cũng có việc không giải quyết được, chẳng qua cô rất tán thành với anh, chúng ta không thể khống chế được hành vi của người khác, chỉ có thể càng thêm cố gắng bảo vệ mình.
Sau cùng hôm đó, Hướng Vãn còn hỏi Giang Ngư Chu một vấn đề: "Ước định của chúng ta còn giữ chứ ạ?"
Giang Ngư Chu nghiêng mặt qua, cười trả lời: "Đương nhiên, chú chờ cháu, tới tìm chú."
Về sau, Giang Ngư Chu đưa cô lên xe buýt, khi về đến nhà, anh mới đột nhiên nhớ tới, anh giống như đã quên hỏi cô nhóc kia tên gì, mà cô cũng không chủ động nói với anh.
Hiển nhiên bọn họ đều không cảm thấy chuyện này sẽ được thực hiện trong tương lai, mà Giang Ngư Chu thì đem chuyện này quy về là trẻ nhỏ nhất thời nổi lên tình cảm và sùng bái chủ nghĩa anh hùng, chưa hẳn là thật.
Đầu ngón tay bỗng nhiên truyền đến một trận nóng bỏng, điếu thuốc trong tay không biết đã cháy hết từ lúc nào, Giang Ngư Chu từ trong ghế ngồi thẳng lên, dập tàn thuốc.
Hướng Duy Trân đã đi, nhưng lời nói của bà lại tới tới lui lui quanh quẩn trong đầu anh.
"Về sau tôi và ba con bé ly hôn, con bé vẫn luôn kiên trì giấc mộng của mình, nó nói nó muốn bảo vệ tôi, bảo vệ tất cả người cần bảo vệ trên đời này, giống như thần tượng của nó, có thể cứu vớt nhiều người như vậy. Lúc cầm ảnh chụp về nhà con bé không biết có bao nhiêu quý trọng, mỗi ngày đều phải lấy ra xem một lần sau đó mới ngủ. Thế nhưng có một ngày nó bỗng nhiên khóc chạy về, đem tấm ảnh này xé thành hai nửa. Về sau Ôn Hoa Bình gọi điện cho tôi, nói Hướng Vãn đẩy Giang Ninh ra đường cái xảy ra tai nạn xe cộ, khi đó tôi cũng không biết nó xé ảnh chụp với chuyện này có liên quan gì, chỉ coi là nó phát tiết thôi."
"Cho tới bây giờ tôi cũng không tin con bé sẽ làm loại chuyện này, từ nhỏ đến lớn, mặc dù nó gặp rắc rối không ngừng, thường xuyên đánh mấy thằng nhóc ôm đầu chạy tán loạn, nhưng những người mà nó từng đánh đều là ở trong trường thường xuyên bắt nạt người khác, nếu không chính là chọc tới nó, nó xưa nay sẽ không chủ động bắt nạt người khác, chớ nói chi là kẻ yếu, nó là một đứa trẻ rất có tinh thần trượng nghĩa, nó nói nó phải giống như chú Giang vậy, làm một người tốt. Thế nhưng ngày hôm đó, con bé rất đau lòng, khóc hỏi tôi vì sao cả người đó cũng không tin con? Vì sao? Con hận người đó, hận người đó, con không muốn trở thành người giống như người đó nữa..... Con bé nói năng đến lộn xộn, tôi nghe không hiểu lắm, tưởng người con bé nói là Ôn Hoa Bình....."
"Giang tổng, tôi đến không phải cầu cậu chuyện gì, tôi chẳng qua là đứng ở góc độ một người mẹ, muốn để cho cậu biết rốt cuộc con gái tôi là người như thế nào, nó gánh nỗi oan này đã mười hai năm rồi, các người không thể tiếp tục đối với nó như vậy."
Giang Ngư Chu nặng nề thở ra một hơi, đưa tay đè lên huyệt Thái Dương căng đau, sau đó nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, cách lúc tan việc còn rất sớm.
Sau một khắc, anh quả quyết đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn đi ra ngoài.
Giang Ngư Chu trực tiếp về nhà, sau khi mở cửa thì đi thẳng đến thư phòng, sau khi vào, anh đi đến một cột giá sách nằm ở tận cùng bên trong nhất, nơi này đều là đồ vật trong quân đội mà anh giữ lại. Đồ anh cất luôn luôn phải đặt ngay ngắn rõ ràng, tất cả sách đều được phân loại quy lại, đương nhiên rất thuận tiện để tìm đồ.
Rất nhanh, anh liền tìm ra mấy quyển album lớn, bên trong đều là ảnh anh mặc quân trang, có tham gia hoạt động, cũng có làm nhiệm vụ, còn có đại hội tuyên dương....
Giang Ngư Chu cẩn thận tìm kiếm từng trang từng trang, cuối cùng tìm được ở cuốn thứ hai.
Ảnh chụp giống nhau như đúc, hóa ra anh cũng có, so với tấm ảnh tổn hại kia trong tay Hướng Duy Trân, cái này của anh rõ ràng hơn.
Trong tấm ảnh, cô bé mười hai tuổi có nụ cười xán lạn, thân thể gầy nhỏ khẽ nghiêng về phía anh. Ngũ quan của cô bé còn chưa nảy nở, vóc dáng cũng không cao, đầu chỉ cao hơn khuỷu tay của anh một chút xíu, làn da cũng không trắng như bây giờ, vẫn còn để đầu tóc ngắn, nhìn tổng thể có hơi giống tomboy.
Mười hai năm đối với bề ngoài của một người đàn ông trưởng thành không có quá nhiều thay đổi, nhưng đối với một cô bé hơn mười tuổi mà nói, đó chính là vịt con xấu xí lột xác thành thiên nga trắng, anh không nhận ra cô cũng là điều bình thường.
Rất nhiều chuyện, hay là rất nhiều mối đa nghi bây giờ cũng dần dần có thể tháo gỡ, lần đầu tiên gặp anh cô liền nhận ra anh, bởi vì tình cảm đối với anh quá mức phức tạp, cho nên mới để cho anh cảm nhận được cái loại mâu thuẫn muốn cự còn nghênh, muốn tới gần lại muốn lui lại kia, anh từng cho rằng đó là thủ đoạn cô dùng để hấp dẫn lực chú ý của đàn ông, hiện tại xem ra, anh dường như đã rất sai.
Người phụ nữ này từ lúc còn rất nhỏ đã bắt đầu thích anh, mặc dù ban sơ chỉ xem anh là thần tượng bình thường mà thích, chẳng có quan hệ gì với tình yêu nam nữ, nhưng trưởng thành theo tuổi tác, thuần túy lúc ban sơ sẽ dần dần thăng hoa.
Hiện tại Giang Ngư Chu hoàn toàn khẳng định một điều, tình cảm mà người phụ nữ này đối với anh là chân thành nhất, một lòng nhất. Bất luận là có lẫn lộn bao nhiêu yêu hận tình thù, phần tình cảm này vẫn sẽ luôn không thay đổi.
Điều này, anh không chút nghi ngờ.
Được một người yên lặng thích nhiều năm như vậy, đối với bất cứ người nào mà nói đều sẽ có chút phấn khởi và cảm động.
Giang Ngư Chu cho rằng, anh nhất định phải sâu sắc và thẳng thắn nói chuyện thật tốt với cô một lần nữa.
Một cô bé đã từng cố gắng như thế vì muốn trở thành người giống như anh, nhất định phải là trung thực, dũng cảm, chính nghĩa, là cùng một loại người như nhau, có thể nhìn thấy điểm lóe sáng cùng loại trên người đối phương, cũng chăm chỉ không ngừng theo đuổi loại cảnh giới đó.
Suy nghĩ của một đứa trẻ là trong sáng và đơn giản nhất, cho dù lúc đó cô chưa nói cho anh biết mình là ai, cũng chỉ trầm mặc mà thôi, sẽ không nói dối để lừa gạt anh.
Lúc này anh bỗng nhiên nhớ khi còn bé Giang Ninh từng nói với anh một câu, Giang Ninh nói: Sau này lớn lên cháu muốn giống như mẹ, xinh đẹp, thông minh.
Mẹ của con bé.....
Giang Ngư Chu tựa vào ghế, chìm sâu vào trầm tư.
Lúc Hướng Vãn từ cổng trường đi ra, bị một trận tiếng còi xe vang dội đánh gãy suy nghĩ lung tung của cô, cô dừng bước, quay đầu nhìn sang.
Chiếc xe màu đen quen thuộc dừng lại bên cạnh cô, của sổ xe đã hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông bên trong.
Hướng Vãn nhìn anh một cái, nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục đi về phía trước.
Giang Ngư Chu đành phải cho xe đi theo cô với tốc độ rùa bò, vừa theo vừa nói với cô, "Lên xe, anh tìm em có chuyện."
"Xin lỗi, tôi và anh không có gì để nói." Hướng Vãn không kiêu ngạo không tự ti trả lời, cũng không thèm nhìn anh, mắt nhìn phía trước tiếp tục đi.
Giang Ngư Chu: "Anh là nghiêm túc."
"Tôi cũng không nói đùa với anh."
"Anh hỏi lại em một câu, rốt cuộc có lên xe hay không?"
"Không lên!"
Tiếng nói vừa dứt, Hướng Vãn liền thấy chiếc xe bên cạnh đột nhiên tăng tốc, lập tức vọt ra hai mét, ngay khi cô cho rằng anh muốn lái xe rời đi, chiếc xe lại kít một tiếng phanh lại, tiếp đó cô thấy anh đẩy cửa ra xuống xe, rầm một tiếng đóng cửa xe, nện nhanh bước chân đi tới chỗ cô, giống như một tượng Phật lớn cản trở đường đi của cô.
Động tác liền mạch lưu loát, nước chảy mây bay trôi chảy.
"Theo anh lên xe, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em."
Hướng Vãn lặp lại: "Đáng tiếc tôi không có lời gì để nói với anh." Nói xong nhấc chân đi, ngay lúc hai người sượt qua nhau, Giang Ngư Chu bỗng nhiên nghiêng người, chính xác chế trụ cổ tay cô.
Hướng Vãn đương nhiên cũng không phải ăn chay, cơ thể xoay một cái, nháy mắt một cái chân dài đá tới.