: Anh hùng thụ thương
Sở Ngạo Thiên gặp gỡ phiền toái, đại phiền toái.
Cửu trọng thiên – đệ tứ trọng, Sở Ngạo Thiên cố hết sức công cùng thủ đến lao lực, rất giống yếu nhân mệnh . Chín người này nói thật ra công phu cũng không cao bao nhiêu, nhưng quả thật mỗi người đều phát huy thực lực của mình, không biết bọn họ tu luyện loại tâm pháp nào, nội lực tựa như tường đồng vách sắt, cùng với mấy tầng trước trình tự xuất chiêu hoàn toàn bất đồng, hơn nữa chiêu chiêu hung mãnh mà hữu lực!
Một kiếm bổ tới, Sở Ngạo Thiên xuất toàn lực ra đỡ, nhưng vẫn bị đẩy lui mấy bước, song chưởng nhất thời chết lặng không thôi. Chín người này có khi là trời sinh có sẵn thần lực, có khi là gia công lâu năm, dù vô luận thế nào, đều là một đám quái vậy cậy mạnh đáng sợ ! Còn hơn lâm thục nhân, khí lực Sở Ngạo Thiên đích cũng được xem là cường đại, chính là còn hơn cái lũ quái vật này, nói về điểm khí lực thì đám này đối hắn như mao hài ba tuổi.
Loảng xoảng, loảng xoảng, đương đương, so gần mấy chiêu, Sở Ngạo Thiên từ ngón tay đến cánh tay đều chết lặng, cộng thêm hai chân bủn rủn. Lấy tu vi của hắn , nếu tầng đầu tiên mà gặp phải bọn này, cũng có thể dễ dàng ứng phó, nhưng hiện nay thể lực bị tầng thứ ba làm cho suy kiệt, nội lực cũng sắp hầu như không còn, thế cục dĩ nhiên phản chiến. Hắn nghiến răng nghiến lợi, cao thủ chân chính của danh kiếm môn còn đang ngồi xem diễn, làm không tốt tới phiên họ lên sân khấu , thì chính mình ngã xuống, cũng chỉ nói trong đầu được mấy chữ ” Ngươi chờ, hảo đê tiện” .
Thể lực giảm xuống nghiêm trọng, vận dụng khinh công bay lên cũng chậm đi rất nhiều, Sở Ngạo Thiên cẩn thận né tránh quyền cước cùng binh khí của cái đám quái vật này, loại ngoan ý này tùy tiện đả thương ai cũng giống nhau đều đau đến nằm đầy đất mà lăn lộn. Tâm tư của hắn có chút bối rối, chiêu thức cũng thi triển mạnh mẽ, thiếu trầm ổn vốn có . Những thứ này hết thảy đều rơi vài đôi mắt giám thị của những cao thủ danh kiếm môn, bọn họ đang tìm nhược điểm của hắn, giống như mãnh thú tùy thời chuẩn bị phóng ra.
Đêm càng sâu, hàn khí ngưng tụ. Chín kẻ kia không thấy mỏi mệt, thể lực cùng khí lực đều vượt xa người thường. Sở Ngạo Thiên mồ hôi ướt đẫm, lòng nóng như lửa đốt. Công lực thâm hậu như Tiêu sư phụ, năm đó cũng chỉ có thể công phá bảy tầng, chính mình tu vi còn chưa đuổi kịp, như thế nào nếu là kẻ bốn lạng người ngàn cân ?
Nháy mắt hoảng hốt, Sở Ngạo Thiên đã bị ba người giáp công, binh khí cùng lợi hại hợp thành vòng vây, không ngờ bên ngoài còn có hai người sớm mai phục, huy kiếm chém liền. Sở Ngạo Thiên vội vàng nghiêng người tránh né, thân kiếm tả hữu đảo qua thân thể hắn, như cuồng phong vừa mạnh cuồn cuộn nổi lên mà thôi qua, hiểm nguy vạn phần.
Sở Ngạo Thiên tránh được, vừa định hít một hơi, phía sau chợt hiện một người, hướng ngực hắn đâm tới . Hắn phản ứng nhanh chóng, tay xuất kiếm ngăn trở công kích, ngay sau đó liền đã xoay người, xuất chưởng đánh vào trên vai đối phương. Một chưởng này âm nhu hàn liệt, chủ yếu đả thương nội phủ (phủ tạng bên trong), lục phủ ngũ tạng bị nội thương, nhưng không hiện ra ngoại thương bên ngoài.
Chính là người này không phải thường nhân, đệ tử quái nhân huấn luyện của cửu trọng thiên, nội lực vô cùng thâm hậu ! chưởng lực của Sở Ngạo Thiên gợi lên nội lực trong cơ thể hắn để chống cự, cuối cùng cũng chỉ hơi đau đau, không hề trở ngại. Kiếm bị đỡ, hắn dùng đầu đánh mạnh vào ngực Sở Ngạo Thiên.
Sở Ngạo Thiên bị đánh bay ra xa một trượng trên đất, cắm kiếm vào đất trụ lại, Lãnh Tuyền cắm vào đất có tới ba phần lún sâu, hắn đỡ lấy ngực, trong miệng nôn ra một ngụm máu tươi, vội vàng che lại , máu tươi tự khe hở khóe miệng chảy ra.
Lâm Thục Nhân thấy cả kinh, lập tức đã nghĩ tiến lên, lại bị xiềng xích hung hăng trói buộc chế trụ, cổ tay cơ hồ xuất huyết đến nới. Hắn có điểm hận chính mình, hận chính mình do dự, hận chính mình bất lực.
Lâm Đức Nhân bên cạnh nhìn Nhị ca kích động đến hai mắt cơ hồ phun ra hỏa đến nơi, vội vàng trấn an nói, “Nhị ca, ngươi. . . . . . Nếu không khuyên hắn nên thôi. . . . . .” Hắn cỡ nào cũng không thấy được Sở Ngạo Thiên có thể phá trận…
Lâm Thục Nhân đột nhiên an tĩnh lại, gắt gao xiết chặt nắm tay, lắc đầu nói, “Hắn sẽ không chịu dừng.” Nếu Sở Ngạo Thiên xảy ra chuyện không may, chính hắn liền sẽ bồi y cùng chết đi. Hắn đem ánh mắt chuyển tới trên người Lâm Hồng Khâm cách đó không xa, trong mắt phụ thân không hề có hắn, có lẽ cũng sẽ sớm có ngày đứa cái nghịch tử hắn đuổi ra khỏi Danh Kiếm môn. Hắn cảm thấy được mình thật sự là buồn cười, ngay cả dũng khí chết đều có, cũng không dám ngỗ nghịch phụ thân.
Sở Ngạo Thiên dùng tay áo lau đi vết máy, hắn đột nhiên nghĩ tới cách phá tầng thứ bốn này, chính là phương pháp này quá mức tâm ngoan thủ lạt. Tuy nói không nguy hiểm cho tánh mạng, nhưng cũng là bị hủy nửa đời tu vi của bọn họ . Hắn lộ ra nụ cười không thể nề hà , chỉ cần có thể cứu Lâm Thục nNhân, hắn cam nguyện làm một tội nhân. Huống chi đối địch nhân từ bi, đó là tàn nhẫn với chính mình.
” Đắc tội .” Sở Ngạo Thiên lời vừa nói ra, tức khắc rút kiếm nhảy vào đám người.
Lập tức hét lên một tiếng kinh thiên, chỉ thấy một người rồi ngã xuống, gân chân bị cắt đứt, kiếm pháp chuẩn xác, linh động, và ngoan độc !
Hành động này đều được mọi người chứng kiến, Danh Kiếm môn đệ tử khởi phát phẫn hận , chửi ầm lên ma không người nào có liêm sỉ. Sở Ngạo Thiên hoàn toàn không để ý, mũi kiếm chỉ xuống phía dưới một người, ý đồ rõ ràng —— nếu không lùi lại, ngươi đó là kẻ kế tiếp. Chín người này nội lực hùng hậu dị thường, hắn tự nhận là vô năng lay động, chỉ có cách trảm đi tứ chi, mới có thể ngăn chặn.
Tám người còn lại cũng không lui, tiếp tục công kích. Sở Ngạo Thiên cũng không chút nào mềm lòng, công kích lên, Lãnh Tuyền nhoáng lên một cái, một phát , một điểm. Người thứ hai cũng ngã xuống, hết thảy tâm mấy kẻ ở đây đều lạnh lại. bảy người còn lại, công cũng không được, thối cũng không xong, nhất thời sửng sờ ở tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Lúc này, Lâm Hồng Khâm phất tay ý bảo bọn họ lui ra, tàn khốc nói ” Tầng tiếp theo, Danh Kiếm môn sẽ không bại trong tay Sở giáo chủ.”
Sở Ngạo Thiên không khỏi cười khổ, hắn nghe được Lâm Hồng Khâm đối hắn tràn đầy sát ý, hiện tại thể lực cạn kiệt, nội lực hao hết, còn thụ thương, chính mình lấy cái gì đối chọi với Danh Kiếm môn hợp lại ? Sợ là chỉ có thể mặc cho thiên ý . . . . . . Chính là, cho dù ông trời muốn thâu hắn, hắn cũng tuyệt không buông tay..!
Anh hùng mạn tẩu – Tác giả : Địch Hoa – Edit : Nhược Tàn