Người đến hẳn là một thái giám, Chung Túc có thể đoán được thông qua đôi giày mà vị thái giám này đang mang. Phục sức trong cung tuy rằng đều được phát thống nhất, nhưng giày của thái giam này lại không có chút cát bụi, được chuẩn bị rất sạch sẽ, vạt áo phía trên giày cũng thập phần chỉnh tề. Dưới thắt lưng của người này còn lộ ra một đầu phất trần, chuỗi tơ bạch sắc lay động theo gió.
Thái giám này hẳn là rất có địa vị.
Chung Túc thầm nghĩ, vội vàng đem cái chổi đặt xuống một bên, quỳ xuống đất nói, “Nô tỳ bái kiến công công.”
Một đêm trước, Nhược Thanh và Nhạc Bích đã nói cho hắn biết đại khái quy củ trong cung, lúc này Chung Túc cuối cùng cũng nói đúng xưng hô của mình.
Đức Phúc thấy cung nữ cúi đầu, nghĩ đến khẩu dụ của Hoàng thượng, hai mí mắt hơi híp lại, giơ chân lên hung hăng đạp một cước trên ngực cung nữ, hung tợn nói, “Tiện tì chết tiệt, ngay cả sân viện cũng quét không sạch!”
Một cước này dùng mười phần lực đạo, góc độ cũng thập phần xảo diệu, Đức Phúc thầm nghĩ đem cung nữ này đá ngã ra mặt đất, để cái đầu vẫn luôn cúi thấp của nàng phải nâng lên.
Chung Túc chỉ cảm thấy ngực tê rần, thắt lưng nháy mắt mềm xuống, ngã nhào sang một bên.
Trong mắt hắn hiện lên kinh ngạc, có chút không thể tin nhìn Đức Phúc, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu.
Đức Phúc liếc mắt nhìn về phía vị trí cửa sổ ở Phong Sở trai.
“…”
Hoàng đế vẫn đang ở xa xa quan sát lắc lắc đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào kính viễn vọng.
Kỷ Mộ Niên làm một cái thủ thế với Đức Phúc, ý bảo y tiếp tục đi.
Đức Phúc khụ một tiếng, nhìn đỉnh đầu cung nữ, tiếp tục nói, “Hoàng thượng nói, nơi này nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ, không thể có nửa điểm dơ bẩn.”
Y vừa nói vừa tìm kiếm rác thải trên mặt đất, ánh mắt đảo một vòng, rốt cuộc có một mảnh lá cây thập phần hợp với tình hình từ trên cây bồ đề nhẹ nhàng rơi xuống.
Lá rơi ở trên không trung quay tròn một vòng, dừng ở trước mặt Chung Túc và Đức Phúc.
“…” Chung Túc xoa xoa ngực, trầm mặc không lên tiếng.
“Còn không mau đi quét!”
Đức Phúc bắt lấy cơ hội lập tức nói.
Chung Túc đành phải đứng dậy, cầm cái chổi đem lá cây vừa mới rụng xuống hốt vào trong sọt rác.
Hắn vừa quét xong phiến lá cây này, bên cạnh lại rơi xuống hai lá khác.
“…”
Chung Túc tiếp tục quét.
Cây bồ đề là thánh thụ của Phật gia, tựa như là có mắt nhìn, lại tiếp tục rụng xuống hai lá nữa.
“…”
Đức Phúc thừa cơ nhìn về phía hai người bên cạnh cửa sổ.
Hoàng đế buông kính viễn vọng ra, xoa xoa mi tâm không nói gì.
Kỷ Mộ Niên lại tiếp tục xua xua tay.
Đức Phúc một lần nữa không tiếng động đá văng cái chổi của Chung Túc, chỉ vào cây bồ đề nói, “Cây bồ đề này có nhiều lá vàng nhất, cành lá cũng nhiều, ngươi đến chỉnh đốn lại một chút đi.”
Y chọn địa điểm và góc độ tự nhiên là rất hà khắc, chính là muốn cố tình bắt Chung Túc phải kiễng mũi chân mới có thể với tới.
Chung Túc ngẩng đầu nhìn nơi Đức Phúc vừa chỉ, lá cây kia quả thật có chút úa vàng, nhưng mà cũng không nhất thiết phải nói có bao nhiêu khó coi.
E là vị công công này đang cố ý làm khó mình.
Trong lòng hắn trầm xuống, đành phải đi qua, kiễng chân ngửa đầu bắt đầu chỉnh đốn mấy cành cây, đem từng cái từng cái lá cây úa vàng hái xuống.
****
Long Nghệ thế này mới rốt cục nhìn thấy khuôn mặt vị cung nữ này.
Y bị hù đến mức sắp làm rơi luôn kính viễn vọng, sau đó lại nhíu mày, một lần nữa đặt kính viễn vọng lên trước mắt nhìn.
Y quan sát nửa ngày, mới buông kính viễn vọng ra, nhìn về phía Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên thấy thần sắc Long Nghệ có chút cổ quái, nhớ lại vụ cá cược hôm qua, không khỏi hỏi, “Hoàng thượng, nữ tử này có phải là Kì Phi hay không?”
Long Nghệ thong thả bước đến bên cạnh ngai vàng ngồi xuống, hoạt động một chút cho giãn gân giãn cốt rồi nói, “Mộ Niên, trẫm nhớ rõ ngày hôm đó ngươi từng nói nữ tử này nếu không phải trời sinh ngu si, thì chính là đại trí giả ngu.” Miệng y hơi hơi giương lên, tạo thành một độ cong, không rõ ràng cười nói, “Trẫm đoán, là ý sau.”
Y lúc này lại không nói nữ nhân đó có phải là Kì Phi hay không, ngược lại chuyển sang đề tài này.
Kỷ Mộ Niên có chút kinh ngạc, tiếp nhận kính viễn vọng mà Long Nghệ đưa qua nhìn về phương hướng của Chung Túc.
“…”
Chuyện thần kì thì vĩnh viễn đều là chuyện thần kì.
Chỉ thấy cung nữ này mặt tuy rằng đã rửa sạch, nhưng trên mặt lại thoa đầy son phấn, cả khuôn mặt tô điểm hết hồng lại trắng, nhìn không rõ gương mặt thật.
Nếu không phải trong lòng Kỷ Mộ Niên đã có chuẩn bị trước, khó tránh khỏi sẽ nghĩ đến bản thân giữa ban ngày ban mặt còn đụng phải quỷ.
Mà Hoàng thượng…
Xem thần sắc của y, phỏng chừng là bị dọa rồi.
Kỷ Mộ Niên buông kính viễn vọng ra, để lại trên án, giương mắt hỏi, “Hoàng thượng, vậy hiện tại nên làm gì bây giờ?”
Long Nghệ không yên lòng lật tấu chương, nghe Kỷ Mộ Niên nói chuyện hồi lâu, mới phục hồi tinh thần, nhíu mi nói, “Nữ nhân này, còn phải quan sát thật kỹ đã.”
“…”
Không thể nào… Kỷ Mộ Niên ở trong lòng thầm nghĩ.
Long Nghệ mâu quang chớp động, mắt lại tiếp tục nhìn tấu chương nói, “Việc này giao cho Dạ Ưng làm đi.”
Dạ Ưng là ám vệ duy nhất bên người Long Nghệ, cũng là tâm phúc của y, rất được Long Nghê xem trọng.
Kỷ Mộ Niên nhẹ nhàng thở ra, suy tư một lát rồi nói, “Không phải Hoàng thượng còn có việc muốn dặn dò vi thần sao?”
Long Nghệ gật đầu nói, “Đúng là có việc.”
Y trầm ngâm một lát, cười nói, “Mộ Niên, trẫm nhờ ngươi giúp trẫm theo dõi động tĩnh của Khúc Vụ.”
Y dừng một chút, giương mắt nhìn về phía Kỷ Mộ Niên, “Binh bộ Thị lang Ngụy Trường Giang là tâm phúc của trẫm, trẫm cũng muốn cho ngươi đi theo hắn bí mật rèn luyện thêm một chút.”
Trong lòng Kỷ Mộ Niên khẽ động.
“Thân làm nam nhi phải chinh chiến tứ phương.” Long Nghệ cười nói, “Mộ Niên ngươi võ công trác tuyệt, tài hoa hơn người, nếu tôi luyện một phen, tất trở thành đại tướng hùng cứ một phương.”
Y một bên mỉm cười, một bên lẳng lặng nhìn tấu chương, cuối cùng phê vài chữ, hạ mắt chậm rãi mở miệng nói.
“Trẫm, trẫm kỳ thật không muốn mai một tài hoa của ngươi ở chốn thâm cung.”
Trong lời nói của y ngay từ đầu còn có chút chần chờ, nhưng mấy chữ cuối cùng, lại trở nên kiên định vô cùng.
Kỷ Mộ Niên nhìn Long Nghệ, yên lặng không nói gì.
***
Chung Túc kéo lê thân thể vừa đau vừa chua xót trở về giường chung trong phòng, còn chưa kịp ngồi xuống, đã mãnh liệt ho khan vài tiếp, phun ra một búng máu tươi.
Hắn theo bản năng ôm chặt lấy ngực mình.
Khối thân thể này thật sự là vô cùng kém cỏi. Không nói đến thân hình nữ tử khiến hắn không thể thích ứng, chỉ là chủ nhân chân chính của thân thể này, cũng trường kỳ dùng độc dược mãn tính, không không phá hư toàn một xương cốt trên người.
Hắn nghe Tiểu Tịch nói đến ‘Cây tương tư tử’, trước kia cũng có nghe nói, nếu dùng trong thời gian ngắn có thể có dược tính tốt, nhưng nếu dùng trường kỳ, sẽ làm người ta thổ huyết, tì phế bị hao tổn, bị trúng kịch độc.
Chung Túc một bên tự hỏi đầu tiên phải dưỡng thân thể này như thế nào, một bên tự hỏi làm sao để rời khỏi cấm cung này.
***
Ngày đầu tiên, Chung Túc ở trong phòng ngủ bắt đầu đứng trung bình tấn luyện lực chân. Lúc đầu thể lực của thân thể này thật sự không chịu nổi, không tới thời gian một chén trà nhỏ, liền bỏ cuộc, sau đó Chung Túc bằng nghị lực kiên trì đứng một buổi tối, cũng bị hai tỷ muội Nhược Thanh và Nhạc Bích vui vẻ trêu chọc suốt cả đêm.
Ngày thứ hai, Long Nghệ ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, có chút mệt mỏi, đột nhiên thoáng nhìn thân ảnh bên ngoài cửa sổ, lên tiếng gọi Dạ Ưng.
Dạ Ưng toàn thân mặc hắc y, cả người quỳ phục trong phòng, lại giống như không khí, không hề có cảm giác tồn tại.
“Hôm qua, cung nữ kia như thế nào?”
Dạ Ưng trả lời, “Hồi Hoàng thượng, đem qua người này ở trong phòng đứng trung bình tấn.”
“Nga?” Long Nghệ ngạc nhiên hỏi.
Nữ tử hiếm khi tập loại tư thế này, thứ nhất, nữ tử bình thường rất ít người tập võ; thứ hai, tư thế nữ tử tập trung bình tấn thật khó mà gọi là thanh nhã.
“Tập như thế nào?” Long Nghệ hỏi.
“Hai chân mở rộng, hai tay đặt ngang hông, thẳng lưng ưỡn ngực, là tư thế tập võ tiêu chuẩn.” Dạ Ưng trả lời.
Long Nghệ cười ha ha nói, “Tư thế này, nếu là Kì Phi làm ra, quả thật cũng rất phong nhã.”
***
Ngày thứ tư, Chung Túc đứng trung bình tấn hơi ổn hơn một chút rồi, bắt đầu một bên rèn luyện lực chân, một bên gia tăng lực cánh tay.
Hắn nằm trên giường toàn thân thẳng tắp, chậm rãi duỗi thẳng khuỷu tay, một động tác hít đất còn chưa hoàn thành, hai cánh tay đã mềm nhũn, cả người gục lên giường.
Cảm giác quái dị trên ngực làm cho hắn đỏ bừng cả mặt.
Nhược Thanh ở bên cạnh cười nói, “Muội muội như thế này không được đâu, sẽ đè phá hư hình dạng đó.”
Nhạc Bích gật đầu nói, “Đúng vậy, nếu bị lệch, sẽ rất khó coi.”
Chung Túc: “…”
Ngày thứ năm, Long Hệ hạ triều, đi vào Phong Sở trai, liền gặp thân ảnh ở xa xa kia.
Y đứng bên cửa sổ nhìn thân ảnh của người nọ, cười nói, “Trẫm nhìn ra, ngực của nữ nhân này so với ngày xưa nhỏ hơn.”
Dạ Ưng đáp, “Hoàng thượng thánh minh, hôm qua người này đi vào trong cung vụ của Thọ Di cung xin một dãy lụa trắng.”
Long Nghệ chậc chậc cười nói, “Nguyên lai là quấn ngực, khó trách lại như thế.”
***
Ngày thứ sáu, Long Nghệ lại nhận được một chồng tấu chương lập hậu, dưới cơn thịnh nộ quét sạch đống tấu chương kia xuống đất, Đức Phúc khúm khúm ở bên cạnh nhặt tấu chương lên. Long Nghệ cuốn bức màn lên, sau khi đảo mắt nhìn qua nhìn lại một lần trong hoa viên, nhíu mày hỏi, “Cung nữ kia đâu?”
“Hồi Hoàng thượng, cung nữ kia hôm nay tạm nghỉ.”
Long Nghệ nhíu mi nói, “Gọi Dạ Ưng đến đây.”
Đức Phúc lĩnh mệnh rời đi, không quá bao lâu, Dạ Ưng liền xuất hiện trong phòng.
“Người nọ như thế nào?” Long Nghệ hỏi.
Dạ Ưng trả lời, “Hồi Hoàng thượng, bắt đầu từ hôm qua, liền bắt đầu đi lại khắp nơi trong cung.”
Long Nghệ nhướng mày nói, “Đi hướng nào?”
Dạ Ưng đáp, “Người này từ Thọ Di cung một đường đi tới Minh Nguyệt hiên, nhìn thấy tường vây cấm cung, liền quay ngược trở lại.”
Long Nghệ cười lạnh nói, “Trẫm còn nghĩ nàng có chút nhẫn nại, xem ra nàng đã không còn chịu nổi rồi.”
***
Ngày thứ tám, Kỷ Mộ Niên gửi một phong thư về kinh, Đức Phúc bắt lấy bồ câu, mang thư trình cho Long Nghệ.
Trên thư viết chuyện Khúc Vụ lung lạc Binh bộ Thượng thư Tề Thiên Minh và Tướng quân hộ thành Trần Vũ, Long Nghệ nhìn, thâm trầm không nói gì.
Ban đêm, hoạn quan trình bài tử lên, Long Nghệ thấy trên bài tử viết tên các cung tần phi tử, im lặng xoa xoa mi tâm.
Trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện lên gương mặt bị son phấn che dấu.
Nữ nhân kia.
Kì Phi.
Long Nghệ thở dài một hơi, bốc trong đó ra một khối bài tử.
Hoạn quan thấy tên bài tử được lật, yên lặng lui ra ngoài, phân phó hạ nhân thông tri cho Lâm Thắng cung.
Nửa đêm, Long Nghệ khoác huyền sam mặc sắc, đi vào Lâm Thắng cung.
“Nô tì bái kiến Hoàng Thượng.”
Huyên Quý Phi uyển chuyển quỳ hành lễ.
Long Nghệ nâng Huyên Quý Phi dậy, ôn nhu nói, “Ái phi thể nhược, không cần phải tiếp giá thế này, chớ để tổn thương thân thể.”
Huyên Quý Phi hờn dỗi một tiếng, mềm mại ngã vào lòng Long Nghệ, thản nhiên cười nói, “Hoàng thượng đích thân tới, ngày tốt cảnh đẹp, nô tì chính là một khắc cũng chờ không kịp.”
Long Nghệ mỉm cười, cúi đầu hôm dấu chu sa trên trán Huyên Quý Phi.
Mỹ nhân trong ngực, giang sơn trong tay.
***
Ngày thứ mười bảy, Long Nghệ từ Lâm Thắng cung đi ra, đi tới giữa triều, liền gặp Khúc Vụ mặt mày hồng hào, cười cười với nhóm quần thần.
Đế vương im lặng mỉm cười, vội vàng quay người trở lại Phong Sở trai, Dạ Ưng cũng theo đó xuất hiện.
“Gần đây, nàng như thế nào?” Long Nghệ đột nhiên hỏi.
“Hồi Hoàng thượng, người này ngoại trừ mỗi ngày làm việc, trở về phòng sẽ tập trung bình tấn, hít đất, ngẫu nhiên sẽ ra ngoài đến chỗ tường vây chung quanh Minh Nguyệt hiên quan sát.” Dạ Ưng trả lời.
“Quy luật này, ngược lại vẫn chưa từng thay đổi qua.” Long Nghệ vuốt ve ban chỉ trên ngón tay, sau đó cầm lấy kính viễn vọng, nhìn ra bên ngoài.
Khuôn mặt cung nữ mới nhìn thì dọa người thật, nhưng nếu như ngày ngày đều nhìn, cũng không còn thấy quá khủng bố nữa.
Lomg Nghệ quan sát một hồi, bỗng nhiên nhíu mày cẩn thận suy nghĩ, lại hỏi, “Nàng tên là gì?”
Người này mặc dù giống Kì Phi, nhưng lại không giống Kì Phi.
“Hồi Hoàng thượng, người này tên là Lý Tú Nhi.”
“Tú Nhi.” Long Nghệ vui mừng nói, “Không biết tên thật của nàng là gì. Bất quá cái tên Tú Nhi này, cũng gọi rất dễ nghe.”
Sau đó y lại hỏi, “Dạ Ưng, ngươi đã nhìn thấy chân diện mục của người này chưa?”
“Người này cực kỳ cảnh giác, lúc rửa mặt tẩy trang đều cúi đầu đưa lưng về phía vi thần.” Y dừng một chút, chậm rãi nói, “Vi thần rất khó mà nhìn ra được.”
Long Nghệ gật đầu nói, “Vô phương, hồ ly cho dù có giảo hoạt thế nào, chung quy cũng sẽ lộ ra dấu vết. Trẫm muốn xem nàng rốt cục muốn giả vờ đến khi nào.”
***
Ngày thứ hai mươi, thân ảnh Dạ Ưng xuất hiện ở trước cửa sau của Phong Sở trai.
Long Nghệ phê tấu chương, cúi đầu nói, “Dạ Ưng có chuyện gì muốn tấu sao?”
Dạ Ưng quỳ xuống nói, “Khởi bẩm Hoàng thượng, đêm qua Hoàng thượng phái vi thần quan sát người đến tường vây phía sau Minh Nguyệt hiên, sáng nay liền đi đến cung vụ trong Thọ Di cung lĩnh một sợi dây thừng.”
Tay đang chấp bút của Long Nghệ ngừng lại một chút, ngẩng đầu nói, “Nga? Nàng đây là chuẩn bị trèo tường rời khỏi cấm cung?”
“Vi thần cũng nghĩ như thế.”
Long Nghệ bật cười khanh khách, “Tường vây cấm cung cao hai trượng có dư, nàng một nữ tử như thế làm thế nào để trèo ra.” Khi y nói chuyện, ánh mắt cũng không tự chủ nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Hôm nay người nọ tạm nghỉ, người quét dọn trong hoa viên cũng đổi thành cung nữ khác.
Y trầm ngâm nói, “Dạ Ưng, trong lúc ngươi quan sát, nàng có thể có tiếp xúc với người nào khác không?”
Trong cấm cung tất có mật thám của Sở quốc, không biết tên thái tử kia có thể phái người đến hỗ trợ đón người này đi hay không.
“Không có.” Dạ Ưng nói, “Người này tựa hồ không thích nói chuyện.”
Long Nghệ hơi hơi sửng sốt, sau đó cười nói, “Như thế, trẫm ngược lại càng cảm thấy hứng thú.” Y căn dặn Dạ Ưng, “Tăng thêm số người canh gác, quan sát thật kỹ nữ nhân này.”
Y nghĩ nghĩ, lại nói, “Nếu cung nữ kia có hành động gì, liền đến bẩm báo.”
***
Buổi tối ngày thứ hai mươi mốt, Chung Túc yên lặng đi ra khỏi phòng ngủ, mang theo túi hành lý, đi về địa phương đã sớm dò xét trước đó.
Địa phương kia là khu vực điểm mù của thủ vệ, thị vệ tuần tra cách mỗi khắc mới tới đó tuần tra một lần, có lợi cho hành động của mình.
Nếu như hết thảy đều thuận lợi, hắn liền có thể rời khỏi cấm cung này, đi đến thế giới bên ngoài.
Hắn đi đường rất nhanh, lập tức biến mất trong đêm tối.
Dạ Ưng nhìn theo thân ảnh của Chung Túc, trầm mặc không lên tiếng ra hiệu cho nhóm thủ hạ ám vệ.
Ám vệ thi triển khinh công, tốc độ vô cùng nhanh, đi vào Dưỡng Tâm điện.
Long Nghệ nhìn ám vệ quỳ trước điện, hưng trí dạt dào.
“Bãi giá Minh Nguyệt hiên.” Y nâng cao giọng nói, sau đó lại nói với Đức Phúc, “Việc này chớ để lộ ra ngoài, trẫm nhớ rõ dựa vào tường vây của Minh Nguyệt hiên có một lương đình.”
Đức Phúc đi theo Long Nghệ nhiều năm, tất nhiên là hiểu ý, sai người nâng liễn xa đi về phía lương đình.
***
Chung Túc đi tới bên ngoài cung Minh Nguyệt hiên, tốc độ của hắn rất nhanh, trong đêm tối xuyên qua thật tự nhiên.
Bỗng nhiên, cước bộ Chung Túc dừng lại một chút.
Ở xa xa, ánh mắt của Dạ Ưng cũng chuyển động nhìn theo mục tiêu.
Cước bộ mục tiêu ngay từ đầu còn thực nhanh nhẹn, hiện tại bỗng nhiên có chút không ổn, đi thêm một đoạn đường, mục tiêu bắt đầu một tay chống đỡ vách tường, chậm rãi đi tới.
Sắc mặt Chung Túc tái nhợt, hắn cũng không hiểu vì cái gì, chỉ cảm thấy bộ vị chỗ bên dưới thắt lưng vừa khổ sở lại đau nhức, hơn nữa càng chạy càng có xu thế đau cường liệt hơn.
Hắn đành phải thả chậm cước bộ, chậm rãi đi thêm một đoạn, cảm giác đau nhức vẫn không giảm.
Một trận cảm giác bất an nảy lên trong lòng.
Chung Túc chỉ cảm thấy hạ thể của mình có cái gì đó chậm rãi chảy ra.
Hắn siết chặt tay, cường ngạnh chống đỡ đi thêm một đoạn nữa, rốt cục chống đỡ không được, đi đến một gian xí phòng ở phụ cận.
Dạ Ưng ở bên ngoài xí phòng lẳng lặng chờ đợi.
Qua thời gian một chung trà nhỏ, Chung Túc từ bên trong xí phòng ma ma cọ cọ đi ra.
Hẳn ở đầu đường bên ngoài xí phòng do dự hồi lâu, cuối cùng quay ngược lại đi trở về phương hướng cũ.
Đây rõ ràng là có chuyện xảy ra.
Không nắm chắc thì không thể hành động.
Chung Túc ở trong lòng an ủi chính mình.
“…”
Dạ Ưng ở xa xa trầm mặc.
Sau đó y tiếp tục đuổi theo Chung Túc.
Chung Túc sắc mặt tái nhợt trở lại phòng ngủ, thấy trong phòng Nhược Thanh và Nhạc Bích đều đã ngủ rồi, đành phải đi đến bên cạnh Nhạc Bích, lay tỉnh người này dậy.
Nhạc Bích mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Chung Túc, bị biểu tình trên mặt Chung Túc hù cho một trận.
“Muội muội, ngươi muốn hù chết ta sao.” Nhạc Bích than thở.
Chung Túc cúi đầu, chậm rãi nói, “Nhạc Bích cô nương, ngượng ngùng, kỳ thật, kỳ thật ta là… Ta là có việc muốn thỉnh giáo.”
“Chuyện gì?” Nhạc Bích vươn một bàn tay dụi mắt.
Vị Tú Nhi muội muội này bình thường rất ít khi nói chuyện, lúc này nói chuyện cũng là ngập ngừng khó nói.
“Nhạc Bích cô nương, ta muốn hỏi…” Chung Túc nghẹn một chút.
“Nếu là cô nương ngươi tới nguyệt sự, phải xử lý như thế nào?”
“…”
Nhạc Bích vốn dĩ buồn ngủ liền thanh tỉnh hơn một nửa, lấy làm lạ hỏi, “Tú Nhi muội muội, ngươi tới nguyệt sự?”
Thanh âm nói chuyện của nàng có chút lớn, Dạ Ưng đang ngồi trên nóc phòng cũng vừa vặn nghe được.
“…”
Dạ Ưng trầm mặc.
Sau đó y trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng đứng dậy, rất nhanh đi về phía lương đình mà Hoàng đế còn đang đứng chờ.
Chung Túc bị thanh âm của Nhạc Bích rống lên khiến cho sắc mặt càng thêm trắng bệch, lung lay sắp đổ, nhưng mà đành phải gật gật đầu.
***
Đêm qua là khởi đầu của chu kỳ nguyệt sự, Chung Túc cảm thấy có chút khó chịu, đành phải ở lại trong phòng.
Nhạc Bích hôm nay có phiên trực, Nhược Thanh thay hắn làm việc, cũng không ở trong phòng ngủ.
Bên ngoài tẩm phòng, bỗng nhiên truyền đến một trận thanh âm ồn ào. Chung Túc nhíu mày, đè bụng lại, vừa định đi ra ngoài hỏi thăm xem có chuyện gì, liền gặp hai cung nữ nhảy vào trong phòng, thấy hắn liền tiến tới giữ chặt lại.
Kể từ sau khi hắn biến thành nữ nhân, số phận liền càng ngày càng trở nên xui xẻo.
Chung Túc hơi giãy giụa một chút, lại nghĩ rằng chưa biết chuyện gì, cũng không dám quá mức dùng sức, chỉ có thể mặc cho bọn họ lôi kéo ra khỏi cửa.
Hắn bị hai cung nữ lôi ra ngoài viện, bên ngoài viện có một mỹ nhân mặc y phục quý phi, bộ dáng xinh đẹp tuyệt trần, dáng người xuất chúng. Phía sau nàng còn có bốn năm cung nữ thái giám theo hầu, nhìn thấy Chung Túc bị người tha ra, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Đây là cái người quái dị kia?”
“Đúng vậy.” Thái giám bên cạnh nịnh nọt nói, “Tu Nghi nương nương, chính là người này, mấy ngày nay luôn ở bên ngoài Minh Nguyệt hiên lén lén lút lút, hồng san hô của Minh Nguyệt hiên, hơn phân nửa chính là người này trộm.”
Chung Túc nhíu mày.
Vì cái gì việc này cũng có thể có liên quan đến hắn nữa vậy?
“Nga? Lá gan thế nhưng rất lớn.” Hàn Tu Nghi nghe xong, nhìn bộ dáng của nữ nhân trước mắt, bỗng nhiên cười nói, “Đi vào lục xoát.”
Vài cung nữ lên tiếng đáp ứng, đi vào trong phòng bắt đầu lục tung đồ đạc tìm kiếm.
Hàn Tu Nghi nghe thanh âm lục lọi bên trong, nâng cằm Chung Túc lên nói, “Gương mặt này nhìn vô cùng đáng ghét, cũng không biết bên trong là bộ dáng gì.”
Thái giám đứng phía sau lập tức hiểu ý, mang tới một chậu nước giếng thật lớn, “ào’ một cái tạt thẳng lên người Chung Túc.
Chung Túc lập tức ướt đẫm toàn thân, trong lòng biết không ổn, vội vàng mở miệng nói, “Tu Nghi nương nương, ta không có trộm…” Hắn còn chưa dứt lời, lại một chậu nước khác đổ lên đầu.
“…”
Câu nói kế tiếp bị nghẹn lại trong họng, Chung Túc biết hôm nay hắn nhất định trốn không thoát.
Hàn Tu Nghi nhìn khuôn mặt chậm rãi phai mất lớp phấn son của cung nữ trước mắt, cư nhiên có vài phần xinh đẹp diễm lệ, bỗng nhiên lóe lên một tia ghen ghét.
Hai năm trước nàng vào cung, được sủng ái phi thường, ở trong cung xưa nay hoành hành ngang ngược, ngay cả Đức Phi Hiền Phi cũng không để vào mắt.
Thái giám phụ trách ngự thư phòng Đức Sùng là tâm phúc của nàng, mấy ngày nay Đức Sùng nói cho nàng biết Hoàng thượng đối với một cung nữ quét dọn vô cùng để ý, nàng không biết cung nữ này có tư sắc gì có thể khiến Hoàng thượng bị mê hoặc, liền mượn việc hồng san hô bị mất trộm, đi vào Thọ Di cung sinh sự.
Chính là không nghĩ tới, cung nữ này cư nhiên lại có dung mạo bực này.
Lòng đố ký điên cuồng mà dâng trào.
***
Kỷ Mộ Niên trở lại hoàng cung, liền gặp hai quầng thâm đen dưới mắt Long Nghệ, ngạc nhiên nói, “Hoàng thượng, hôm qua cả đêm không ngủ sao?”
“…”
Long Nghệ nằm ở trên giường tại Phong Sở trai đọc tấu chương, ngáp liên tục, nghe được Kỷ Mộ Niên hỏi, lạnh lùng hừ một tiếng.
Y mới không thừa nhận, bản thân đường đường là thiên tử, lại bị chuyện nguyệt sự của nữ nhân mà ép buộc đến cả đêm không ngủ.
Hoàng đế âm u lật một quyển tấu chương, sau đó lập tức nổi giận.
Tấu chương tấu chương, tất cả đều là tấu chương, suốt ngày đều là tấu chương.
Lập hậu lập hậu, tất cả đều là lập hậu, suốt ngày đề cập chuyện trẫm lập hậu!
Mi tâm Long Nghệ nhăn càng ngày càng chặt, đơn giản ‘bộp’ một tiếng ném tấu chương trên tay đi, gối tay lên gối đầu nhắm mắt lại.
Trong mông lung, khuôn mặt cổ quái của nữ nhân kia thoáng hiện ở trước mắt.
Y lại mở mắt ra, nhìn về phía Kỷ Mộ Niên.
Kỷ Mộ Niên đang lặng lẽ nhặt tấu chương dưới đất lên.
“Mộ Niên.” Long Nghệ kêu.
“Có thần.”
“Trẫm bỗng nhiên có một ý tưởng.”
Kỷ Mộ Niên ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng đế.
Hoàng đế nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng đột nhiên cong lên, “Trầm bỗng nhiên nghĩ, nạp cung nữ kia làm thiếp.”
“…”
“Chánh tứ phẩm, Tài tử, thế nào?”
“Hoàng thượng thích là được.”
“Vậy ta sai người đi truyền khẩu dụ.” Hoàng đế đứng dậy, gọi Đức Phúc.
“Có nô tài.” Đức Phúc quỳ xuống.
“Cung nữ tên là Tú Nhi kia hiện đang ở nơi nào?” Long Nghệ hỏi.
Lời này gần đây mỗi ngày Hoàng đế đều đã hỏi một lần, “Hồi Hoàng thượng, Tú Nhi ở phòng ngủ dành cho cung nữ ở Thọ Di cung.”
Long Nghê nhíu mày nói, “Hôm nay nàng ta lại tạm nghỉ?”
Đức Phúc có chút khó xử trả lời, “Hoàng thượng, người của Thọ Di cung truyền lời, nói Tú Nhi kia…”
Y nói đến đây lại không dám nói tiếp nữa.
“Tú Nhi kia làm sao?” Long Nghệ không kiên nhẫn nói.
Thấy Hoàng đế vội vã hỏi, Đức Phúc cũng chỉ có thể trả lời.
“Tú Nhi kia, nói là đau bụng kinh, tới không được.”
“…”
Long Nghệ cảm thấy, y hẳn là không nên hỏi.
Y phất tay áo nói, “Thôi, không cần truyền khẩu dụ nữa.”
Kỷ Mộ Niên kinh ngạc nhìn về phía Long Nghệ.
Long Nghệ nhếch khóe môi nói, “Trẫm tự mình đi một chuyến.”
Y tâm tình tốt ngồi lên liễn xa, nhìn về phía chỗ ở của cung nữ, còn phân phó Đức Phúc không được để lộ ra.
Hoàng liễn còn chưa đến nơi, y đã nghe thấy tiếng tát tay thanh thúy từ xa xa truyền đến.
“Nói, hồng san hô có phải ngươi trộm hay không.” Bên trong truyền ra thanh âm của Hàn Tu Nghi.
Cảm xúc của Long Nghệ có chút trầm xuống, sai người dừng liễn xa lại, tự mình thong thả bước vào.
Vừa đến cửa viện, y liền nhìn thấy một người mặc cung phục, quỳ ở trong viện, bị hai cung nữ khác chế trụ, trên mặt sưng đỏ thành một mảnh, nhưng cho dù như thế, sống lưng người này vẫn vô cùng thẳng tắp.
“Hồi nương nương, san hô kia quả thật không phải ta trộm.”
Chung Túc đã bị trúng hơn hai mươi cái tát, cho dù Chung Túc hắn tính tình nhẫn nại, lại bị tội danh ăn trộm vô lý đổ lên đầu, còn bị một phen ép buộc thế này, thanh âm của hắn cũng chuyển từ nhún nhường thoải hiệp vì lợi ích toàn cục lúc ban đầu thành thanh thúy ngay thẳng như hiện tại.
Ánh mắt hắn nhìn thẳng Hàn Tu Nghi, ngay cả khi bộ dạng chật vật, cũng giấu không được thần sắc kiên định trong đôi mắt.
Mà thời điểm Chung Túc giương mắt nhìn Hàn Tu Nghi, cũng thấy được phía sau lưng vị nương nương này xuất hiện một nam nhân thân mặc kim bào, diện mạo tuấn mỹ, đang vững vàng nhìn lại hắn.
Sau khi bốn mắt đối diện nhau, lại ‘chát’ một tiếng tát tay thanh thúy vang lên.
Mặt Chung Túc bị tát lệch sang một bên, sau đó hắn mấp máy khóe môi, cúi đầu không nói.
Người nọ, e rằng chính là Hoàng thượng.
Hắn nghĩ trong lòng.