Ngày tháng chầm chậm trôi qua. Yêu yêu đương đương thi thoảng thêm chút việc cấp hạn chế, thoải mái đến mức Tần Dật không nhịn được hoài nghi một thời gian dài lúc trước hắn xoắn xuýt cái khỉ gì.
Hôm nay lại là thứ Hai, dự báo thời tiên nói có thể sẽ có mưa to. Tần Dật kéo rèm ra, nhìn ngoài cửa sổ một mảng trời mù mịt, trong lòng lười biếng muống chết, thật sự không muốn đi làm đâu, eo mỏi lưng đau à. Quay đầu nhìn đầu sỏ gây chuyện trên giường, lại thấy y đang cau mày lật mở một tập gì đó.
Cảm thấy ánh mắt ai oán của hắn, Nhan Tử Khâm ngẩng đầu lên, theo thói quen nhoẻn môi cười.
“Chào buổi sáng.” Mắt không đeo kính nên ánh mắt khá lờ đờ, lờ mà lờ mờ, nhưng lại có chút ái muộn khó nói.
“Nhìn cái gì mà nhìn, nhanh đi làm bữa sáng!”
Nhan Tử Khâm trở người xuống giường, khẽ đi đến bên hắn, động tác tao nhã giống như một chút mèo.
Đưa tay ôm eo hắn vào lòng, trán cọ trán, hơi thở phả lên mặt hắn, ngứa ngứa.
“Từ chức đi, anh nuôi em.”
Tần Dật lùi ra sau, lườm hắn, bĩu môi nói: “Nếu em nhớ không nhầm thì hình như ông chủ của anh là em. Nói thế nào cũng là em đang nuôi anh chứ. Anh coi anh xem, ăn của em, dùng của em, tiêu tiền của em…”
“Còn ngủ với em nữa.”
“Mịa!”
Tần Dật đột ngột đẩy y ra, nổi giận đùng đùng quay người rời đi.
Đi được hai bước lại quay về, tay trái nhẹ nhàng chạm lên mặt hắn, tay phải thì khẽ luồn đến bên hông y, vuốt ve từ dưới lên trên, như có như không.
Vuốt đến người đàn ông trên người sắp chịu không nổi rồi, hơi thở dồn dập nói: “Bảo bối à, sáng sớm ngày ra, em đã muốn hóa thân dụ thụ rồi sao…”
Tần Dật khẽ cười, sau đó ánh mắt lạnh lẽo rùng mình, ngón cái ngón trỏ ngón giữa hợp lực lại, ác độc nhéo phần thịt mềm dưới nách y.
Nhan Tử Khâm đau đến nghiến răng nghiến lợi, d*c niệm vừa bị khơi mào trong nháy mắt đã biến mất. Chiêu này học từ ai vậy, nhóc con này, không biết thịt chỗ đó mềm nhất sao.
Tần Dụt hừ một tiếng, không mang ý tốt trừng chỗ bên dưới của Nhan Tử Khâm, u ám nói: “Anh nên thấy may vì em không chọn chỗ khác đó.”
Nhan Tử Khâm đưa sữa cho Tần Dật, nhìn hắn đưa tay ra nhận lại đột nhiên rút về.
Tần Dật đảo mắt với hắn, rót cho mình một cốc. Đã gần 30 tuổi rồi, hai người còn giận dỗi cái gì.
Nhân Tử Khâm nói: “Lát nữa không ở với em được, tám giờ có buổi phỏng vấn.”
“Ờ.”
“Là nữ MC xinh đẹp tên Lâm Phỉ Phỉ kia.”
Tần Dật cau mày: “Trong mắt người đồng tính nữ giới không phải đều như nhau sao?”
“… Em không phải sao?”
“Em đương nhiên không phải.”
“…”
“Trước khi gặp anh.”
Ai kia lập tức mặt mày hớn hở.
Thực ra Nhan Tử Khâm trước nay đều không thích xuất hiện trước người khác. Theo lời y nói, hội họa hay cuộc sống đều là của y. Chỉ là nổi tiếng rồi, shẩm nghệt thuật trở thành của cải thì không thể không liên quan đến việc buôn bán. Không ai là ngoại lệ, giây trước hào quang vạn trượng, giây sau đã có thể trở thành hổ lạc bình dương. Trước lúc thành danh muốn trở thành người xuất sắc, sau khi nổi tiếng lại dùng trăm phương ngày kế muốn ẩn mình. Cũng may không phải ngôi sao giải trí, trừ số ít người trẻ tuổi có liên quan tới nghệ thuật thì quan tâm hơn, lộ diện cũng không có ảnh hưởng gì nhiều.
Lâm Phỉ Phỉ rất lợi hại, lợi hại đến mức tất cả khách mời gặp qua cô đều không muốn gặp lại cô lần nữa. Không phải vì câu hỏi của cô quá mức gian xảo, cũng không phải vì cô khó chơi. Nói thế nào nhỉ, người này rất đáng sợ, câu hỏi đều rất ngốc nghếch, thế nhưng hết lần này đến lần khác đều có thể đụng trúng điểm quan trọng, rating không ngừng tăng cao. Nghe nói cô từng nối hai người hoàn toàn không liên quan thành hảo cơ hữu, khiến hai bên cả đời không qua lại với nhau.
Mấy câu hỏi đầu vẫn có thể coi là bình thường, trò chuyện về các tác phẩm, hỏi qua hỏi lại liền trật hướng.
“Anh Nhan, lâu vậy rôi anh vẫn không có động tĩnh gì, có phải là giang lang tài tận không?”(giang lang tài tận: hết thời)
“Tôi họ Nhan, không phải họ Giang.”
“…”
“Anh Nhan, có người nói tác phẩm của Diệp Khê là phỏng theo tranh của anh, anh cảm thấy thế nào?”
Diệp Khê là con thầy Diệp, từ nhỏ đã thích bám lấy Nhan Tử Khâm, hai hôm trước vừa tròn 17 tuổi. Gần đây nhận được giải thưởng lớn trong cuộc thi toàn quốc, lập tức trở nên nổi tiếng. Thầy Diệp đang đau đầu lắm.
Nhan Tử Khâm cười nói: “Có rất nhiều người vẽ phỏng theo tranh của tôi mà.”’
“Thế nhưng Diệp Khê là giống nhất. Nghe nói hai người có quen biết?”
“Phải, có quen biết từ rất lâu về trước.”
“Ồ ồ ồ, nhẽ nào là nuôi lớn?”
“… Cậu ta do cha cậu ta nuôi, không liên quan tới tôi.”
“Nhẽ nào từ rất lâu về trước cha cậu ta đã muốn gả cậu ta cho anh?”
Nhan Tử Khâm gãi mũi, “Bố cậu ấy là ân sư của tôi, coi như vậy đi”
Không ngờ ma nữ họ Lâm lướt mắt nhìn bàn tay gãi mũi của y, kính động kêu lên.
“Ôi ôi ôi, nhẫn! Có thể cho tôi xem chút không?”
Nhan Tử Khâm nụ cười không khép lại, “Sợ không được…”
“Cậu kết hôn với Diệp Khê rồi sao?”
“… Tôi chưa kết hôn.”
“Cậu đính hôn với Diệp Khê rồi sao?”
Nhan Tử Khâm phát điên rồi, tên đang chết nào đồng ý để y tham gia buổi phỏng vấn này.
“… Lần trước tôi nhìn thấy cậu ta cậu ta mới mười tuổi.”
“Vậy anh nhất định rất nhớ cậu ấy.”
Tim Nhan Tử Khâm giật thót.
“Tiếp theo xin mời “bạn nhỏ tiểu Mã Lương” của chúng ta.” (Mã Lương: nhân vật trong truyện cổ tích “Mã Lương và cây bút thần”, có khả năng vẽ rất giỏi)