Edit: MegTô Hoài Cẩn lập tức bị cảnh tượng Hoắc Ác Du gọi em trai cậu là con dọa cho tỉnh ngủ.
Lúc cậu bật dậy khỏi giường, mồm miệng vẫn còn đang lẩm bẩm “Anh có giỏi thì sinh một đứa cho tôi xem”.
Giấc mơ lần này thật sự quá đáng sợ, Tô Hoài Cẩn không biết bây giờ Hoắc Ác Du đã tỉnh ngủ hay chưa, chứ còn cậu thì chưa dám nằm xuống ngủ tiếp ngay được.
Đã quyết định không ngủ, Tô Hoài Cẩn cũng nhanh chóng bò dậy… Chạy bản thảo suốt đêm.
Tô Hoài Cẩn vừa học vừa làm, đã thế còn một lúc kiêm rất nhiều việc, một trong số đó là gửi bản thảo truyện cổ tích cho các tạp chí và nhà xuất bản. Ban đầu, mục đích cậu viết truyện cổ tích cũng chỉ đơn giản là muốn em trai đang phải đau đớn chiến đấu với bệnh tật của mình, có thể tận hưởng chút ngọt ngào trước khi ngủ, mãi đến sau này bản nháp cậu viết mới được vị chủ nhiệm lớp cấp ba vô tình đọc được, chủ nhiệm lớp không những không trách cậu làm những việc vô bổ, ngược lại còn nghiêm túc cổ vũ và động viên cậu, bấy giờ Tô Hoài Cẩn mới quyết tâm phát triển việc đó thành một nghề phụ ổn định, nghiêng ngả tham gia vào cái giới viết lách này.
Bởi vì ngày thường cậu không đi học thì cũng là đi làm thêm kín mít lịch, đâm ra Tô Hoài Cẩn chỉ có thể tranh thủ được những lúc nghỉ ngơi rời rạc để chắp vá nên một câu chuyện, phần lớn vẫn là truyện ngắn.
Đến giờ cũng mới chỉ xuất bản được một cuốn truyện cổ tích với độ dài trung bình mà thôi.
Bởi cuốn truyện này là sách ra mắt của người mới, nên tiền nhuận bút bị ép xuống rất thấp, cộng thêm việc Tô Hoài Cẩn còn từng ứng trước một khoản, đâm ra số tiền cậu nhận được từ cuốn sách đầu tiên được xuất bản quả thực hệt như muối bỏ biển.
Song với hoàn cảnh đang cực kỳ thiếu thốn khi ấy của cậu, chút nhuận bút như thế cũng đã đủ may mắn.
Xuất bản sách là một quá trình cực kỳ gian nan trắc trở, không chỉ phải qua được truyền thống ba lần kiểm tra, ba lần hiệu đính mà còn phải chờ phê duyệt ISBN[1], xong được hết những thủ tục trên thì Tô Hoài Cẩn cũng đã chờ được một năm có thừa, cuối cùng mới thấy truyện cổ tích mà mình viết được bày bán.
[1]ISBN (International Standard Book Number) hay còn gọi là mã số tiêu chuẩn quốc tế cho sách, là mã số có tính chất thương mại duy nhất để xác định một quyển sách.
Tuy chỉ là một quyển sách hơi mỏng, song cảm giác thành tựu lại không hề mỏng chút nào.
Dưới sự tác động mạnh mẽ của đủ loại phương tiện truyền thông, nghề xuất bản sách đã sớm được xếp vào ngành công nghiệp hoàng hôn với đại đa số người dân từ lâu, ngoại trừ những tác giả danh tiếng có thể bán được hơn trăm nghìn đầu sách ra, thì những tân nhân mới ra mắt đều rất khó khăn, căn bản không thể dựa vào chén cơm này để kiếm nhiều được. Song vẫn may ở chỗ, tuy số lượng các tác giả có thể bán được hơn trăm nghìn đầu sách đã ngày một giảm đi, nhưng phần lớn những người đó đều tập trung ở thể loại truyện cổ tích.
Tiền kiếm được từ trẻ con và phụ nữ, lúc nào cũng dễ.
Cuốn truyện cổ tích không dài không ngắn đã được xuất bản kia của Tô Hoài Cẩn tên là “Kỵ sĩ nhỏ”, lúc cho ra mắt không gây ra tiếng vang gì lớn, vậy mà sau khi bày bán lên kệ được một thời gian, đã gặt hái được thành tích không hề nhỏ.
Không ít các bậc phụ huynh đều bị hình ảnh đậm chất trẻ con trên mặt bìa thu hút sự chú ý, cũng vì thế mà mua truyện về cho mấy đứa nhóc ở nhà xem, đến cuối cùng lại bởi vì quá xúc động trước cách hành văn cùng nội dung truyện phù hợp với mọi lứa tuổi mà lên mạng gửi đánh giá rất cao, một truyền mười, mười truyền trăm, doanh số bán hàng dĩ nhiên cũng sẽ tăng lên.
Đâm ra ngoại trừ số tiền được ứng trước, Tô Hoài Cẩn còn nhận được thêm một khoản nhuận bút nữa từ “Kỵ sĩ nhỏ”.
Biên tập viên bên nhà xuất bản luôn thúc giục cậu nên rèn sắt khi còn nóng, mau mau cho ra mắt thêm một cuốn truyện mới, song khi ấy cậu còn đang rơi vào vòng xoáy của việc kiện tụng cắt đứt quan hệ với cha mẹ ruột, thật sự không có linh cảm viết lách gì cả, càng không có thời gian đâu để mà “đốt đèn châm dầu” cả đêm suy nghĩ. Cuối cùng sau một lần bàn bạc, biên tập viên quyết định sẽ biên soạn những mẩu chuyện đã được Tô Hoài Cẩn đăng dài kỳ trên các tập san thành một tuyển tập truyện ngắn rồi xuất bản.
Đặt tên là “Ước muốn nhỏ”.
Tiền nhuận bút dự chi mà Tô Hoài Cẩn được nhận vẫn không nhiều không ít như cũ, dù sao thì bản thân chuyện xuất bản một tuyển tập truyện ngắn cũng đã rất kỳ cục rồi.
Song Tô Hoài Cẩn thật sự không có thời gian để so đo tiền nhiều với tiền ít, bởi chuyện của cậu khi ấy không thể trì hoãn thêm được nữa. Thứ duy nhất cậu khăng khăng không đổi chỉ có trang bìa của “Ước muốn nhỏ”, cậu chọn dùng những hình vẽ với nét bút cực kỳ trẻ con giống như của “Kỵ sĩ nhỏ”.
Chủ nhân của những bức tranh đó là bạn nhỏ Tô Giác.
Bản mẫu xuất bản đầu tiên của “Kỵ sĩ nhỏ” đến bây giờ vẫn đang được đặt trên đầu giường của Tô Giác, có thể giúp anh hai vẽ bìa truyện chính là điều khiến Tô Giác cực kỳ tự hào — Nhóc cũng có thể kiếm tiền cho anh hai đó! Chuyện vẽ bìa sách này dĩ nhiên cũng sẽ được nhà xuất bản trả một số tiền nhất định, tuy rằng không nhiều, song đối với các bạn nhỏ thì đấy cũng đã là một con số trên trời rồi. Tô Giác cực kỳ hào phóng mà đưa hết thu nhập của nhóc cho anh hai: “Anh hai cầm đi mua đồ ăn ngon đi!”
Dù cho chỉ vừa quay đầu đi, số tiền này đã bị Tô Hoài Cẩn ném vào cái động không đáy là chi phí thuốc men, thì cậu vẫn rất vui vẻ vì sự ngoan ngoãn hiểu chuyện của em trai.
“Ước muốn nhỏ” hiện vẫn đang trong giai đoạn in ấn, cậu nghe nói việc xin phê duyệt ISBN đã được thông qua rồi, giờ chỉ còn chờ bên nhà máy in và chốt lại thời gian đưa ra thị trường thôi.
Trong lúc biên tập viên bên nhà xuất bản đang định thúc giục Tô Hoài Cẩn cho ra mắt tác phẩm mới lần thứ hai, thì cũng trong đêm khuya hôm đó, Tô Hoài Cẩn đã đi trước một bước mà dựng xong dàn ý về câu chuyện đi nhà trẻ giữa bé mèo và bé khủng long trong giấc mơ của cậu.
Giấc mơ kia đem đến cho Tô Hoài Cẩn rất nhiều ý tưởng, chỉ cần một hình ảnh bé khủng long bạo chúa nhỏ ôm táo mà thôi, cũng đã đủ khiến cậu múa bút như bay, câu từ như suối.
Từng ngón tay của cậu lướt nhanh trên mặt phím, gõ ra biết bao khung cảnh đáng yêu động lòng người, mãi cho đến khi tảng sáng, cũng là lúc biên tập viên đã đi làm, bấy giờ Tô Hoài Cẩn mới miễn cưỡng dừng lại, chính cậu cũng không ngờ bản thân lại có thể viết lâu đến vậy, lúc quay sang nhìn đồng hồ mới tá hỏa, vội vàng gửi tin nhắn trên QQ cho biên tập viên bên nhà xuất bản rồi chuẩn bị tới trường.
Khi Tô Hoài Cẩn có thể rút ra được chút thời gian để đọc tin nhắn trả lời của biên tập viên, bấy giờ cậu và Mã Lí Áo đang ngồi ở bậc thềm giảng đường.
Chuyên ngành của cậu và Mã Lí Áo khác nhau, song lại có một môn học chung lớp, phòng học của môn này là một cái hội trường rất to trên tầng hai, theo lý thuyết thì đáng nhẽ phải kín chỗ, nhưng thực tế thì được phân nửa lớp cũng là tốt lắm rồi, Tô Hoài Cẩn và Mã Lí Áo tìm một góc không gây chú ý rồi ngồi xuống, một người thì tiếp tục bận rộn gõ chữ với công việc bán thời gian, người kia thì tập trung nhảy dù trong hoàn cảnh mưa bom bão đạn.
Biên tập viên tỏ vẻ cực kỳ hứng thú với dàn ý của câu chuyện cổ tích mà Tô Hoài Cẩn mới viết, đồng thời cũng kiến nghị cậu nên viết trước một đoạn ngắn rồi đăng lên tập san để lấy ý kiến độc giả, xem phản ứng của mọi người như thế nào rồi mới quyết định có nên phát triển câu chuyện dài hơn nữa để xuất bản hay không.
Biên tập Tam Mộc:【Sư phụ Đại Vương cố lên, cậu nhất định sẽ làm được mà!】
Bút danh của Tô Hoài Cẩn là do nhóc con Tô Giác đặt, khi ấy cậu nhóc bị Mã Lí Áo lừa gạt mà học được cách chơi bài tú lơ khơ, còn rất hùng hồn mà nói với anh hai: “Đại Vương[2] là quân bài lợi hại nhất, anh hai cũng là anh hai lợi hại nhất, sau này sách anh hai xuất bản rồi thì phải gọi anh là Đại Vương, bởi vì anh hai là giỏi nhất!”
[2]Quân bài Đại Vương hay còn gọi là quân Joker, là một quân bài có vai trò cực kỳ quan trọng và mạnh trong lối chơi phương Tây (Còn Việt Nam mình chơi tiến lên, chơi tấn thì toàn vứt con này đi hết:)))), editor người Bắc nên chỉ biết cách chơi bài Bắc thui nha cả nhà)
Đối mặt với em trai đáng yêu như thế, Tô Hoài Cẩn còn nói gì được nữa? Dĩ nhiên là em trai muốn gì thì làm nấy chứ sao.
Chốc lát sau, biên tập viên Tam Mộc lại gửi một tin nhắn mới:【Sư phụ Đại Vương, nhuận bút của bản điện tử “Kỵ sĩ nhỏ” đã kết toán xong rồi, bên kế toán bảo tôi hỏi cậu một chút, số tiền này vẫn sẽ chuyển vào tài khoản cũ của cậu chứ, hay là tài khoản chung mới?】
Tô Hoài Cẩn sửng sốt, vội vàng nhắn lại:【??? Tài khoản chung là cái gì?】
Biên tập Tam Mộc:【Thì là tài khoản ngân hàng của cậu với chồng cậy ấy, bên cơ quan thuế vụ đã có tin đổi mới rồi, không ngờ sư phụ còn trẻ thế mà đã kết hôn, tôi còn chưa kịp gửi lời chúc nữa.】
Tô Hoài Cẩn càng thêm hoang mang, chồng nào?
Còn không đợi cậu kịp hỏi rõ với biên tập Tam Mộc, điện thoại cậu đã nhận được hai thông báo tự động đến từ ngân hàng —【Hệ thống kiểm tra cho thấy thông tin cá nhân của quý khách vừa có sự thay đổi, mời quý khách mang thẻ ID nhận dạng mới đến chi nhánh ngân hàng gần nhất để xử lý thay đổi thông tin, nếu không sẽ ảnh hưởng đến một vài tính năng trong thẻ ngân hàng của quý khách…】
Nhìn đống chữ dài ngoằng này, Tô Hoài Cẩn càng thêm không biết phải làm sao.
Việc thay đổi ID nhận dạng gần như chỉ xảy ra với ba trường hợp sau đây: Một, ID nhận dạng cũ mất, cần phải làm mới. Hai, ID hết hiệu lực, cũng cần phải đổi sang ID mới. Ba, kết hôn hoặc ly hôn.
Đúng thế đấy, ở thế giới mà Tô Hoài Cẩn sinh sống, tình trạng hôn nhân sẽ trực tiếp hiển thị trên thẻ ID nhận dạng.
Sự thay đổi này cũng mới chỉ xuất hiện trong mấy năm gần đây, nhằm mục đích nâng cao đạo đức xã hội. Nếu mà nói dễ nghe thì sẽ là “Em có mặt trong thẻ ID của anh, anh có mặt trong thẻ ID của em”, còn nói khó nghe thì chính là đề phòng bạn đời ngoại tình hay cặp bồ nhí. Đồng thời những người vô tội sẽ không dễ dàng bị động thành kẻ thứ ba như ngày xưa, mà những kẻ bụng dạ xấu xa cũng sẽ không thể tiếp tục dùng lý do “tôi không biết anh ấy/cô ấy đã có gia đình” để biện minh cho hành vi thiếu đạo đức của mình nữa.
Chỉ trừ phi ID nhận dạng của đối phương là giả, còn không thì hai người yêu nhau một thời gian dài, làm sao có thể vẫn không biết gì về tình trạng hôn nhân của đối phương được chứ, bởi chung quy thuê phòng cũng cần xem ID mà, không phải sao?
Tô Hoài Cẩn còn lôi hẳn thẻ ID nhận dạng của cậu từ trong ví ra để kiểm tra một chút, vẫn đây chứ không hề mất, cũng chưa đến hạn hết hiệu lực.
Vậy nghĩa là…
Dù cho Tô Hoài Cẩn thật sự không muốn tin chút nào, nhưng liên hệ với những chuyện cậu đã trải qua dạo gần đây, suy đoán cậu từ một chàng độc thân biến thành một chàng đã kết hôn đúng là rất đáng tin.
Mà những người có năng lực để làm ra chuyện này cũng không khó đoán, một là nhà chú hai dạo gần đây vẫn luôn yên ắng một cách bất thường của cậu, hai là Hoắc gia…
Tiết học ngày hôm nay, Tô Hoài Cẩn đã định sẵn là nghe không lọt chữ nào.
Một phút trước khi chuông hết tiết vang lên, giảng viên hướng dẫn đặc biệt vòng qua lớp học để gọi Tô Hoài Cẩn ra nói chuyện riêng, cô còn tỏ thái độ rằng chuyện này rất quan trọng, quan trọng đến mức không thể trì hoãn thêm giây phút nào nữa.
Trên đường đi tới văn phòng của cô, WeChat của Tô Hoài Cẩn cũng ting ting không ngừng.
Đầu tiên là cuộc gọi video, sau khi Tô Hoài Cẩn ấn từ chối xong đối phương vẫn tiếp tục vội vàng gửi voice chat và tin nhắn văn bản, voice chat thì tạm thời cậu không thể nghe được, cũng không tiện mở điện thoại lên để chuyển giọng nói thành văn bản, song tin nhắn chữ thì vẫn hiển thị ở chế độ xem trước.
Không lan man dài dòng, Hoắc Ác Du chỉ gửi đúng một dòng cực kỳ ngắn song lại hết sức mạnh mẽ —【Chờ tôi, tin tôi!】
Trong văn phòng, giảng viên hướng dẫn đang ngồi trước màn hình máy tính, cô trực tiếp mở hệ thống giáo vụ của trường ra, thông tin cá nhân của Tô Hoài Cẩn cũng theo đó mà xuất hiện trên màn hình.
Nói chung thì thông tin cá nhân mà người dân có thể xem được cũng giống như là việc nộp thuế của các nhà xuất bản vậy, hoàn toàn không biết được tình trạng hôn nhân có đang trong quá trình thay đổi hay không, song phía bên trường học của Tô Hoài Cẩn thì lại biết được nhiều hơn, bởi cậu từng xin trợ cấp cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn, nên vấn đề tài chính này sẽ có những hạn chế nhất định.
Ví dụ như bây giờ…
“Về mặt lý thuyết, giá trị con người em hiện nay đã lên đến con số hàng trăm vạn sau khi em kết hôn, nên trường học cũng không thể tiếp tục xin nhà nước khoản trợ cấp hoàn cảnh khó khăn cho em được nữa.”