*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: MegÔm suy nghĩ chắc là giấc mơ này sẽ kết thúc nhanh thôi, Tô Hoài Cẩn bèn mặc kệ bạn nhỏ họ Hoắc nào đó đang làm trò, chỉ làm mặt “▼_▼” nhìn nhóc ta biểu diễn.
Kết quả là, mãi cho đến lúc giáo viên mầm non xuất hiện, cái giấc mơ vừa có logic, vừa có trật tự rõ ràng song lại không quá chú trọng đến luật nhân quả này vẫn cứ tiếp diễn, đương sự đôi bên hoàn toàn không có chút dấu hiệu nào của việc tỉnh giấc.
Chỉ có Hoắc Ác Du là diễn càng ngày càng giỏi, dù cho đã thấy giáo viên đến lớp song vẫn nhất quyết không chịu đứng dậy khỏi sàn gỗ, nom y hệt một nhóc con không biết nghe lời, phải gọi là cực kỳ một lòng chung thủy với số WeChat riêng của Tô Hoài Cẩn, cũng không biết là WeChat trả cho Hoắc Tiểu Du bao nhiêu phí đại ngôn. Vì để minh chứng cho sự quyết tâm của mình, Hoắc Ác Du còn nhắm chặt đôi mắt với hai đồng tử màu vàng chứa đặc thù động vật của mình lại, giơ bàn tay nhỏ bé che kín lỗ tai, mồm miệng lẩm bà lẩm bẩm: “Không nghe không nghe vương bát tụng Kinh[1].”
[1]
Tô Hoài Cẩn: “…” Hoắc tổng trong mơ đúng là để bản thân bay cao thật đấy.
Cô giáo với chiếc đuôi thỏ tròn xoe cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể tung ra đòn sát thủ: “Trò Hoắc à, nếu con vẫn không chịu đứng dậy nữa, khi nào ba mẹ con đến đây cô sẽ báo cáo lại cho họ đấy.”
Hoắc Ác Du lúc này mới thả tay ra, để lộ đôi mắt khác biệt với người thường, đồng tử bên trong hơi co lại, miệng thì lẩm bẩm tự hỏi: “Ba mẹ con ư? Họ sẽ tới đây sao? Sao mẹ con lại đến?”
“Bởi vì con vừa mới làm mười một bạn học bị thương đó.” Cô thỏ thở dài một hơi, còn đánh nhau rất giỏi cơ đấy. Cô lấy một chiếc kính tròn không gọng ở trong túi trước của tạp dề ra, đeo lên xong mới lấy thêm một quyển sổ ghi chú mang phong cách rất cổ điển, trên trang giấy trắng hiện toàn bộ những lời tố cáo tủi thân của đám nhóc mập vừa mới bị Hoắc Ác Du đánh cho chạy tán loạn khi nãy, “Cô nghe nói con dùng nắm đấm to như bao cát đánh vào đầu trò Johnny, dẫm lên chân trò Remy, còn đặt mông ngồi lên người trò Billy…”
Một danh sách những “việc ác” chồng chất liệt kê hoài không hết của Hoắc Ác Du bị vạch trần không thiếu cái nào, nghe có vẻ cực kỳ ngang bướng khó bảo, muốn gì làm nấy, khiến cho cô thỏ có hơi không biết phải xử lý ra sao.
“Tuy mọi người vẫn hay nói người thú nhỏ dã tính khó thuần, trước khi trưởng thành đều rất khó kiểm soát cảm xúc của bản thân, có cãi nhau ầm ĩ cũng là chuyện thường tình, nhưng cô giáo vẫn mong các con có thể cố gắng chung sống hòa thuận với nhau, không nên làm bạn nhỏ á thú duy nhất trong lớp sợ hãi, có được không nào?”
Á thú • Tô Hoài Cẩn bỗng dưng bị cue vào, lúc này cậu mới ý thức được bản thân lại bị gán cho một cái thiết lập cực kỳ tục, á thú duy nhất trong cả đám người thú.
“Không phải con đã bảo rằng con rất mến bạn nhỏ á thú mới đến, còn tuyên bố chắc chắn sẽ bảo vệ bạn ấy hay sao?” Cô giáo thỏ tiếp tục “vạch mặt” bạn nhỏ nào đấy, song cách biểu đạt lại không khác gì đang “trợ giúp” học trò của mình.
Hoắc Ác Du lập tức nhìn về phía Tô Hoài Cẩn, đường nhìn của cả hai giao nhau vài giây giữa không trung, khiến cho gương mặt nhỏ nhắn dễ nhìn của Hoắc Ác Du mất kiểm soát mà đỏ bừng lên.
“Tui không có xấu hổ đâu!” Cuối cùng thì Hoắc Ác Du cũng không chịu nổi nữa, làm một động tác cá chép lộn nhào rồi nhanh chóng đứng dậy, vô cùng nỗ lực ra vẻ bản thân hoàn toàn không có chuyện gì, song hai vành tai của con người kia thì lại càng ngày càng hồng, biểu diễn ý nghĩa của cụm từ “lạy ông tôi ở bụi này” cực kỳ sinh động có hồn.
Tô Hoài Cẩn ngạc nhiên cảm thán về mức độ chân thật của giấc mơ này, dù đặc thù động vật của mỗi người đều không giống nhau, song lại vẫn đủ thật, chúng dung hợp với hình dạng nhân loại cực kỳ tự nhiên. Cậu lắc lư chiếc đuôi mèo trắng đằng sau lưng mình, cảm giác hệt như từ lúc mới sinh ra đã có.
Sau đó, bọn họ bắt đầu vào học.
Toàn bộ phòng học được xây dựng theo khuôn mẫu trường mẫu giáo Quốc Tế dành cho con em thế gia của thành phố B, cả phòng chỉ có duy nhất một chiếc bàn lớn đặt ở chính giữa, tạo hình được mô phỏng theo khúc cây cắt ngang, mặt bàn còn hiện rất rõ số vòng tuổi của cây. Rải rác xung quanh bàn lớn là những chiếc ghế nhỏ có hình dạng cây nấm hoặc là đóa hoa, các bạn nhỏ sẽ ngồi quây thành vòng tròn cạnh nhau, tượng trưng cho tinh thần đoàn kết hòa bình của Hiệp sĩ bàn tròn.
Dù cho không có sự tồn tại của các lớp học dành riêng cho con em thế gia, thì việc này cũng đã đại biểu cho một sự bất bình đẳng.
Năm đó khi Tô Hoài Cẩn theo học, trường có phân ra ba lớp riêng cho học sinh có thân phận thế gia, một lớp khoảng từ chín đến mười hai đứa trẻ, rồi sẽ tiếp tục phân bậc thành từng vòng nhỏ dựa theo bối cảnh gia thế của mỗi người. Ngoại trừ việc đi học ra, học sinh của ba lớp đó sẽ làm tất cả những hoạt động khác cùng nhau, đứa trẻ có xuất thân thế gia cũng chỉ có thể kết bạn cùng những đứa trẻ có xuất thân giống mình.
Thế giới trong mơ này cũng không khác lắm so với lúc Tô Hoài Cẩn còn học mẫu giáo, chỉ có điều số lớp học riêng biệt kia đã tăng lên thành năm lớp, hẳn là được sắp xếp dựa theo hồi Hoắc Ác Du đi học. Hoắc Ác Du lớn hơn Tô Hoài Cẩn không ít, là cái kiểu mà phải dùng ít nhất là hai khoảng cách thế hệ để hình dung, quân đoàn nhóc béo mà Hoắc Ác Du vừa mới lấy một địch mười khi nãy là học sinh của lớp bên cạnh, theo như Tô Hoài Cẩn suy đoán, đám nhóc đó hẳn là những “đối thủ” của Hoắc Ác Du thời còn đi học.
Sau khi cả lớp bắt đầu vào giờ học, Tô Hoài Cẩn và Hoắc Ác Du ngồi xuống cạnh nhau, chiếc bảo tọa hình bông hoa có vật trang trí là vương miện nhỏ duy nhất trong lớp được đám nhóc ăn ý mà thống nhất để dành cho Hoắc Ác Du, còn Hoắc Ác Du thì lại kiên quyết muốn đưa nó cho Tô Hoài Cẩn ngồi.
Bạn nhỏ nào trong lớp của cô giáo thỏ cũng đều rất thân thiện với Tô Hoài Cẩn, giọng điệu khi nói chuyện cũng chung một kiểu không dám to tiếng, dường như rất lo sẽ dọa sợ bạn á thú mới đến.
Thế là Tô Hoài Cẩn bèn dựa theo trạng thái “bị một lớp cực ghét, được một lớp cực yêu” của mình hiện giờ mà phân tích tâm lý của tra công Hoắc Ác Du — Vừa muốn toàn thế giới đối xử tốt với cậu, lại vừa muốn cả thế giới quay ra ghét bỏ cậu là thế nào, ý đồ để cậu chỉ có thể ỷ lại một mình hắn ư?
Cũng không phải là Tô Hoài Cẩn cố tình muốn nghĩ xấu cho Hoắc Ác Du, chỉ là cuốn tiểu thuyết [Bá tổng] kia đã để lại cho cậu ấn tượng quá khó phai mà thôi.
Bởi trong truyện gốc, tra công cũng không phải chưa từng đối xử tốt với vai chính thụ.
Nhưng trạng thái yêu đương của đôi này thật sự hệt như bị tâm thần, lúc tốt với nhau thì chỉ hận không thể lên trời hái trăng, xuống biển vớt cá, ngọt ngào chết người, song đến lúc chia tay thì lại có thể lập tức quay sang thù hằn căm hận, gây tổn thương lẫn nhau, tốc độ lật mặt quả thực còn lẹ hơn cả lật sách. Cứ hết âm rồi lại dương, dương rồi lại âm mới chính là tình hình thường thấy ở trong sách.
Đấy cũng là lí do mà Tô Hoài Cẩn thật sự không dám lơ là cảnh giác.
Mỗi tiết học ở trong mơ đều kéo dài một cách cực kỳ chân thật, nào là ghép vần, tính toán, Anh ngữ, bơi lội, thậm chí còn dạy cả các ngôn ngữ phụ trợ khác. Sau giờ lên lớp là đến thời gian ăn trưa và nghỉ trưa, mọi thứ đều chi tiết tỉ mỉ đến độ khiến Tô Hoài Cẩn không thể không hoài nghi, rằng rốt cục thì đây có phải là đang mơ hay không, không chỉ có bối cảnh được phục chế hoàn hảo y hệt bản gốc, mà đến cả giờ giấc cũng cực kỳ ăn khớp chính xác.
Không có gì bất ngờ, giường ngủ của Tô Hoài Cẩn được đặt sát cạnh giường của Hoắc Ác Du, nhóc kia còn trưng ra vẻ mặt “Ui chao, chuyện này hoàn toàn là do cô giáo sắp xếp, tui thật sự không có biện pháp, cô là lớn nhất mà” với cậu, thật ra nếu đối phương có thể kiềm chế nét vui sướng trên mặt lại một chút, nói không chừng Tô Hoài Cẩn sẽ tin thật.
Cũng may, mạch não Hoắc Ác Du chỉ đến thế mà thôi.
Cả hai nằm song song trên giường nhỏ sát cạnh nhau, trên người đắp một chiếc chăn mà chẳng hiểu sao lại trông giống chăn tình nhân, chỉ cần nghiêng nhẹ đầu thôi là có thể nhìn thấy người kia. Mặt mũi Hoắc Ác Du lộ rõ vẻ hài lòng mỹ mãn, rất nhanh đã ngủ thiếp đi, tiến vào một giấc mộng đẹp.
Hoắc Ác Du đúng là siêu đỉnh thật sự, còn nằm mơ được trong giấc mơ.
Chờ mãi mới hết giờ nghỉ trưa, cuối cùng thì Tô Hoài Cẩn cũng thấy được hình thái người thú của Hoắc Ác Du.
Nhóc con kia lộ đuôi.
Là đuôi của khủng long bạo chúa, vừa dài vừa to, trông có vẻ khá cồng kềnh.
Tô Hoài Cẩn thơ thẩn suy nghĩ, không hổ là bá tổng trong tiểu thuyết, hình thái người thú cũng thuộc dạng đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn. Khủng long bạo chúa hay còn gọi là kẻ săn mồi đỉnh cấp, vừa nghe đã thấy oai phong khí phách hơn hổ báo sư tử rất nhiều, hơn nữa còn vô cùng đặc biệt.
Song Tô Hoài Cẩn lại cứ không nhịn được mà tưởng tượng ra cảnh một con khủng long bạo chúa đang gầm gừ rít gào, cố chấp dùng hai chi trước ngắn cũn để cầm lấy quả táo, đâm ra trong giờ ăn nhẹ vào buổi chiều, khi đuôi của cả hai cuối cùng cũng tách nhau ra, Tô Hoài Cẩn hệt như bà mẹ kế “ác độc” của công chúa Bạch Tuyết, nhét mạnh một quả táo đỏ tươi vào trong tay Hoắc Ác Du.
Hoắc Ác Du hết nhìn quả táo lại nhìn Tô Hoài Cẩn, sau lại nhìn xuống quả táo, gương mặt nhỏ nhắn lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy được mà nhanh chóng nở một nụ cười tươi rói, hai tròng mắt sáng ngời, dường như đang chứa đựng toàn bộ dải ngân hà bên trong.
Nói đơn giản chính là, nhìn có vẻ cực kỳ ngốc.
Mà phân đoạn gặp mặt phụ huynh vào buổi chiều cuối cùng cũng tới.
Tô Hoài Cẩn không còn sự lựa chọn nào khác, cam chịu mà đi theo phía sau Hoắc Ác Du, cả hai cùng nhau ngồi đợi trong văn phòng của cô giáo thỏ. Bên trong hiện đã ngồi đầy đủ những vị phụ huynh khác, tuy là không có vị nào đeo vàng bạc lấp lánh lộng lẫy trên người, song lại đều mang đến cho người khác một loại cảm giác mà tiền tài cũng không thể nào mua được, thói giữ mình cùng thái độ thờ ơ dè dặt với mọi thứ. Chỉ có cha mẹ Tô Hoài Cẩn là không tới, cũng không biết là do không được mời đến, hay là căn bản không xứng xuất hiện ở đây.
Trên đường đi tới văn phòng giáo viên, Hoắc Ác Du vẫn luôn rất bồn chồn mong ngóng, thái độ rõ ràng đến độ khó mà giấu được.
Tô Hoài Cẩn rất muộn màng mà nhận ra một điều, rằng mẹ của Hoắc Ác Du đã qua đời ở hiện thực, sở dĩ tâm trạng người nọ gấp gáp như thế, hẳn là vì muốn được gặp lại mẹ một lần nữa trong mơ.
Đáng tiếc, ông trời không nhân từ.
Xuất hiện trong văn phòng lúc bấy giờ, là người mẹ kế của Hoắc Ác Du mà Tô Hoài Cẩn mới gặp cách đây không lâu, ngoài bà ta ra… cũng chẳng còn ai nữa, cha Hoắc cũng không thấy bóng. Hoắc phu nhân đang độ trẻ trung, người cũng vừa có sắc vừa có khí chất, trong tay bà ta đương cầm một chiếc túi xách màu đỏ của nhãn hiệu Hermes, Hermes Kelly, trông rất phù hợp với nguyên nhân làm nên tên tuổi của chiếc túi xách này — Từng là món phụ kiện được công nương Kelly dùng để che đi vóc dáng thay đổi vì có thai trước mặt truyền thông.
Quý khí trời ban, đỏ đến lóa mắt.
Mẹ kế cực kỳ bao che cho Hoắc Ác Du, bao che đến độ mà khiến người ngoài nhìn vào còn cho rằng bà ta không có não, hồn nhiên không biết bản thân đã thay mặt Hoắc Ác Du gây ấn tượng xấu với tất cả các vị phụ huynh thế gia ở trong phòng. Tô Hoài Cẩn thờ ơ mà quan sát mọi chuyện, cuối cùng thì cậu cũng đã hiểu được tại sao hành động của hai chị em Hoắc phu nhân ngày đó lại mâu thuẫn với nhau như vậy, dường như nguyên nhân của vấn đề không hẳn là do tính phi logic của nội dung truyện, mà ngược lại, hai người phụ nữ đó rất thông minh, mục tiêu vạch ra cũng hết sức rõ ràng — Phá hủy mối hôn sự của Hoắc Ác Du.
Mặt ngoài thì tỏ vẻ sầu não đủ đường vì bát tự của Hoắc Ác Du, làm cho cả thiên hạ ai ai cũng biết là bọn họ bận tâm đến chuyện này ra sao, song thật ra lại đang ngấm ngầm khiến Hoắc Ác Du phải mất mặt, tìm mọi cách để ngăn chặn chuyện chung thân đại sự của hắn.
Việc Tô Minh Châu đào hôn cũng chỉ khiến Hoắc phu nhân tức giận ngoài mặt mà thôi, chứ trong lòng bà ta hẳn là thấy vui lắm.
Còn sự nhẫn nhục chịu đựng của Tô Hoài Cẩn, mới chính là thứ đã phá vỡ kế hoạch của Hoắc phu nhân.
Cũng khó trách tại sao sau khi Tô Hoài Cẩn thật sự gả cho Hoắc Ác Du, cậu lại bị bà ta nhằm vào đến vậy.
Cậu nhìn sang Hoắc Ác Du vẫn cứ im thin thít, không còn đoái hoài gì đến nghiệp diễn kể từ khi thấy Hoắc phu nhân kia, Tô Hoài Cẩn cũng không biết là do bản chất thánh phụ của cậu đột nhiên trồi lên, hay là do vẻ ngoài nhóc con năm tuổi ấy của đối phương khá giống em trai nhỏ của mình, mà lòng thương cảm của cậu bỗng xuất hiện.
Cậu chủ động tiến lại gần, dùng bàn tay lạnh lẽo như tảng băng của mình, nắm lấy bàn tay cũng lạnh không khác gì cậu của Hoắc Ác Du.
Trong khi Hoắc Ác Du còn đang kinh ngạc nhìn về phía cậu, Tô Hoài Cẩn hơi mất tự nhiên mà giải thích: “Tôi chỉ có một tài khoản WeChat thôi, cũng không rõ là cá nhân hay là gì, nhưng theo tôi nghĩ thì có vẻ nắm tay sẽ giúp khôi phục tinh thần lực nhanh hơn đó.”