Phản ứng đầu tiên của Hoắc Ác Du hiển nhiên là mở to mắt, cảm thấy rất khó tin, đồng thời cũng cực kỳ mừng rỡ với chiếc bánh có nhân từ trên trời rơi xuống này.
Ngay bây giờ, trong lòng Hoắc husky có nguyên một bài văn phát biểu cảm nghĩ — Cảm ơn sự trợ giúp của Hoắc phu nhân, cảm ơn lão cha ngu ngốc, cảm ơn tổ tông tám đời chú thím nhà họ Tô… đúng là đối thủ mạnh như thần. Vui vẻ, hạnh phúc, mỹ mãn quá! Từ hôm nay trở đi, tên của hắn không còn là Hoắc Ác Du nữa, mà phải là Hoắc! May! Mắn!
Nhưng sau khi cảm xúc mừng rỡ như điên qua đi, lý trí cũng login lại, nội tâm bạn học Hoắc may mắn bắt đầu chia thành 101 phần, 100 phần trong số đó đều đang nỗ lực gật đầu, “Được được được, chúng ta cùng chung tay khiến Hoắc phu nhân tức chết!”
Chỉ có một phần là nói: “Không được, em phải bình tĩnh lại, hà tất phải vì mấy kẻ không đáng mà hi sinh bản thân mình vào chứ?”
Vừa nói xong Hoắc Ác Du đã hận không thể vả vỡ miệng bản thân, nghe đi, đây mà là tiếng người sao? Một cơ hội tốt như thế mà lại muốn từ chối?
Hối hận, hết sức hối hận, đương sự lúc bấy giờ cũng chỉ có mỗi hai từ “hối hận” trong đầu.
Nhưng những gì nên nói, hắn vẫn phải nói cho hết, hắn chính là Hoắc. Liễu Hạ Huệ!
“Em nghĩ đi.” Hoắc Ác Du bắt đầu giúp Tô Hoài Cẩn phân tích tình hình, không bận tâm đến trái tim đã vỡ thành trăm mảnh của bản thân, “Em không muốn kết hôn nên mới tức giận đúng không? Hiện giờ em lại vì trả thù mà đồng ý kết hôn với một người không liên quan gì đến mình, rõ ràng đang đi ngược lại với mong muốn lúc đầu của em, như vậy không được.”
Đây không phải logic nên có của một người bình thường.
Hoắc Ác Du hết sức nỗ lực trong việc giúp Tô Hoài Cẩn quay đầu, nếu không phải trợ lý Triệu đang không ở đây, chắc chắn hắn sẽ bảo cậu ta làm mười bản powerpoint khuyên bảo Tô Hoài Cẩn nghĩ lại.
“Hoặc em suy nghĩ về học bổng của em đi, tiền thuốc men của em trai nữa…”
Sau khi Tô Hoài Cẩn trở thành bạn đời hợp pháp trên danh nghĩa của người thừa kế tập đoàn nhà họ Hoắc, cậu tuyệt đối không còn khả năng xin học bổng nữa. Đương nhiên Hoắc Ác Du rất sẵn lòng dùng danh nghĩa cá nhân để tài trợ cho cậu, nhưng hắn cảm thấy Tô Hoài Cẩn sẽ không muốn.
Hắn hy vọng cậu có thể nghiêm túc với cuộc đời của chính mình, chứ không phải chỉ vì xúc động nhất thời mà đưa ra quyết định khiến bản thân phải hối hận.
Hành động theo cảm tính, luôn là một việc ngu xuẩn.
Tô Hoài Cẩn ngẩng đầu, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào Hoắc Ác Du, nhưng người mà cậu thấy lúc bấy giờ lại không phải một Hoắc Ác Du mũi cao như tạc tượng, đôi mắt sâu thẳm thâm thúy, cũng không phải một Hoắc tổng hô mưa gọi gió, cai quản cả tập đoàn Hoắc thị. Nếu nói hoa mỹ hơn một chút, thì cậu thấy được một Hoắc Ác Du chân thật, thấy được phần sâu thẳm trong tâm hồn Hoắc Ác Du.
Nếu truyện gốc 《Bá tổng》 mà Tô Hoài Cẩn đọc là một quyển tiểu thuyết phi logic, thì sau lần ngã cầu thang như thể đã làm hỏng đầu Hoắc Ác Du ấy, chỉ số thông minh của những người khác bắt đầu dần dần bình thường trở lại, đầu tiên là Hoắc phu nhân, tiếp theo là Lâu Hữu Lâu.
Hoặc nói đơn giản hơn, thế giới này đang ngày càng trở nên chân thật, logic nhất quán với bản thân.
Tô Hoài Cẩn không biết cục diện như thế này sẽ tiếp diễn trong bao lâu, cũng như không biết nó có lực ảnh hưởng đến mức nào, nhưng ít nhất thì ngay giây phút này, cậu bằng lòng thẳng thắn với Hoắc Ác Du một chút.
“Chú thím tôi sở dĩ tốn công tốn sức để tôi gả cho anh như vậy, là vì muốn nhà họ Hoắc có thể giúp nhà họ Tô vượt qua khủng hoảng kinh tế. Nói cách khác, nếu nhà anh không hỗ trợ, Tô gia chúng tôi sẽ xong đời, chú thím tôi muốn giữ lại tài sản cá nhân thì chỉ còn một lựa chọn duy nhất, đó là tuyên bố phá sản —”
Tuyên bố phá sản chỉ có nghĩa là công ty phá sản, không đồng nghĩa với việc biến thành nghèo rớt mồng tơi.
“— Phí thuốc men trước đây của Tiểu Giác, ngoài số tiền lương làm công bên ngoài của tôi ra, phần lớn là đến từ quỹ ủy thác đầu tư* của gia tộc do ông bà nội lập ra vì tôi nhiều năm trước.” Do một số nguyên nhân, quỹ ủy thác của Tô Hoài Cẩn bị tụt giá nghiêm trọng, nhưng thời điểm cậu vừa mới thành niên lại cực kỳ cần tiền, nên cũng không có sức để truy cứu vấn đề này, nếu không đã chẳng đến mức ngay cả tiền thuốc men cho em trai hiện giờ cũng không lo nổi, “Tiểu Giác cũng có một quỹ ủy thác, nhưng thằng bé còn chưa thành niên, không thể lấy được.”
Một khi Tô gia tuyên bố phá sản, quỹ tín thác gia đình của nhà họ Tô cũng theo đó mà biến mất, Tô Giác sẽ nhận được tiền trước thời hạn.
Số tiền nhận được chắc hẳn không quá nhiều, nhưng để trang trải chi phí thuốc men trong mấy năm tới thì vẫn đủ. Trong khoảng thời gian mấy năm đó, Tô Hoài Cẩn cũng có thể trưởng thành, tìm được cách kiếm tiền, để sau này em cậu không cần phải lo lắng nữa.
Nhưng việc này, là một việc mà trước đây Tô Hoài Cẩn chưa từng nghĩ tới.
Bởi công ty nhà họ Tô là thành quả cả đời vất vả của ông nội bà nội cậu, cậu chưa bao giờ có ý định tham gia vào nội chiến của tập đoàn, cũng là vì không muốn hành động giậu đổ bìm leo sẽ khiến công ty rẽ sang một hướng tồi tệ hơn.
Tô Hoài Cẩn cũng chưa từng nghi vấn tại sao ông bà yêu thương mình như vậy, mà cuối cùng lại chỉ cho con cả một chút tiền, còn công ty thì lại giao cho con thứ.
Bởi chung quy những thứ đó đều thuộc quyền sở hữu của ông bà, ông bà muốn thu xếp như thế nào thì thu xếp như thế đó.
Nhưng, nếu chú thím cậu đã quyết không bỏ cuộc, vẫn muốn đấu đá đến cùng, khiến tình thế nghiêm trọng đến mức gây nguy hiểm đến tính mạng của Tô Giác, vậy Tô Hoài Cẩn cũng không thể nào nhẫn nhịn được nữa.
“Cái gọi là hà tất phải vì mấy kẻ không đáng mà hi sinh bản thân mình đấy cũng không áp dụng cho trường hợp của tôi được.” Tô Hoài Cẩn nở một nụ cười xán lạn nhạt nhòa với Hoắc Ác Du, đôi con ngươi hữu tình tràn ngập những suy nghĩ cặn kẽ tường tận, chứ không phải chỉ là khí phách nhất thời, “Sao bọn họ có thể chắc chắn rằng tôi đang tự hủy hoại bản thân, mà không phải rất hưởng thụ chứ?”
Thật ra việc nhân cơ hội này mà thuận nước đẩy thuyền kết hôn với Hoắc Ác Du, là một cách giải quyết mà Tô Hoài Cẩn đã tự hỏi trong suốt thời gian ngồi ở phòng giảng viên. Cậu tự nhận bản thân cũng không phải một người có phẩm cách cao thượng, thà chết vinh còn hơn sống nhục gì cả, hiện thực cuộc sống đã khiến cậu sớm học được cách cúi đầu.
Cậu gả cho Hoắc Ác Du, cậu không lấy được tiền, mà cậu không gả cho Hoắc Ác Du, cậu cũng không lấy được tiền.
Cậu đã bị ép phải bước đến vách núi, cũng vì thế mà không khỏi nghĩ đến những điều cực đoan — Cái cục diện mà ai ai cũng có thể ức hiếp cậu này, chung quy cũng là do cậu không quyền không thế, một nghèo hai trắng, ức hiếp cậu sẽ không cần phải trả giá lớn, thế nên mới khiến chú thím cậu cảm thấy cậu sẽ để mặc cho bọn họ sắp xếp, khiến Hoắc tiên sinh cảm thấy cậu có thể tùy tiện cân nhắc, khiến Hoắc phu nhân cảm thấy cậu có thể tùy ý lợi dụng.
Đã vậy thì sao cậu lại không gả cho Hoắc Ác Du, ít nhất thì trong lúc mấu chốt vẫn có thể lôi ra một tấm da hổ dày dặn, chơi trò cáo mượn oai hùm.
Tuy làm vậy rất không phù hợp với định luật chân thiện mỹ của nhân vật chính.
Nhưng, ai cũng sẽ chết đói thôi, Tô Hoài Cẩn thật sự không hơi sức đâu để bận tâm đến cái tự do linh hồn đấy nữa.
“Kết hôn với tôi, không phải cũng có lợi cho anh sao? Anh có thể hoàn toàn nắm quyền công ty, để ông Hoắc đang đau ốm không phải lo lắng cho anh nữa, còn có thể hủy hoại kế hoạch của Hoắc phu nhân, khiến bà ta tức đến ói máu.”
“Cái giá mà anh phải trả chỉ vẻn vẹn như thế thôi, nhỏ bé đến mức không đáng kể, giúp tôi hạ bệ nhà họ Tô lẫn cha tôi.”
“Anh thật sự, không rung rinh chút nào sao?”
Ai mà ngờ được, cuối cùng người ra sức thuyết phục đối phương kết hôn lại là Tô Hoài Cẩn. Nhưng, so với việc mãi mãi vào vai một nhân vật chính tốt đẹp, có khổ mà không thể nói, Tô Hoài Cẩn thật sự muốn làm một vai phụ ác độc không từ thủ đoạn, có chết cũng không để người khác bắt nạt mình hơn.
Xấu xa…
Nhưng lại rất đúng gu Hoắc Ác Du.
Rung rinh, rung rinh, sao có thể không rung rinh cho được! Nếu bây giờ Hoắc Ác Du hắn còn từ chối tiếp, vậy hắn không phải Liễu Hạ Huệ nữa, mà là Lý Liên Anh.
Hoắc Ác Du muốn ép bản thân không được đồng ý quá nhanh, không được quá phấn khích, nhưng thực tế cho thấy, những lời hắn buột miệng thốt ra lại là, “Được, không thành vấn đề, tôi sẽ bảo trợ lý chuẩn bị hôn lễ.”
Tô Hoài Cẩn: “??? Hôn lễ? Cần sao?”
Bọn họ là hợp tác kết hôn… mà nhỉ? Chẳng nhẽ giới quyền quý coi trọng sĩ diện như vậy ư? Một cuộc hôn nhân giả mà cũng cần tổ chức hôn lễ rầm rộ?
“À.” Hoắc Ác Du ủ rũ cụp đuôi một chốc, chỉ nháy mắt đã lại khôi phục dáng vẻ tràn trề sức sống, “Theo ý em đi, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Anh nói đi.” Tô Hoài Cẩn gật đầu, cảm thấy việc Hoắc Ác Du đưa ra điều kiện là một chuyện vô cùng hợp lý, chỉ cần không quá đáng, cậu đều sẽ đồng ý.
“Tôi muốn đưa em trai em ra nước ngoài trước, để thằng bé được trị liệu trong điều kiện tốt nhất.” Hoắc Ác Du bày tỏ, “Em nghe này, thời cơ điều trị là vô cùng quan trọng, tôi biết sau khi Tô gia phá sản, em chắc chắn sẽ không thiếu tiền, nhưng quá trình kiện tụng kéo dài bao lâu chắc hẳn em cũng biết, nếu chú thím em cố tình làm khó, khiến thời gian tốn thêm vài năm nữa thì em tính sao? Trước hết để tôi đưa Tiểu Giác đi chữa trị, sau này em lại trả tôi tiền, em thấy có được không?”
Tô Hoài Cẩn sửng sốt, cái này mà là điều kiện ư, phải gọi là ưu đãi mới đúng? Nhà họ Hoắc đào tạo người lãnh đạo tương lai cách đàm phán mối làm ăn như thế này à?
“Mọi chuyện đều từ quỹ từ thiện mà ra, chung quy tôi cũng phải kết thúc những gì tôi bắt đầu.” Hoắc Ác Du nghiêm túc nói năng linh tinh, “Nếu tôi cẩn thận hơn, đã không gây ra cục diện tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.”
“Cảm ơn.” Tô Hoài Cẩn có ngốc nữa thì cũng nhận ra được Hoắc Ác Du đang tìm lý do để giúp đỡ cậu, mà sự trợ giúp này… lại chọc đúng vào chỗ mềm mại nhất trong trái tim cậu, cậu căn bản không thể từ chối được, bởi nó có liên quan đến tính mạng của Tô Giác, “Tôi không muốn nợ ơn anh, nhưng Tiểu Giác thật sự rất cần cơ hội này, tôi có thể giúp anh làm gì khác nữa không?”
“Ừm.” Hoắc Ác Du cố ra vẻ nghiền ngẫm một phen, trong lòng thì đã sớm nổ pháo hoa từ lâu, hắn biết ngay mọi chuyện sẽ triển khai theo hướng này mà, mình thông minh thật, “Có thể công khai thân mật không?”
Tô Hoài Cẩn: “… Hả?”
“Nếu chỉ mỗi kết hôn thì sao đủ để khiến Hoắc phu nhân tức chết được.” Đôi con ngươi Hoắc Ác Du lóe lên chút gian xảo, “Phải luôn công khai tình tứ, tăng độ tồn tại trước mặt bà ta, nhìn được dáng vẻ giận đến nghiến răng nghiến lợi mà vẫn không thể không tỏ vẻ hiền hòa với chúng ta ấy, thế mới vui.”
Hoắc Ác Du vươn tay với Tô Hoài Cẩn.
Mặt mũi Tô Hoài Cẩn lộ vẻ nghi hoặc, nhưng cậu vẫn phối hợp giơ tay lên. Một bàn tay to rộng, khô ráo ấm áp, dịu dàng siết lấy bàn tay trắng nõn của Tô Hoài Cẩn. Nhìn đi, hắn đã nói sau khi lớn lên, tay hắn chắc chắn sẽ rất ấm áp, cực kỳ ấm áp.
Cả hai cứ thế nắm tay nhau, đi thang máy từ bãi đỗ xe ngầm lên trên.
Thang máy ngắm cảnh trong suốt, ngay giây phút ra khỏi tầng ngầm kia, đón lấy ánh sáng.
Hôm nay, tất cả cấp dưới trong tập đoàn Hoắc thị, đều may mắn thấy được sếp tổng nhà mình trước sau chưa được mấy tiếng, đã tự vả rõ đau.
“Đây là người yêu của tôi, sau này em ấy có tới đây, không cần phải hẹn trước.”
Thật ra mở một cửa hàng nhỏ, một công ty gia đình cũng rất tốt mà, đúng không, hehe =V=.