Cứ như vậy, các nàng cùng nhau trò chuyện vui vẻ đến tận buổi tối mới ra về.
Hàn Lam Nguyệt sau khi dùng bữa xong thì trở về khuê phòng.
Tiểu Lan và tiểu Nhu theo bên cạnh hầu hạ.
Vương phi của bọn họ từ lúc tỉnh lại vào sáng hôm qua liền có chút khác lạ.
Nàng trở nên điềm đạm chính chắn hơn rất nhiều, khí thế uy nghiêm, trên mặt không còn nét u buồn nữa, lại thêm vài phần xuân sắc.
Trước đây nàng yếu đuối, sống khép mình, không muốn cùng hai vị trắc phi kia tiếp xúc chuyện trò. nhưng hôm nay lại vừa đàn vừa hát, cùng thiếp thất thân thiết.
Đúng là thay đổi rất nhiều.
Nhưng hai bọn họ cũng không dám nhiều lời chuyện của chủ tử.
- ----- Mấy hôm sau.
Trong lúc nàng đang ngắm trăng ngoài đình, ánh trăng ở thời này lại sáng và to như vậy, ngôi sao cũng nhiều nữa, thật đẹp biết mấy.
Nàng nhắm mắt lại cảm nhận hương hoa trong gió, chợt nghĩ đến cái máy chụp hình, nếu có mấy chụp hình ở đây nàng sẽ lưu lại khung cảnh đẹp đẽ này.
Một lần nữa mở mắt ra'' Cái này... ''
Chiếc máy chụp hình đã nằm trong tay nàng!
Nàng nhìn vào vật trên tay mà như không thể tin được, sao nàng có thể lấy đồ vật từ hiện đại về đây được? nàng ngẫm nghĩ một hồi lâu.
Nàng nhắm mắt lại, thử hình dung ra một vật mà mình muốn có.
Sau đó nàng lại mở mắt ra
'' Đây cũng quá thần kỳ rồi ''
Nàng đang cầm trên tay một cây kem!
Nàng vừa nghĩ đến cây kem này, không ngờ nàng lại có thể dùng ý thức thông qua không gian mà lấy vật ở hiện đại về đây!
Nàng vui mừng hơn cả nhặt được vàng.1
'' Vương phi, người sao vậy ạ ''
'' oh, ta không sao, mau vào trong thôi. ''
Hàn Lam Nguyệt vội kéo tiểu Nhu và tiểu Lan vào trong.
'' Này, các em ăn thử đi '' Hàn Lam Nguyệt đưa ra hai cây kem, gương mặt vui vẻ nhìn hai nha hoàn của mình.
'' Vương phi, đây là gì vậy, ăn được sao ạ ''
'' Chúng em chưa thấy qua bao giờ ''
'' Đương nhiên là ăn được, còn rất ngon nữa ''
Nói xong nàng ăn cay kem trên tay mình, hai nha hoàn thấy vậy cũng bắt chước ăn theo.
'' Ưm, lạnh quá...nhưng quả thật rất ngon ''
Tiểu Lan và tiểu Nhu ánh mắt như sáng lên, họ chưa bao giờ được ăn thứ gì ngon như vậy.
Hàn Lam Nguyệt cũng khá vui vẻ vì biểu hiện của hai nha đầu kia.
'' Vương phi, cái này là gì thế, từ đâu mà người có vậy '' Tiểu Nhu thắc mắc hỏi.
'' Đây gọi là kem, ta tự làm đó ''
Ngoài nói tự mình làm ra, nàng không biết dùng lý do gì để biện hộ nữa.
Chủ tớ bọn họ cùng nhau ăn kem, trò chuyện rất vui vẻ.
Mấy hôm tiếp theo, Hàn Lam Nguyệt ngày ngày dùng các món ngon vật lạ dụ dỗ hai vị trắc phi.1
Bọn họ cùng nhau, ăn uống, người đánh đàn, người ca hát, người thì nhảy múa, khiến cho không khí trong phủ hoà ái hơn rất nhiều.
Hai vị trắc phi kia bằng tuổi nhau, mười sáu tuổi, nhỏ hơn Hàn Lam nguyệt một tuổi.
Bây giờ suốt ngày chạy đến phong nguyệt uyển tìm Hàn Lam Nguyệt để chơi, dẫu sao cũng chỉ là những thiếu nữ tâm hồn non trẻ.1
Hai người họ được Hàn Lam Nguyệt sủng ái không thôi, nuông chiều mọi thứ, khiến họ như biến thành hai đứa trẻ ham chơi.
Diệp Liên Hoa hối hận vì lúc ban đầu có ý muốn đối địch cùng vương phi, nhưng nay không những nàng ta mà ngay cả Hạ An Vân cũng quy phục về phe của vương phi.
'' Tỷ tỷ, đắp cái này da sẽ đẹp sao, thơm quá?''
'' Phải đó, mùi hương rất dễ chịu hihi''
Diệp Liên Hoa và Hạ An Vân vừa tò mò vừa thích thú.
'' Đương nhiên rồi, ta có lừa các muội bao giờ chưa! ''
Ba người nằm ngửa trên một chiếc giường, cùng nhau đắp mặt nạ.
'' Ba lượng một cái, các muội nhớ trả bạc cho ta đấy! ''
Hàn Lam Nguyệt vừa massage mặt vừa nói.
'' Hơ... tỷ lại chơi xấu? vì mấy món làm đẹp của tỷ mà muội sắp phá sản luôn rồi! ''
Diệp Liên Hoa chu mỏ khiếu nại.
'' Đúng đấy, tỷ đúng là giang thương mà!''1
Hạ An Vân cũng đồng tình, giả vờ trách móc, nhưng các nàng biết, vương phi rất sủng ái bọn họ, món ngon vật lạ đều đem cho các nàng.
Thỉnh thoảng lại tính tiền cho các nàng đỡ phải ấy nấy, vì các nàng chẳng có gì trân quý để tặng lại cho vương phi.
Các tỳ nữ của bọn họ đứng bên cạnh nhìn các chủ tử mà che miệng cười.
Các nàng quả thật bị vương phi chiều hư rồi, lúc ở cùng vương phi không còn để ý đến lễ nghi tiểu tiết gì nữa, thật sự rất thoải mái.
Vào một ngày đẹp trời. đường phố trải đầy hoa, một đội kỵ binh đang diễu hành trên phố.
'' Chiến thần vương gia thắng trận trở về rồi '' nvp
'' Hoan hô '' nvp
Mọi người reo hò khắp nơi ăn mừng.
Sở Bắc Dực uy nghiêm ngồi trên lưng ngựa, dẫn đầu đội kỵ binh.
Phong thái cường hãn, anh Tuấn tiêu soái, khiến cho biết bao trái tim thiếu nữ phải si mê.
Về đến phủ, trước cửa treo đầy pháo hoa, Sở Bắc Dực xuống ngựa, hạ nhân nghiêm chỉnh sếp hàng hai bên để chào đón vương pha trở về.
Hàn Lam Nguyệt và hai trắc phi đứng ở trước cổng chính để nghênh đón.
'' Tham kiến vương gia, mừng vương gia khải hoàn trở về ''
Ba nàng hơi nhún đầu gối hành lễ, đồng thanh lên tiếng.
Sở Bắc Dực nhìn vào Hàn Lam Nguyệt, nàng lúc này vẫn đang cúi đầu.
'' Miễn lễ ''
Thì ra đây là vương phi của hắn, vậy mà vẫn chưa chết!
Hàn Lam Nguyệt đứng thẳng người, nhìn trực diện nam nhân trước mắt, hắn là phu quân của nàng! nhan cũng sắc cũng thượng thừa quá đi.
Lúc này ở trong chiếc kiệu phía sau lại bước ra thêm một nữ tử!
Nàng ta nhút nhát bước đến sau lưng Sở Bắc Dực.
Hàn Lam Nguyệt và hai trắc phi liền phóng ánh mắt về phía nữ tử kia, làm nàng ta sợ hãi run lên.
'' Đừng sợ! chỉ là một vương phi mà thôi''
Sở Bắc Dực lên tiếng nói với nữ tử sau lưng.
Sắc mặt nàng đen lại, cái gì mà chỉ là một vương phi mà thôi? câu này của hắn khiến cho Hàn Lam Nguyệt không vui, là có ý xem thường vương phi là nàng đây sao?
Nữ tử kia cúi cùng cũng lấy hết can đảm bước đến quỳ xuống trước mặt Hàn Lam Nguyệt.
'' Dân nữ tham kiến vương phi cùng hai vị trắc phi ''
'' Miễn lễ '' Hàn Lam Nguyệt ánh mắt lạnh nhạt nhìn về người được gọi là phu quân của nàng, vừa gặp đã không có thiện cảm.
Nhưng khi Hàn Lam Nguyệt nhìn thấy dung mạo của nữ tử kia thì sắc mặt càng khó coi.
Nàng cố gắng giữ vững phong thái.
'' Vương gia vừa trở về chắc đã mệt rồi, người hãy vào nghỉ ngơi, thiếp đã chuẩn bị tiệc tẩy trần cho chàng rồi ''
'' Còn về nữ tử này... '' Hàn Lam Nguyệt không nói hết lời.
'' Nàng ấy theo ta! ''
Sở Bắc Dực ngắn gọn một câu, sau đó trực tiếp đi vào phủ. Nữ tử kia lầm lũi bước đi theo phía sau.
'' Sao vương gia lại đưa nữ nhân không rõ lai lịch về phủ chứ?'' Diệp Liên Hoa nhìn theo bóng dáng kia mà cau mày.
'' Chẳng lẽ vương gia muốn nạp thêm trắc phi? '' Hạ An Vân cũng tò mò không kém.
'' Các muội đừng để người khác nghe được, sẽ không tốt, chuyện vương gia làm, dù chàng có muốn nạp thiếp thì chúng ta cũng không ngăn cản được ''