Buỗi lễ trao giải sẽ bắt đầu vào lúc bảy giờ tối.
Bảy giờ sáng Cố Sênh Sênh đã bị dựng dậy thử trang phục, làm tóc, trang điểm. Vì nghe đồn tỷ lệ cô đoạt giải rất lớn, Trương tỷ quả thực cung phụng cô còn hơn Phật tổ Như Lai, chăm lo tỉ mỉ từ ngọn tóc đến cả đầu móng tay.
Bộ lễ phục dạ hội Cố Sênh Sênh diện hôm nay được đưa vào ngay lúc cô đang làm móng tay, ôi mẹ ơi, dùng xe đẩy đưa vào nha. Cô trợ lý nhỏ khệ nệ đẩy xe đến mức run rẩy, sợ va chạm đâu đó làm hư bộ lễ phục thì đừng trách số xui, chiếc xe tiến vào chiếm một diện tích lớn trong phòng hóa trang, dọa Cố Sênh Sênh xanh mặt, khủng bố vậy sao mặc được đây.
Lễ phục lấy sắc hồng nhạt làm chủ đạo, được biến tấu từ kiểu váy xòe cúp ngực, tầng tầng lớp lớp lụa mỏng bồng bềnh, dưới hông có hai đóa hoa mang màu hồng nhạt, tựa như chiếc váy của nàng công chúa bước ra từ cổ tích, khiến mọi người trong phòng hai mắt tỏa sáng.
Để phối hợp với bộ lễ phục dạ hội này, mái tóc dài của Cố Sênh Sênh được túm gọn lên, khoe khéo chiếc cổ thon dài trắng nõn, người xưa nói mỹ nhân nhất định phải có một chiếc cổ cao, Cố Sênh Sênh đã có sẵn rồi, ưu nhã cao ngạo như một nàng thiên nga trắng, đường cong từ cổ đến xương quai xanh có thể nói là hoàn mỹ, nhà tạo mẫu tóc lấy ngón tay câu ra vài lọn tóc tùy ý rũ hai bên má, tôn thêm mấy phần tự nhiên và sinh động.
Tông màu trang điểm cũng là hồng nhạt, điểm nhấn nằm ở đôi mắt, khi đứng dưới ánh đèn sâu khấu muốn xinh đẹp lung linh nhất định phải trang điểm đậm, sắc sảo, nếu không sẽ không nổi bật. Đặc biệt làn da ngôi sao nào không tốt sẽ bị ống kính máy ảnh ghi hình, mỗi lỗ chân lông mỗi một khuyết điểm trên da đều sẽ bị soi rõ. Cố Sênh Sênh rất may mắn khi được di truyền làn da đẹp của Cố Khương, trắng hồng tự nhiên, bề mặt lán mịn, không son phấn cũng đã sinh động vô cùng.
Lát nữa sải bước trên thảm đỏ người cùng đoàn phim sẽ đi cùng nhau, Trầm Nhưỡng bắt cặp với Lương Tranh, Cố Sênh Sênh bắt cặp với Đường Tầm, đám đông hiện tại chầu trực ở cửa đón chờ nghệ sĩ y như xem xiếc khỉ.
Đường Tầm chống cằm, bên trong mắt chứa ý cười thật sâu,“Aiz, tôi nói nè Sênh Sênh, thật sự không nhìn ra nha, có câu thế nào ta, à đúng rồi, người đẹp vì lụa, đắp một tấn vải quấn lên người cô quả đúng như câu nói đó ý.”
Đắp một tấn vải quấn lên người...... Cố Sênh Sênh trợn trắng mắt, hờn giận nói:“Đạo diễn, tôi muốn đổi người, cái tên này quấy nhiễu tôi ~”
Chỉ nghe thấy Đường Tầm hừ một tiếng, một vẻ mặt như nuốt phải người, xoay người đi,“Thôi đi, ngắm người khác không bằng tự soi gương.”
Cố Sênh Sênh khẽ cắn môi, cái gã này, tự luyến quá đáng......
Chuẩn bị xong, Cố Sênh Sênh nhìn trong gương giống như được nung nấu lại, thụ sủng nhược kinh một hồi lâu. Lương Tranh bên cạnh còn đang làm tóc, hôm nay cô ấy mặc lễ phục ngắn màu đen cúp ngực, đường kẻ mắt tinh xảo, mi dài cong vút, từ trên xuống dưới tựa như một nàng thiên nga đen cao quý kiêu ngạo.Hơn nữa nghiệp giới đánh giá rất cao cô ấy nhiều khả năng sẽ đoạt lấy giải nữ diễn viên xuất sắc nhất năm nay, khuôn mặt Lương Tranh bừng lên cảnh xuân đầy sức sống.
Thừa dịp còn thời gian trống, Cố Sênh Sênh lấy điện thoại nhắn tin cho Phó Thanh, kỳ thật cô muốn gọi điện thoại nói chuyện trực tiếp hơn nhưng sợ ảnh hưởng đến công việc của anh nên thôi.
“Phó Thanh, anh đi chưa ╮[╯_╰]╭?”
Lúc nhận được tin nhắn Phó Thanh đang thu xếp đồ đạc trong văn phòng chuẩn bị xuất phát, nghe tiếng điện thoại rung, không cần xem đã biết là Cố Sênh Sênh, hộp thư của anh chỉ toàn lưu trữ tin nhắn của một mình cô, bởi vì liên quan đến công việc, anh thường gọi điện thoại vừa nhanh chóng lại trực tiếp, dần dần những người quen đều biết anh có thói quen này nên có chuyện gì cũng gọi thẳng đến, có đôi khi không nghe máy được anh sẽ gọi lại khi rãnh.
Thế nhưng từ lúc quen biết Cố Sênh Sênh, anh lại hình thành thói quen trao đổi tin nhắn với cô, Cố Sênh Sênh có một chút bám người, nghĩ đến chuyện gì vui sẽ nhắn tin chia sẻ với anh, phần lớn đều là những câu chuyện không có dinh dưỡng, lông gà vỏ tỏi, linh tinh, từa lưa hột dưa hột mè, không hề có tính logic gì cả, nhưng mỗi tin nhắn cô gửi anh đều xem rất nghiêm túc, sau đó mới phản hồi tin nhắn cho cô.
Trước khi gặp gỡ cô, anh làm chuyện gì đều dựa vào nguyên tắc của bản thân, từ trước đến nay chưa hề có ngoại lệ, chưa bao giờ phá vỡ quy tắc của chính mình, sau này anh mới phát hiện mình vì cô mà đã thay đổi rất nhiều, hơn nữa còn rất cam tâm tình nguyện.
Phó Thanh vắt áo khoác ngang khuỷu tay, ngón tay lướt phím gõ vài chữ,“Ừ, anh chuẩn bị đi rồi.”
Vừa nhấn gửi bất thình lình có cuộc gọi đến từ Tiết Nhu, Phó Thanh sửng sốt một chút, tiếp nhận.
“Alo, Tiểu Nhu?” Bên trong có giọng nữ máy móc, Phó Thanh đoán rằng Tiết Nhu đang ở sân bay, hỏi:“Em đang ở sân bay à? Em muốn đi đâu sao?”
Tiết Nhu câu lên khóe miệng cười cười, có chút cô đơn,“Phó Thanh, em định mua vé tàu đến Úc, muốn đi giải sầu nên lập tức đi luôn, vì vậy mới gọi điện thoại nói với anh một tiếng.”
Phó Thanh trầm mặc trong chốc lát, nói:“Vậy em chú ý an toàn, có chuyện gì gọi điện thoại cho anh.”
Tiết Nhu vâng một tiếng, im lặng không nói gì, sau một lúc lâu, mới hỏi:“Phó Thanh, anh có thể đến đây với em không?”
Phó Thanh khóa cửa, bình tĩnh đứng trong chốc lát, nói:“Anh có hứa với Sênh Sênh đến dự lễ trao giải tối nay với cô ấy rồi, nên không thể đến tiễn em được.”
Tiết Nhu muốn nói cái gì, mở miệng, lại đem lời muốn nói nuốt trở vào, cười nói:“Vậy em chúc hai người vui vẻ.”
“Ừ, em cũng vậy.”
----
Thảm đỏ, nhóm ngôi sao dựa theo trình tự đúng hẹn đến dự, hai bên đường truyền thông đứng thành hàng, tranh nhau chụp hình tới tấp, đèn flash, âm thanh máy ảnh liên tục nối tiếp nhau.
Cố Sênh Sênh khoác cánh tay Đường Tầm, tận lực nở nụ cười xinh đẹp lại ưu nhã, bởi vì làn váy quá phiền phức, mỗi bước đi của Cố Sênh Sênh cũng tương đối lao lực, hơn nữa vì để lên hình đẹp, bên dưới làn váy cũng ẩn dấu tâm cơ, trên chân cô là đôi giày cao gót mười mấy cm, tựa như đang đi cà kheo vậy.Càng nghĩ càng thấy nữ ngôi sao thật khổ, may mà có Đường Tầm đỡ cô, không thì chưa đến nửa phút đã té lăn ra đất rồi, Đường Tầm một bên mỉm cười chào hỏi truyền thông, một bên từ trong kẽ răng nặn ra vài chữ,“Cố Sênh Sênh! cô nên giảm béo được rồi đó!”
Cố Sênh Sênh cười tươi,“Anh ráng mà đỡ tôi đi, tôi mà ngã cũng sẽ kéo anh làm đệm lưng thôi, không thể để một mình tôi mất mặt được.”
Đường Tầm tiếp tục cười, trong lòng lại hận không thể đem món hàng này ném đi càng xa càng tốt, nghiến răng, nói:“Không biết mắc cỡ.”
Đi qua thảm đỏ, tiến vào hội trường, Cố Sênh Sênh rốt cuộc có thể để cơ mặt nghỉ ngơi, thừa dịp không có ống kính chiếu về bên này, cô nhanh chóng đưa tay xoa nắn mặt, lại bị Đường Tầm trưng ra vẻ mặt khinh thường.
Nhóm ngôi sao dựa theo thứ tự ngồi xuống, cơ bản là lấy đơn vị ghế theo từng đoàn phim, Cố Sênh Sênh và Lương Tranh bị Trầm Nhưỡng ngăn cách ở giữa, Cố Sênh Sênh nghiêng đầu nhìn thoáng qua Lương Tranh, cô như trước nở nụ cười tràn đầy tự tin, Cố Sênh Sênh trong lòng có điểm bâng khuâng.
Lặng lẽ hỏi Đường Tầm,“Anh thấy tôi diễn thế nào?”
Cố Sênh Sênh trong lòng đã tự chấm điểm cho mình, chỉ là vô tình chú ý Lương Tranh thôi, Đường Tầm không hẳn không biết, anh sờ sờ cằm, nghiêm túc nói:“Cô muốn đoạt giải thưởng gì? Nữ diễn viên mới? Khẳng định không thành vấn đề.”
Golden Bear Award là giải thường dành cho ngành công nghiệp điện ảnh, nhìn chung toàn bộ giới giải trí, không có một diễn viên mới nào có thể nổi bật hơn Cố Sênh Sênh, cô chống cằm, hỏi:“Vậy anh thấy, nữ diễn viên xuất sắc nhất thì sao?”
Đường Tầm ánh mắt trở nên phức tạp, anh nhìn kỹ Cố Sênh Sênh một hồi lâu, cô khoát tay,“Thôi khỏi, anh nhất định nghĩ tôi không biết tự lượng sức mình chứ gì?”
Đường Tầm thu ánh mắt về phía sân khấu, cười nói:“Cũng chưa chắc.”
Người chủ trì nói xong lời dạo đầu, điển lễ trao giải chính thức bắt đầu, đầu tiên là giải thường dành cho tác phẩm xuất sắc,[ ấm xuân ] không ngoài ý muốn có tên trong bảng đề cử, sau đó lại tóm được Golden Bear Award, Lưu Bán Nông hiếm khi xuất hiện một thân tây trang, sắc mặt vui mừng lên sân khấu lĩnh thưởng, Lưu Bán Nông nói,“Quay bộ phim này tôi có hai thu hoạch.”
Nói xong cảm nghĩ thể thức hóa thông thường, Lưu Bán Nông đột nhiên nhìn thoáng qua hướng Cố Sênh Sênh, nói:“Những lời lúc nãy tôi đã nói chính là thu hoạch thứ nhất, còn thu hoạch thứ hai là Sênh Sênh của chúng ta, cô ấy là diễn viên phi thường vĩ đại, cô ấy gợi cho tôi rất nhiều linh cảm trong từng thước phim,[ ấm xuân ] thành công cũng không thể không kể đến công sức của cô ấy, tôi tin rằng trong tương lai cô ấy nhất định sẽ tiến xa hơn nữa.”
Những lời này nâng Cố Sênh Sênh lên chín tầng mây, cũng đẩy cô đến đầu ngọn sóng, chưa từng có diễn viên nào được một đạo diễn trứ danh tôn sùng công khai như vậy, huống chi còn là người mới xuất đạo không lâu, nếu không phải nghiệp giới biết rõ tính nết Lưu Bán Nông, nếu đổi những lời này xuất phát từ miệng của người khác, mọi người tuyệt đối sẽ nghĩ đến một hướng khác.Lưu Bán Nông cũng có tư tâm, ông muốn Cố Sênh Sênh đoạt giải thưởng lớn hơn, ông cũng cho rằng cô đáng giá nhận giải thưởng này, những lời vừa nói chắc chắn không tránh được những lời bàn tán thị phi. Những bình phẩm trước mắt đều cho rằng Cố Sênh Sênh và Lương Tranh đều có hy vọng đoạt giải nữ diễn viên xuất sắc, thế nhưng Lưu Bán Nông đã công khai đánh giá cao nữ thứ, cũng là điều người khác không thể tưởng tượng.
Quả nhiên, Lương Tranh vẫn mỉm cười nhưng nét mặt trầm hơn trước, Lưu Bán Nông làm như thế khác gì vả vào mặt cô? Hàm ý bảo cô diễn nhiều năm như vậy mà không thể áp trụ được một người mới gia nhập, không chỉ khiến người mới nhảy lên đầu ngồi, còn có nguy cơ bị giựt mất giải thưởng.
Thế nhưng không thể không thừa nhận, Cố Sênh Sênh quả thật diễn tốt, tốt quá mức, nhưng bị một người mới giành giải, trên mặt cô dù thế nào cũng không tươi tắn lên được.
Tất cả mọi người cố ý vô tình nhìn qua bên này, Cố Sênh Sênh đành phải làm bộ bình tĩnh gật đầu cười cười, kế đến trao giải thưởng cho diễn viên mới, nam diễn viên đoạt giải đến từ đoàn phim [ Yên Chi khấu ] Tần Lãng, nữ diễn viên không ngoài ý muốn rơi xuống đầu Cố Sênh Sênh, Cố Sênh Sênh lĩnh thưởng nói vài câu trở lại chỗ ngồi, tâm tư vẫn còn treo lơ lửng giữa không trung, mục tiêu của cô là giải thưởng nữ diễn viên xuất sắc nhất.
Giữa chương trình lại trao vài giải thưởng, xen kẽ vài tiết mục giải trí, thế nhưng Cố Sênh Sênh đều hoàn toàn không có tâm tư thưởng thức, ánh mắt cô hướng lên sân khấu, trên mặt giữ nụ cười mỉm, nhưng trong đầu lại trống trơn, cô thậm chí có thể nghe từng nhịp đập rộn rã trong lòng ngực mình.
Trầm Nhưỡng và Đường Tầm song song lên đài lĩnh thưởng, chỗ ngồi bên cạnh trống, Cố Sênh Sênh cảm giác được Lương Tranh nhìn sang vài lần, bàn tay đẫm mồ hôi đột nhiên chấn động một chút, là tin nhắn của Phó Thanh.
Anh nói:“Sênh Sênh, đừng sợ.”
Ngắn ngủi vài chữ, lại phảng phất chứa đựng sức mạnh cường đại, tâm Cố Sênh Sênh lập tức bình tĩnh trở lại, cô cầm điện thoại đặt về trong ví, khi biết Phó Thanh đang ở nơi nào đó dõi theo cô, trong lòng đột nhiên giống như tiếp nhận lực lượng vô hạn, cô cảm thấy dù kết quả như thế nào đều không quan trọng nữa.
Sau giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất rốt cuộc đến phần nữ diễn viên xuất sắc nhất, Đường Tầm nắm cúp vàng óng ánh trong tay, hướng Cố Sênh Sênh gật gật đầu, nói:“Cố lên.”
Bảng đề cử xuất hiện cái tên đầu tiên là Lương Tranh, sau đó là Cố Sênh Sênh cùng một người khác, giới thiệu xong từng nghệ nhân cùng tác phẩm được đề cử, cuối cùng đã đến thời khắc kích động, Cố Sênh Sênh không tự chủ được xiết chặt nắm tay.
“Nữ diễn viên xuất sắc nhất thuộc về nữ diễn viên --” Cố Sênh Sênh tim nhảy tới cổ họng,“Cố Sênh Sênh!”
Lương Tranh gương mặt triệt để đen thui.
Tiếng vỗ tay vang lên, Cố Sênh Sênh thật lâu không phục hồi tinh thần, là tôi? Thật sự là tôi, không phải đang nằm mơ?Cánh tay bị siết một chút, Đường Tầm cười cực kỳ vui vẻ,“Mừng đến choáng váng rồi hả? Còn không mau lên nhận giải.”
Cố Sênh Sênh như ở trong mộng mới tỉnh, run rẩy hướng đến vị trí trao giải, mỗi một bước đều như giẫm trên bông không chân thật, cho đến khi nắm chiếc cúp trong tay, cô mới cảm thấy chân thật.
“Cám ơn mọi người, xin cám ơn, cầm giải thưởng này tôi rất bất ngờ, tôi vẫn còn là người mới, so với phần đông các tiền bối tôi còn có rất khiếm khuyết, tại đây tôi muốn cảm ơn đạo diễn Lưu Bán Nông đã ưu ái, cũng muốn cảm ơn đến toàn bộ diễn viên cùng đoàn thể nhân viên công tác trong đoàn phim [ấm xuân ] đã chỉ dẫn, bao dung cho tôi, cám ơn mọi người đã trao cho tôi giải thưởng này, tôi sẽ cố gắng có thêm nhiều tác phẩm hay để hồi đáp mọi người, cảm ơn rất nhiều.”
Cố Sênh Sênh thấy Phó Thanh ngồi ở một góc hẻo lánh, anh đang nhìn cô, con ngươi tối đen đong đầy ý cười, cô cầm lấy microphone, nhìn thẳng vào mắt anh, nói thêm một lần,“Cám ơn.”
Cố Sênh Sênh cứ thế trở thành ảnh hậu trẻ tuổi nhất trong lịch sử lễ trao giải này.
----
Trong phòng, Phó Thanh đuổi Tiểu Miên muốn vào xem náo nhiệt ra khỏi phòng, sau đó khóa trụ Cố Sênh Sênh trên cửa, lưng cô áp chặt vào cánh cửa lành lạnh, bên hông là bàn tay nóng bỏng của anh, loại nhiệt độ vừa lạnh vừa nóng tương phản này khiến cô cảm thấy hô hấp phi thường khó khăn.
Giọng Cố Sênh Sênh ồm ồm, hai má ửng đỏ,“Phó Thanh, Tiểu Miên còn đang ở bên ngoài, anh định làm gì?”
Phó Thanh bên trong mắt mang theo ý cười, đến gần bên tai cô, khẽ cười nói:“Con bé đi ngủ rồi. Em quên rồi sao? Ai từng nói đoạt giải thưởng sẽ thỏa mãn một yêu cầu của anh.”
Hơi thở anh từng đợt phả vào bên tai cô, nong nóng, đáy lòng nơi nào đó giống như bị mèo cào ngưa ngứa, Cố Sênh Sênh cựa quậy một chút, Phó Thanh đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, cô lập tức đỏ mặt.
Phó Thanh cười khẽ, cúi đầu nhẹ nhàng gặm cắn lỗ tai cô, hoặc mút vào nuốt lấy, trong đầu Cố Sênh Sênh trống rỗng, anh nói:“Sao? Muốn đổi ý à?”
Chân Cố Sênh Sênh bắt đầu không chịu khống chế mềm nhũn, anh đưa tay ôm cô, bàn tay to lớn giữ vòng eo cô, kéo cô ngã vào lòng anh, phần ngực mềm mại của cô dán lên lồng ngực anh, hô hấp anh bắt đầu nặng nhọc, anh để cô dựa lại vào cánh cửa, áp thân mình lên.
“Sênh Sênh.” Anh gọi cô tên, dịu dàng, trấn an, trên môi bỗng dưng mềm mại, anh cúi đầu hôn lên môi cô, anh tinh tế miêu tả hình dáng đôi môi cô, một cỗ cảm xúc kỳ dị dâng trào.
“Phó Thanh, Phó Thanh.” Cố Sênh Sênh không tự chủ được vặn vẹo thân thể, nóng quá, bên trong cơ thể phảng phất có một ngọn lửa đang liếm láp cô vậy.
Phó Thanh một tay nắm eo cô, một tay gỡ nút áo trước ngực cô, để lộ ra xương quai xanh mảnh khảnh xinh đẹp cùng đôi gò bồng đảo non mịn mềm mại, anh gọi cô tên, theo môi, cằm một đường hôn xuống, Cố Sênh Sênh gắt gao nắm chặt áo anh, cô nhắm mắt lại, cả người giống như phiêu du giữa đại dương bao la xanh thẩm.
Phó Thanh vỗ về lưng cô, trong tay xúc cảm nhẵn nhụi khiến anh cơ hồ mất đi lý trí, miệng lưỡi khô nóng đến cháy bỏng, Cố Sênh Sênh bắt đầu tinh tế gọi anh, tựa như tiếng mèo nũng nịu.
“Phó Thanh, mình tắt đèn đi.” Cố Sênh Sênh hai má phi thường hồng, trong thanh âm mang theo cầu xin, mềm nhu kỳ dị.
Phó Thanh cười khẽ tắt đèn, tay dài duỗi ra đem cô kéo vào trong lòng, ôm cô hướng đến chiếc giường, tắt đèn tuy rằng nhìn không thấy, cảm quan xúc giác lại tăng thêm phần mẫn cảm, cô nghe được tiếng hít thở nặng nề của anh, cảm giác ngưa ngứa khi da thịt ma sát vào nhau càng nhạy.
Cố Sênh Sênh bị Phó Thanh quẳng lên giường, sau đó cô nghe tiếng quần áo anh cởi ra, cô đột nhiên có loại xúc động muốn chạy trốn, lại bị tấm thân Phó Thanh giam cầm lại, anh nói:“Em muốn chạy đâu?”
Trong bóng đêm mắt anh đen bóng dị thường, những nụ hôn lướt trên làn da nhẵn nhụi, cổ họng cô phát ra thanh âm nỉ non một cách tự nhiên, cô đưa tay ôm vòng eo tráng kiệt của anh, người anh thật nóng, dần dần cô cũng cùng nóng lên.
Anh từ nơi mềm mại của cô ngẩng đầu, hỏi:“Sênh Sênh, mình sinh em bé có được không?”
Bóng đêm dịu dàng mà triền miên, chỉ vừa mới bắt đầu.
Rạng sáng, Cố Sênh Sênh bị tiếng chuông điện thoại cùng tiếng sấm đánh thức, bên ngoài sấm chớp liên hồi, cô từ trong lòng Phó Thanh chui ra, là điện thoại của anh, trên màn hình là một chuỗi số không có họ tên, lại không phải thuê bao trong nước.
Giờ này, ai gọi đến nhỉ, tiếng chuông ngừng, lại vang lên.
Phó Thanh cũng tỉnh, ngồi dậy đưa tay xoa nhẹ đầu Cố Sênh Sênh, đem cô kéo vào lòng, bắt máy.
Vẻ mặt Phó Thanh càng ngày càng khó coi, chau mày, đột nhiên cúp điện thoại liền muốn dậy.
Cố Sênh Sênh hoảng sợ, hỏi:“Phó Thanh, đã trễ thế này anh còn muốn đi đâu?”
“Sênh Sênh, có tai nạn trên biển, Tiểu Nhu xảy ra chuyện rồi.” Phó Thanh thanh âm run rẩy, anh nói:“Đều tại anh,tại anh không ngăn cô ấy, không chịu đi với cô ấy.”
Trong đầu Cố Sênh Sênh ầm một tiếng, miền ký ức xưa cũ bắt đầu ùa về, đúng vậy, đời trước, ngay thời gian này, Phó Thanh và Tiết Nhu ra nước ngoài kết quả gặp tai nạn trên biển, nhưng mà đời này biến thành một mình Tiết Nhu thôi.
Gần đây cô hạnh phúc đến nỗi bị che mờ đầu óc, cư nhiên không nhớ rõ cô muốn ngăn cản chuyện này phát sinh, để bi kịch xảy ra một lần nữa.
Phó Thanh đã mặc xong quần áo muốn ra cửa, Cố Sênh Sênh nhảy xuống giường, cô chưa kịp mang giày, lòng bàn chân cùng đáy lòng một mảnh lạnh lẽo, cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh, Tiểu Miên bị tiếng sấm đánh thức, lại nghe tiếng động lớn bên này, bị dọa sợ khóc lớn.
Cố Sênh Sênh nhìn bóng dáng Phó Thanh tông cửa vội vàng xông ra, lẩm bẩm nói:“Phó Thanh, anh còn có thể trở về sao?”