Edit: Um-um
Chỉ trong một đêm, tên của Cố Tương đã bị dội một thau nước bẩn thật to. Người bình thường không có tin tiêu cực nào bỗng có một xíu gió thổi cỏ lay sẽ đạt hiệu quả kinh người. Huống chi Cố Tương vẫn luôn theo phái thực lực, scandal này vừa xuất hiện cũng làm cho mọi người nghi ngờ những cố gắng từ trước đến nay của cô.
Sợ lời nói không ai tin nên đối phương còn giáng thêm một đòn mạnh. Hai tấm hình, một tấm thoáng gương mặt Cố Tương ở cửa đồn cảnh sát, tấm khác là dáng vẻ tiều tuỵ của Cố Tương trong bệnh viện phụ sản Thẩm Thanh, dù ảnh này có mang kiếng và khẩu trang nhưng nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra đó là cô. Hơn nửa đêm, cô đến bệnh viện phụ sản làm gì?
Trời ơi, nữ thần mang thai, tác giả là ai?
Tất cả mọi người thi nhau suy đoán, chắc chắn không phải Triển Cự Cự. Vì gần đây Triển Cự Cự và Cố Tương đều đóng phim riêng, hơn nữa có lần phỏng vấn, hai người bày tỏ sau khi cưới mới chung giường. Vậy thì, Triển Cự Cự bị cắm sừng, who?
Về phần đồn cảnh sát, chuyện nghệ sĩ vào đồn là chuyện cơm bữa. Gì mà đánh người, mắng người, uống rượu, hút thuốc, đánh nhau… cái nào cũng có. Dù không biết rõ là việc gì nhưng chắc chẳng phải chuyện tốt lành, gán mấy chuyện này với Cố Tương thấy sao cũng không dễ chấp nhận.
Dĩ nhiên, mấy chuyện này chỉ bé như con muỗi. Làm người ta sợ hãi nhất là chuyện tình tay ba giữa Triển Dương, Phùng Văn và Cố Tương.
Không biết tin đồn này từ đâu ra, nói Triển Dương và Phùng Văn là thanh mai trúc mã vô cùng thân thiết. Cố Tương lại là một kẻ thứ ba chen chân vào giữa hai người. Kết quả hai người vì Triển Dương mà đánh nhau u đầu sứt trán, thậm chí Cố Tương còn giành vai chính của Phùng Văn.
Nếu trước đây những tin đồn ầm ĩ hai ngày là dần chìm vào quên lãng thì chuyện tình tay ba này không hề đơn giản. Phùng Văn là nữ minh tinh người Hoa vô cùng nổi tiếng ở nước ngoài. Từ ngày Triển Dương ra mắt đến nay chưa ai nghe nói có xíu quan hệ nào với Phùng Văn, mọi người đều biết Cố Tương là mối tình đầu của Triển Dương. Bây giờ bỗng nhiên lòi ra chân tướng Cố Tương là người giật chồng người khác? Câu chuyện thật kịch tính quá mà.
Sau đó Phùng Văn còn xuất hiện chung ảnh tốt nghiệp với Triển Dương từ thời tiểu học đến đại học. Bạn cùng lớp tiểu học, cấp hai, cấp ba. Học chung 1 khoa ở đại học. Mỗi bức ảnh tốt nghiệp đều có hình dáng của hai người, chuyện này làm cho người ta dù không muốn tin cũng phải tin. Huống chi tin đồn này đầy đủ chứng cứ, thậm chí moi ra lý do năm ngoái Phùng Văn từ Mỹ trở về nước, nguyên nhân được cho là sau khi Phùng Văn biết Triển Dương và Cố Tương đến với nhau thì về để hỏi tội.
Thời gian chính xác, hình ảnh chân thật, hơn nữa sự việc ở đồn cảnh sát và bệnh viện làm cho hình ảnh của Cố Tương trở nên hoàn toàn xấu xa trước công chúng, gần như trở thành kẻ đạo đức giả tiêu biểu của làng giải trí, tiếp theo Triển Dương cũng trở thành gã đàn ông cặn bã không biết xấu hổ. Ngược lại Phùng Văn dù ở vị trí người bị hại nhưng trở thành điển hình của người bị cuộc sống riêng ảnh hưởng công việc, mà giới điện ảnh Mỹ lại kiêng kỵ nhất chuyện này.
Quả thật mọi người nằm không cũng đồng loạt bị trúng đạn. ddlequydon.um-um
Mặc dù dạo này muốn lăng xê, càng nhiều tin tức sẽ càng nổi tiếng, nhưng phải xem đó là tin tức gì. Mấy chuyện râu ria lông gà vỏ tỏi thì có thể có xíu hiệu quả. Nhưng trường hợp của Cố Tương rất nguy hiểm, vô cùng ảnh hưởng hình ảnh nghệ sĩ. Rất nhiều thương hiệu quảng cáo gọi điện thoại đến “Thịnh Đường” hỏi Đường Duệ thông tin câu chuyện thực hư thế nào.
Đường Duệ vội đến chân không chạm đất, sai người đi điều tra những thông tin vớ vẩn trong lời đồn bắt nguồn từ đâu, kể cả Triển Dương gọi cũng không bắt máy, cũng không thể giải thích công khai sự việc.
Cố Nam cắt bỏ đường dây điện thoại trong nhà, gỡ bỏ hết cáp tivi, tránh để Cố Trường Xuân thấy mà nổi nóng. Bản thân cậu cũng phát hoả. Bây giờ Cố Tương đang ở Mỹ. Điện thoại gọi không bắt, không biết hiện giờ thế nào. Cậu thầm mắng cái tên tung tin vịt trời đánh thánh vật đó, tình tay ba là cái vẹo gì, rồi sinh non vào đồn, sao không biết làm rõ thông tin rồi hẵng đăng? Chuyện này giải thích không khó, nhưng vấn đề là hiện tại mọi người đang phấn khích đến mê muội, làm sao có thể tỉnh táo để giải thích đây.
Cậu nghĩ nghĩ, quyết định đi bệnh viện tìm gia đình thai phụ kia.
~~ Mọi bài đăng ngoài diễn đàn lê quý đôn - d.d.l.q.d đều không chính chủ (Um-um) ~~
Như Cố Nam đã nghĩ, tình trạng Cố Tương thật sự không tốt.
Ở Mỹ, Phùng Văn được xem là người nổi tiếng, chuyện có liên quan tới cô ta chắc chắn sẽ được chú ý. Hiện nay Cố Tương trở thành người xấu, mọi người có xu hướng bênh vực kẻ yếu. Phùng Văn là người đáng thương, vừa bị Cố Tương đoạt vai chính lại còn đoạt luôn cả người yêu nên thái độ với Cố Tương không vui vẻ cho lắm.
Mặc dù Tư Khải bày tỏ tin tưởng họ nhưng chuyện trong giới điện ảnh không phải một mình Tư Khải có thể quyết định. Trong một buổi họp báo giới thiệu phim, Cố Tương trực tiếp bị ngó lơ.
Theo kế hoạch, hôm nay Tư Khải sẽ giới thiệu diễn viên vô cùng có triển vọng và tài năng Cố Tương với những những đồng nghiệp, nào ngờ tin đồn vừa ra, xung quanh Cố Tương vài mét đều trống rỗng, không ai nói chuyện với cô, không ai thèm ngó tới cô. Hình như ở bất kỳ quốc gia nào, thái độ mọi người đối đãi với kẻ thứ ba đều rất giống nhau, nhất là loại Tuesday giật chồng người khác.
Văn Tĩnh bất bình: “Sao có thể như vậy? Căn bản họ cũng chẳng biết sự thật là gì, đây là bị người ta vu oan lại còn không cho giải thích à?” Cô ấy đau lòng nhìn Cố Tương: “Hay là chúng ta đi thôi Tương Tương. Ở lại cũng không làm được gì.”
“Dĩ nhiên phải ở lại rồi.” Cố Tương bất động, nhìn chăm chú vào những người xung quanh, ddlqd-umum họ đang nhìn cô với đủ loại cảm xúc, đúng là chuyện tốt không ai biết chuyện xấu cả thiên hạ đều hay. Cô nói: “Giải thích gì chứ, họ đâu cần chúng ta giải thích. Họ còn cầu cho mau nắm được điểm yếu của chúng ta nữa kìa. Em đã nói với chị rồi, làng giải trí rất nhiều chuyện, mới nhìn là sai, nhưng sai nhất chính là nguồn gốc xuất sắc của họ.”
Ghen tị, tức giận, ích kỷ là những thứ dễ hiện ra nhất trong quá trình cạnh tranh, mà làng giải trí là chốn cạnh tranh kịch liệt nhất, những cảm xúc này chưa bao giờ thiếu. Cô biết với scandal bây giờ của mình, chắc chắn có nhiều người trong ngành đang vui vẻ hóng kết cuộc của cô. Không phải cô không thể giải thích nhưng nhất định giải thích phải ở lúc phù hợp, riêng lúc này…. Để xem đã.
Phùng Văn đi tới, cô ta mặc một chiếc váy dài màu đen. Hình như cô ta rất thích quần áo màu sắc này. Mặt mày cô ta nặng trịch, có thể tưởng tượng, nếu Phùng Văn muốn bày tỏ tình yêu đơn phương của mình thì đã sớm nói rồi. Nhiều năm như vậy không ai biết nghĩa là bản thân cô ta cũng không muốn nói ra. Bỗng dưng một đêm tất cả mọi người nhìn cô ta với ánh mắt thương hại, nữ sinh cấp hai ngây thơ không tự ái mới lạ.
“Nhìn cô cũng không tệ lắm.” Phùng Văn hừ lạnh: “Còn kiên trì ở đây à?”
“Chả lẽ tôi phải trốn vào phòng khóc?” Cố Tương nhún nhún vai: “Nên gặp ai thì vẫn phải gặp, dù sao cũng phải đóng bộ phim này mà.”
Cố Tương có một đức tính tốt, sẽ không vì lo lắng tương lai của một chuyện đã xảy ra mà thay đổi kế hoạch đã định. Scandal đầy trời thì sao? Trên trang phục và poster phim này, nữ chính vẫn là cô. Ai đó hi vọng cô gục ngã không dậy nổi thì ngồi đó mà đợi chơi với dế đi, trải qua kinh nghiệm một lần bị scandal hại chết, bây giờ cô còn gì để sợ.
Lời người đáng sợ, nhưng nó phải là “tiếng người”.
Phùng Văn nhìn cô chăm chăm như nhìn quái vật, lúc sau lên tiếng: “Chuyện này tôi sẽ tra tới cùng.”
“Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.” Cố Tương đáp.
Đoán là có nói tiếp cũng không còn đề tài gì để nói với Cố Tương, Phùng Văn nhìn kỹ Cố Tương một chút, sau đó quay người đi. Là người bị hại cộng thêm độ nổi tiếng đã tích cóp nhiều năm trong giới điện ảnh Mỹ, thái độ mọi người đối với cô ta có thân thiện hơn, hai bên cũng giao lưu trao đổi.
Một mình Cố Tương ở đằng sau, không vội vã, thong dong trò chuyện với Văn Tĩnh.
Tống Châu Hiền nhìn trộm Cố Tương, nở một nụ cười lạnh.
Không phải ai cũng dễ dàng giành vai diễn của người khác. Một người Trung Quốc không có bối cảnh như Cố Tương thì làm gì được? Vì cạnh tranh của cô và Phùng Văn mà cô ấy mắc sai lầm, vậy thì dùng chuyện này bồi thường đi. Nghe nói minh tinh điện ảnh Trung Quốc rất xem trọng nhân cách con người, chuyện Phùng Văn và Triển Dương ít nhiều có thể tạo thành đả kích huỷ diệt Cố Tương. Ruồi bọ không bu, trứng không nứt. Nếu Cố Tương không vào đồn cảnh sát và bệnh viện thì sao có thể làm lớn chuyện được. Hình như ở Trung Quốc cô cũng có rất nhiều kẻ thù, bằng không thì sao chuyện có thể phát triển thuận lợi như thế này.
Nếu như có thể đâm Phùng Văn một cú thì lại càng tốt.
Cô ấy cầm lấy điện thoại, lặng lẽ gởi tin nhắn.
Cuối cùng khi buổi họp phim kết thúc, mặc dù Tư Khải cố gắng giới thiệu Cố Tương nhưng những đồng nghiệp vẫn không quan tâm, so ra họ càng hứng thú với người có kinh nghiệm như Phùng Văn hơn. Một đạo diễn có quan hệ thân thiết còn nói với anh ta: “Tư Khải, lần này anh phạm phải một sai lầm quá lớn rồi.”
Tư Khải chỉ cười không nói, bên ngoài người hâm mộ chen chúc nhau đến. Trong buổi họp phim không thiếu diễn viên, hôm nay cũng thế. Mọi người chào hỏi fan, chụp hai tấm hình là xong.
Đến lượt Cố Tương bỗng có tiếng mắng chửi: “Nhìn kìa, đó là con điếm Trung Quốc.”
Bất ngờ tiếng huýt sáo ác ý vang lên liên tục. ddlqd.um.um Ngược lại Cố Tương không thể ngờ, dù scandal lan truyền khắp thế giới nhưng ở nước Mỹ này… cô nổi tiếng sao? Chuyện này nếu nói không ai ở sau lưng giở trò mới lạ.
Bảo vệ mau chóng xuất hiện nhưng không thể cản được sự điên loạn của đám đông, một chai nước ném thẳng vào cô.
Chớp mắt, sau lưng Cố Tương có một bàn tay kéo cô lùi ra sau, nửa người chặn lại trước mặt cô, mạnh mẽ chịu cú đập của chai nước rớt xuống.
Cố Tương nhìn Triển Dương đối diện với mình, trong lòng vô cùng kích động. Anh đã tới đây khi nào, làm sao anh có thể chạy đến được chỗ này?
Bỗng nhiên xuất hiện một chàng trai khiến mọi người sửng sốt, tiếng ầm ĩ dần yên tĩnh lại. Anh phong trần mệt mỏi, tư thế bảo vệ hết sức nghiêm túc. Toàn thân Phùng Văn ở phía trước cứng đờ, chậm chạp xoay đầu lại, cau mày nhìn người đàn ông trẻ tuổi.
Triển Dương che chở đầu Cố Tương, tiếng Anh lưu loát tao nhã nhưng mang theo ý tứ lạnh lẽo đe doạ.
“Chơi đủ rồi sao? Các vị có cần tôi báo cảnh sát không?”