Edit: Um-um
(tiểu bạch liên ý chỉ cô gái nhỏ trong sáng, vô tội, thuần khiết -.ở truyện này mang nghĩa bóng là người giả vờ ngây thơ thánh thiện)
Nửa tháng trôi qua, mỗi ngày Cố Tương chẳng làm việc gì ngoài chuyện nghiên cứu tiểu thuyết "Tề hậu truyện" và kịch bản.
Cố Nam đã đến mấy lần thấy Cố Tương không để ý đến cậu, cảm thấy tự ái của mình bị tổn thương, dứt khoát không đến nữa. Ngược lại Văn Tĩnh thấy Cố Tương bỗng nhiên trở nên cố gắng trong lòng thấy vui mừng. Trước kia, trong đám người mới ở công ty thì Cố Tương là người không có chí cầu tiến nhất, đúng là bề ngoài của cô khá bắt mắt nhưng trong làng giải trí không phải cứ đẹp là có thể ra mặt. Hiện nay Cố Tương nỗ lực, chưa nói đến kết quả, ít nhất thái độ cũng rất nghiêm túc nên khi ở công ty, Văn Tĩnh ngày càng cố gắng tranh thủ cơ hội cho cô.
Thời gian trôi qua nhanh như chớp, chẳng mấy chốc đã đến ngày tiến hành nghi thức mở máy.
Lúc Văn Tĩnh tới đón Cố Tương thấy giật mình, nói: “Tương Tương, sao hôm nay đẹp quá vậy?”
Tham gia nghi thức mở máy không nên trang điểm quá lộng lẫy, nhất là mở máy phim truyền hình. Ngôi sao có khi còn đeo kính mát xuất hiện, chỉ là tham dự cho có. Hôm nay Cố Tương mang trang sức thanh nhã, bộ dạng môi hồng răng trắng, tóc dài cột cao, mặc một áo khoác len màu hồng, sơ mi trắng, đôi chân thon dài được bao bọc trong chiếc quần jean túi đường cong rõ ràng, chân mang một đôi giày thể thao. Vốn cô chỉ mới hai mươi tuổi, phong cách cực kỳ thanh thuần, chỉ qua một ít trang điểm cô như biến thành một người khác, giống như một sinh viên vừa mới bước vào đại học.
Trong giới nghệ sĩ, vì tôn trọng trưởng bối, phần lớn những người mới đều trang điểm đậm. Ngoại trừ người hết sức tự tin với ngoại hình của mình mới trang điểm nhã nhặn như thế. Cố Tương đương nhiên là người rất có tư cách tự tin. Cô cười nói với Văn Tĩnh: “Đây là lần đầu tiên, ở đó cũng có phóng viên, em chuẩn bị tươm tất một chút đỡ hơn mặt mày xấu xí mà đến.”
Văn Tĩnh thoáng suy nghĩ, Cố Tương cũng không phải là những ngôi sao kia, d.d.lequydon.u.m.u.m có thể tuỳ tiện một chút, để ống kính bắt được hình ảnh xinh đẹp của cô cũng tốt, nên đồng tình với lời nói của Cố Tương.
Thật ra Cố Tương không muốn nhiều như vậy, cô chỉ biết, hôm nay là nghi thức mở máy, những người khác không nói, ít nhất nam nữ chính, Lương Quý và Kiều Ánh Tinh cô chắn chắn sẽ gặp. Cô không thể buông xuống oán hận trước kia, hình ảnh không cam lòng trước khi chết hiện ra rõ mồn một trước mặt cô, cô nhất định phải xuất hiện xinh đẹp trước mặt cặp đôi cặn bã đó, sống thật tốt.
Văn Tĩnh lái xe chở Cố Tương đi hội trường.
Trên đường đi, Cố Tương không nói không rằng, Văn Tĩnh cho là cô đang hồi hộp, thỉnh thoảng nghiêng đầu quan sát Cố Tương, nhìn thấy người nghệ sĩ bên cạnh mình nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xe, ánh mắt không có tiêu cự, phảng phất như đang nhìn khung cảnh thành phố nhiều năm trước, một chút thẫn thờ, một chút bi thương.
Văn Tĩnh hơi mê mang, nhưng không biết vì sao, cô cũng không dám hỏi, vừa hỏi sợ Cố Tương lại kích động, xem như chuyện này là chuyện đương nhiên.
Không khí bi thương cứ thế kéo dài đến khi xuống xe.
Nhân viên hội trường đứng ở khu đỗ xe tiếp đãi, sau khi Văn Tĩnh dừng xe thì đi với Cố Tương vào hội trường.
Truyền thông đã tới lác đác nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc chụp hình, người mới như Cố Tương lại không có mấy người nghe nói đến, vì vậy khi cô và Văn Tĩnh đến không gây ra bất kì sự chú ý nào đến ký giả, cứ thế mà từ tốn đi vào.
Vào phòng nghỉ ngơi đã có mấy diễn viên vào trước đó.
Cô gái ngồi trên ghế sa lon, tay bưng tách cà phê nóng nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu lên sững sờ nhìn Cố Tương, cất tiếng: “Cô là người mới đúng không? Diễn quận vương phi gì đó, tôi có nghe Ôn đạo diễn nhắc qua cô, không ngờ trẻ thế, cũng thật đẹp.”
Cố Tương nhìn cô gái đối diện, ngẩn người một lát mới nhớ ra cô ta là ai, là một diễn viên hàng đầu trong nước, Tưởng Lily.
Năm nay Tưởng Lily đã ba mươi tuổi, tiết tháng tư, mặc một bộ áo da cao cấp với váy ngắn giày bốt, dáng người là đường cong chữ S, làn da màu lúa mạch sáng bóng trơn mịn, đôi mắt nhướng lên mang theo cảm giác hấp dẫn câu hồn. -umum Nếu như nói Cố Tương là xinh đẹp ngây thơ, Kiều Ánh Tinh là đoan trang nhã nhặn thì Tưởng Lily tuyệt đối là một báu vật quyến rũ chọc người.
Cô ấy xuất thân từ người mẫu, diện mạo không tầm thường, kỹ thuật diễn không tệ, ở trong nước cũng là diễn viên hàng đầu, nhưng sau lại gả cho thương nhân, dần dần rút lui khỏi làng giải trí, sau đó ly hôn với người ấy, tuyên bố quay lại. Chỉ là khán giá vốn dĩ mau quên, làng giải trí có nhiều người mới như vậy, sau khi Tưởng Lily quay lại cũng không thể như trước đây, đã rơi xuống hạng hai.
Nhưng Cố Tương biết, nhờ bộ "Tề hậu truyện", Tưởng Lily trong phim này diễn vai hoàng hậu ác độc, một lần nữa trở nên nổi tiếng. Mặc dù không bằng Kiều Ánh Tinh nhưng dần dần có thể phơi bày thực lực để củng cố vững chắc vị trí của mình.
Cố Tương có ấn tượng với Tưởng Lily vì kiếp trước, sau khi Cố Tương ly hôn với Lương Quý, trong đám người tíu ít chúc phúc cho Lương Quý và Kiều Ánh Tinh thì Tưởng Lily lại lên Weibo chế giễu, trên đó còn viết một bài đồng tình Cố Tương, bày tỏ ủng hộ Cố Tương công khai.
Cố Tương không biết vì sao Tưởng Lily làm như vậy, cô và Tưởng Lily chưa từng hợp tác trên công việc, cũng không có giao tình bí mật. Bây giờ nghĩ lại có lẽ vì Tưởng Lily cũng có một đoạn hôn nhân không hạnh phúc, đối với “kẻ thứ ba” cũng hiểu rõ, suy bụng ta ra bụng người nên cảm thông với cô?
“Chị Lily mới đúng là đẹp.” Cố Tương cười nhìn cô ấy.
Trong mắt Tưởng Lily loé lên một tia kinh nhạc, Cố Tương chỉ là một người mới, đối với sự khích lệ của cô lại không thừa dịp đáp trả để tạo mối quan hệ. [email protected] Mặc dù cũng khen ngược lại cô nhưng Tưởng Lily nghe được chỉ là khách sáo. Cô nhìn Cố Tương, cảm thấy Cố Tương không có dáng vẻ cao ngạo.
Tưởng Lily hơi ngạc nhiên.
Cố Tương nhìn cô gái đối diện, trong ngành giải trí Tưởng Lily duy trì được một vẻ ngây thơ hiếm có, còn thêm tính tình sảng khoái. Cố Tương từng xem tiết mục giải trí của Tưởng Lily, là một người thẳng thắn. Nhưng cách màn ảnh, ai cũng không biết được đó có phải là sự thật hay không, bây giờ gặp mặt, Tưởng Lily có thể đúng là một người ngây thơ.
Tưởng Lily nói với Cố Tương: “Nhân vật của cô là loại người bị ghét bỏ, rất nhiều người mới nhận nhân vật phản diện, cuối cùng hiệu quả quá tốt, khán giả mắng chửi cả người nhà, không biết cô có chịu nổi không?”
“Nhân vật của chị Lily cũng là phản diện mà.” Cố Tương đón ánh mắt Lily trừng mình: “Chúng ta chung một phe đó.”
Thái độ của cô không được xem là thân thiên nhưng cũng không phải lạnh lùng, vừa vặn duy trì trong phạm vi thân thiết có lễ phép. Tưởng Lily là một người rất quan tâm công việc, nghe vậy biết Cố Tương đã xem qua kịch bản một cách nghiêm túc, lập tức hào hứng bàn luận kịch bản với Cố Tương. Trong phòng nghỉ, mấy diễn viên khác thấy thái độ Cố Tương và Tưởng Lily không tệ nên cũng tham gia thảo luận. Thoáng chốc cả phòng đều vui vẻ hoà thuận, không khí rất sôi nổi.
“Đi từ xa đã nghe thấy tiếng mọi người nói chuyện vui vẻ, đang nói gì vậy?” Một giọng nữ dễ nghe bống cất lên.
Thân thể Cố Tương cứng ngắc, tay ở trong túi áo từ từ nắm lại thành đấm, môi mím chặt, từ từ quay người nhìn người đang đến.
Người tới có bề ngoài chừng hai sáu hai bảy tuổi, mái tóc dài quăn màu nâu sậm thả rũ trên vai, áo len màu trắng gạo, quần dài chiffon xanh đen, ăn mặc ưu nhã thoả đáng, miệng nở một nụ cười dịu dàng, đôi mắt cười cong cong trời sinh, hết sức thân thiện.
Giống như một đoá hoa đắm mình trong ánh nắng mai, tiểu, bạch, liên.
Bên tai thoáng vang âm thanh dễ nghe trong điện thoại:
“Thật ra tôi vừa bắt đầu yêu chính là Lương Quý, chưa bao giờ thay đổi.”
“Là Lương Quý xin lỗi cô, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, chúng ta đều là người trưởng thành, không nên làm phức tạp vấn đề.”
“Tại sao không ký thoả thuận ly hôn? Lương Quý không có cô…. Cô là người cản trở tương lai của ảnh.”
“Cố Tương, tôi cảnh cáo cô lần cuối. Về mặt tình cảm, cô mới là người thứ ba. Đừng ép tôi.”
Vì sao muốn dùng giọng điệu tiểu bạch liên đàm phán? Câu nào câu nấy cũng là mình cản trở tương lai của họ, đều là mình sống chết níu kéo, vậy sao lúc gạt cưới không nói? Lúc lợi dụng kết hôn để lăng xê cho Lương Quý sao không nói? Trên thế giới sao có chuyện tốt như vậy, chuyện xấu cũng không chừa, cuối cùng còn được danh tiếng người tốt?
Cô chưa từng gặp được người vô sỉ mặt dày như vậy.
Cách một đời, lqd.d.i.e.n.d.a.n đoá hoa cao quý điển nhã tiểu bạch liên Kiều Ánh Tinh một lần nữa lấy tư thế dịu dàng hào phóng xuất hiện trước mặt cô. Nhưng lần này cô không còn cảm thấy bạch liên hoa dịu dàng đáng yêu nữa.
Cô hận không thể lột da đoá tiểu bạch liên này.