Ảnh Hậu Siêu Hộ Thực

Chương 70: Các trưởng bối.​



Thời gian cực nhanh, đảo mắt sắp tới cuối năm.

Lâm Úc Thanh cùng tiểu Dã thương lượng ăn tết không quay về, vừa vặn tiểu Dã không có lương tâm này cũng tích trữ tâm tư như vậy, hai người ăn nhịp với nhau.

Khoảng thời gian này bên dưới ngọn núi rất náo nhiệt, mỗi ngày đều có chợ, nghe nói mấy ngày nay, mỗi làng còn có thể cử hành lửa trại dạ hội đến cuồng hoan, chúc mừng năm mới đến.

Chuyện kết hôn buổi tối ngày hôm ấy Lâm Úc Thanh sau khi nhắc một tí, tiểu gia hỏa thì ghi nhớ lên rồi, nhưng mà mặc kệ làm sao hỏi cô, cô đều chết không thừa nhận, nói tiểu Dã là ngủ mê đang nằm mơ thôi.

Thái độ này của cô, tiểu Dã cũng hết cách, thấy đấy, tức giận cô rồi, chừng mấy ngày không để ý đến cô rồi.

Hôm nay là giao thừa, Lâm Úc Thanh rất sớm rời giường, nhiệm vụ thiết yếu đương nhiên là trước tiên đem tiểu gia hỏa dằn vặt tỉnh.

"Tiểu Dã, thức dậy, chúng ta trước tiên xuống núi mua ít thức ăn, sau đó đi nhà Hoa Vu làm cơm, buổi tối cùng đi xem lửa trại dạ hội, có được hay không?" Cắn cắn lỗ tai của tiểu Dã.

"Ân!"

"Được được được, tất cả nghe theo dì." Tiểu gia hỏa một mặt bất đắc dĩ, Lâm a di gần đây hình như càng ngày càng dính người rồi đó!

Chậm rãi xoay người, ngồi dậy dụi dụi con mắt, Lâm Úc Thanh lập tức đem quần áo cầm tới, thừa dịp công phu tiểu gia hỏa mặc quần áo, cả nước rửa mặt cũng chuẩn bị xong, hầu hạ vô cùng chu đáo.

Tiểu Dã cũng rất đắc ý, không náo cáu kỉnh với dì, còn tưởng là con không còn cách nào khác đúng hay không? Mới lạnh nhạt ba ngày, thì ngoan ngoãn rồi, vẫn là Tiết a di nói rất đúng, không thể luôn chìu cô!

Hai người dọn dẹp xong xuôi thì ra cửa.

"Phải gọi Hoa a di cùng đi, mua chút món ăn nàng thích ăn," Hai người đi xuống, Bạch Dã đột nhiên nhớ tới Hoa Vu.

"Chỉ cần là ngươi làm, nàng đều thích ăn." Lâm Úc Thanh há mồm liền đáp.

"Hả?"

Lâm Úc Thanh cười cười, cầm lấy tay của tiểu gia hỏa kề sát ở bên miệng hôn một cái, lôi kéo nàng sải bước đi về phía bên dưới ngọn núi.

* * *

Hôm nay trên chợ là thật náo nhiệt, ngoại trừ người địa phương, còn có du khách đến từ các nơi, người người nhốn nháo, đồng thời bởi vì nhiều người, món ăn cũng bắt đầu cố định giá khởi điểm rồi.

Lâm Úc Thanh chăm chú lôi kéo tiểu Dã, chỉ lo nàng lại chạy loạn, hoặc là bị bầy người đẩy ra, hai người đang theo đoàn người chầm chậm đi tới, đột nhiên nghe được một tiếng thét kinh hãi bên cạnh.

"Lâm, Lâm Úc Thanh! Ngài là Lâm Úc Thanh sao!"

Lâm Úc Thanh nghe tiếng ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một tiểu cô nương mang mắt kính gọng đen, trong tay đang giơ một máy ảnh kỹ thuật số, thấy được chính mình, lập tức muốn bấm xuống nút chụp.

Lâm Úc Thanh nhanh tay, giơ tay chặn lại ống kính, "Ngươi nhận lầm người rồi."

Quay người cùng tiểu Dã chen ra đoàn người, đứng ở một bên quầy hàng, đem khăn quàng cổ vừa lấy xuống mang lên, lại vội vàng đem khăn quàng cổ của tiểu gia hỏa cũng lôi kéo lên trên, đang chỉnh sửa, bên tai nghe được một tiếng răng rắc, như là thanh âm của nhấn nút chụp.

Lâm Úc Thanh vừa nghiêng đầu, giận rồi, người kia vậy mà đuổi tới, còn bị nàng chụp đuợc bức ảnh chính mình đang giúp tiểu Dã mang khăn quàng cổ!

"Làm phiền ngươi đem bức ảnh xóa bỏ!" Căm tức nhìn chằm chằm cô gái kia.

Cô gái hoàn toàn không để ý dáng dấp tức giận của Lâm Úc Thanh, một đôi mắt ở trên người tiểu Dã trên dưới đánh giá, sáng mắt lên.

"Oa, đây chính là người yêu của ngài sao? Thật xinh đẹp a! Xứng, quá xứng đôi!"

Cô gái nói qua, lại giơ lên máy ảnh.

Bạch Dã nghiêng đầu, đem mặt bịt kín chút, không chờ nàng hành động, Lâm Úc Thanh đem nàng dắt đến phía sau mà bảo vệ.

"Ngươi muốn làm gì?"

Nhìn Lâm Úc Thanh một mặt cảnh giác này, cô gái vỗ trán một cái, "Ngài tuyệt đối đừng hiểu lầm, ta không có ác ý, ừ.. Người ở đây nhiều lắm, chúng ta mượn một chỗ nói chuyện?"

* * *

"Lời đầu tiên ta giới thiệu một chút, ta tên Kiều Trăn, là một phóng viên nhiếp ảnh, ừm.. Còn đang trong thực tập. Ta đặc biệt yêu thích ngài! Thuận tiện, ta cũng là một đồng tính nhoa~Nhưng mà không có như ngài may mắn như vậy, còn không có tìm tới nửa kia bên trong lý tưởng rồi."

"Ta nghe nói chuyện của các ngươi, rất khâm phục dũng khí ngài dám công khai thừa nhận, không nghĩ tới có thể ở đây gặp phải ngài, có thể để ta chụp thêm mấy tấm hình hay không? Để ta hiểu một chút sinh hoạt hàng ngày của các ngươi, đem những thứ này đưa tin đi ra ngoài, để những phần tử phản đồng kia nhìn, đồng tính mới là chân ái đó!"

Lâm Úc Thanh chau mày, "Xin lỗi, ngươi có phần lòng này ta rất kính nể, nhưng chúng ta thực sự thương mà không giúp được gì, cũng hy vọng ngươi cho chúng ta một chút không gian riêng tư, tấm hình kia làm phiền ngươi xóa bỏ, ta không muốn để cho bức ảnh người yêu ta lộ ra, xin ngươi hiểu."

"Cũng xin mời ngài tin tưởng ta, ta thật không có ác ý, thì cá nhân ta mà nói, cũng vô cùng ước ao loại sinh hoạt ẩn cư như các ngươi, cũng thật sự rất tò mò trạng thái sinh hoạt của hai vị." Kiều Trăn ôm máy ảnh, chăm chú bảo vệ, hiển nhiên sợ Lâm Úc Thanh bạo lực xóa bỏ.

Lâm Úc Thanh lắc đầu một cái, "Ta tin tưởng ngươi, xin ngươi đem bức ảnh xóa bỏ." Ngữ khí vô cùng cường ngạnh, không thể nghi ngờ.

Kiều Trăn nghe vậy, loay hoay máy ảnh, con ngươi xoay tròn, "Vậy ta xóa bỏ tấm hình này, ngài có thể đáp ứng để ta khoảng cách gần quan sát sinh hoạt của hai vị hay không, ta muốn viết thành truyện, bảo đảm sẽ không đề cập tên của hai vị!"

Lâm Úc Thanh dở khóc dở cười, bức ảnh cũng không để người chụp, còn muốn khoảng cách gần quan sát?

"Ừm, ngươi xóa bỏ trước." Lâm Úc Thanh nói xong.

Kiều Trăn thấy thế vui vẻ, đem máy ảnh nâng cho Lâm Úc Thanh xem, ở ngay trước mặt cô xóa bỏ bức ảnh.

"Cảm tạ." Lâm Úc Thanh nói tiếng cám ơn, lôi kéo tiểu Dã quay đầu liền đi.

"Ớ! Đã nói để ta quan sát các ngươi!"

"Ta không đáp ứng." Lâm Úc Thanh quăng một câu, dẫn tiểu Dã xuyên về phía địa phương nhiều người, vòng tới vòng lui, liền đem Kiều Trăn bỏ rơi rồi.

"Lâm a di a, dì càng ngày càng nghịch rồi." Bạch Dã cười xấu xa một hồi, không tên đau lòng tiểu phóng viên kia.

Chậc, đây là từ dùng để hình dung ta sao? Không lớn không nhỏ! "Lâm Úc Thanh quay đầu lại nhìn một chút, xác định người kia không có đi theo.

" Mua ít thức ăn liền trở về, nhiều người nhiều mắt, không tiện. "

" Ân~Lâm a di của con, nhân khí không giảm a~ "

" Đương nhiên. "Lâm Úc Thanh còn liếc nàng một cái, một mặt thúi khoe khoang!

Vốn còn muốn buổi tối đến xem lửa trại dạ hội, nhưng mà đến thời điểm đó du khách nhất định cũng rất nhiều, lỡ như lại bị người nhận ra.. Vẫn là quên đi, chớ tự tìm phiền toái.

Hai người mua chút cải xanh hoa quả, còn có một chân dê nhỏ, thì dẹp đường về nhà rồi.

" Lâm a di a, không bằng buổi tối gọi Hoa a di xuống, chúng ta cùng nhau nướng đùi dê ăn a!'

Ý tưởng này cũng tình cờ trùng với Lâm Úc Thanh, vừa gật đầu, lập tức đồng ý, "Ngươi đi nói với nàng, mặt mũi ngươi lớn, có thể mời được nàng."

Bạch Dã nhếch miệng, nào có khuếch đại như vậy, Hoa a di rõ ràng cũng rất dễ ở chung mà.

Trước tiên về đến chỗ ở tạm thời, tiểu gia hỏa phải đi chúc tết cho mọi người, còn muốn cùng Hạ Nam tán gẫu, tiểu Dã không quay về, Hạ Nam có thể là một mình ăn tết, náo động đến trong lòng Lâm Úc Thanh cũng vô cùng băn khoăn.

Thời điểm trở về nhà gỗ nhỏ đã là xế chiều, hai người vốn định trực tiếp đến nơi Hoa Vu kia, khi đi ngang qua nhà gỗ nhỏ của nhà mình lại là sững sờ, nhìn đống lửa trại ngoài phòng đều bị người đốt lên, hơn nữa còn có một người quấn như gấu chó đang bận rộn trước đống lửa.

Còn đang nghi hoặc..

"Ai nha, Hạ Tiểu Tử, ngươi có thể nướng thịt trước hay không ta đều sắp chết đói rồi!"

"Biết rồi, cho ngươi thèm."

"Tiểu Tử, nhớ thêm chút ớt!"

Lâm Úc Thanh và tiểu gia hỏa liếc mắt nhìn nhau, một mặt ngớ ra, các nàng.. Các nàng tại sao sẽ ở đây?

"Tiểu.. Tiểu di?" Bạch Dã vội vàng đi tới, nhìn thấy Tiết Nguyệt Hiền ngồi ở trên ghế gỗ nhỏ chờ ăn cơm.

"Ơ! Tiểu Dã bảo bối của ta, ngươi cuối cùng trở về rồi, cũng chờ ngươi hơn nửa ngày rồi!" Tiết Nguyệt Hiền nghe tiếng nhìn đến, lập tức đến cho tiểu gia hỏa một cái ôm thiệt bự, dán dán gò má của nàng, vừa ôm vừa hôn, sau đó lùi về sau nửa bước quan sát tỉ mỉ một hồi.

"Lên cân, địa phương nên có thịt cũng có thịt, ừm, không tệ, xem ra Lâm Úc Thanh không ngược đãi ngươi!"

"Trở về rồi sao?" Trong phòng cũng truyền đến thanh âm huyên náo.

Bạch Dã nhìn lên, Phương a di đầu tiền đi ra, theo sát phía sau chính là Lộ lão sư và Giang a di, Tô đạo là từ nhà bếp đi ra.

"Các ngươi.. Các ngươi làm sao đều đến rồi?" Tiểu Dã vui vẻ, kích động không kềm chế được, lại ôm lấy đến chán Hạ Tiểu Tử hồi lâu không gặp, tiểu di, ta rất nhớ ngươi a. "

Tiểu Dã lần lượt từng cái chào hỏi cùng mọi người, mỗi người đều ôm ôm, dính đến nửa ngày.

" Hai người các ngươi cuộc sống tạm bợ này trôi qua quá thoải mái rồi, cũng không biết nhớ chúng ta đúng hay không? "Phương Di chọt chọt trán của tiểu Dã chỉ trích đồ vật không lương tâm này.

" Ngô.. nào có.. Nhưng mà, khà khà, là thật dễ chịu! "

" Lâm Úc Thanh đâu~Bản tiểu di đến rồi, nàng tại sao vẫn chưa ra bái kiến? "Tiết Nguyệt Hiền tìm kiếm bóng người Lâm Úc Thanh khắp nơi.

Tiểu gia hỏa đi tới phía sau cây, đem Lâm Úc Thanh lôi ra ngoài," Ẩy, nhanh đi chào hỏi với tiểu di. "

" Chậc, ngươi lại cùng với các nàng kết phường có phải không! "Lâm Úc Thanh cũng rất bất đắc dĩ, nếu như sau khi kết hôn cùng tiểu Dã, chính mình bối phận này..

Trước tiên không nói những a di này cái gì, thì phía trên đầu kia.. Trên kia còn có mẹ đó..

Bị tiểu gia hỏa dắt đến trước mặt mọi người, Tiết Nguyệt Hiền cùng Hạ Tiểu Tử hai tòa núi lớn đứng trước mặt cô, không hẹn mà cùng cười xấu xa lên.

Lâm Úc Thanh không cần nghĩ đều biết hai nàng đang đánh ý định quỷ quái gì, thật là muốn mạng rồi!

" Được được được, nếu không hôm nay, ta xuống bếp, cố gắng chiêu đãi các vị trưởng bối. "Như nhận mệnh cúi đầu.

" Tiết trưởng bối muốn uống ngụm trà cháu dâu. "

Cho ngươi chìu!

" Tô trưởng bối thì không để ý nhiều như vậy, thì muốn ăn miếng thịt nướng của ngươi! "

" Ai nha, trưởng bối Phương ta đây, ân.. Cái cổ có chút đau a. "

"... "

Lâm Úc Thanh liếc nàng một chút, càng nói các ngươi còn càng mạnh hơn rồi!

" Hạ trưởng bối biểu thị.. "

Lâm Úc Thanh trừng hai mắt.

" Hạ trưởng bối.. Không có biện pháp. "

" Sợ cái gì, ở trước mặt chúng ta, nàng còn dám lật trời hay sao! "Tiết Nguyệt Hiền bất mãn dương dương tự đắc.

" Hôm nay tất cả ý nghĩ của những trưởng bối này ngươi đều phải phục tùng vô điều kiện, cứ như vậy đem tiểu Dã của chúng ta bắt cóc rồi, há có thể dễ tha ngươi! "

" Lộ Tinh Giang Bạc Yên, hai ngươi có ý kiến gì?'

"Ta thì không ưa dáng vẻ ngươi thừa dịp cháy nhà hôi của này." Lộ Tinh bĩu môi, lườm nàng một chút, đi tới bên cạnh Lâm Úc Thanh, vỗ vỗ bờ vai của cô, "Ngươi yên tâm, ta không có bất cứ cách nghĩ gì." Nghĩa chính từ nghiêm.

"Nhưng mà tiếng a di này ta vẫn là gánh nổi!"

* * *Cút a (╯‵□′) ╯︵┻━┻

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv