Khi Vân Cẩm Thời về nhà liền nhìn thấy bầu không khí giữa cha con hai người vẫn có chút cứng nhắc, nhưng đây là chuyện không có cách nào khác, dù sao Đường Đường vẫn có chút ám ảnh tâm lý đối với cha mình, loại ám ảnh tâm lý này trong một chốc không thể tiêu tan được.
Vân Cẩm Thời không muốn khó xử Đường Đường, muốn khó xử thì cũng phải đi khó xử cha cô ấy.
Bởi vậy sau khi trở về không có ý tứ muốn giải vây giúp cha cô ấy chút nào, bản thân tự vào phòng bếp, Đường Đường lại như là chờ rất lâu cuối cùng cũng được giải thoát, nhanh chóng bật dậy khỏi sofa, vọt vào phòng bếp: "Em đến giúp!"
Bởi vì trong nhà có khách, Vân Cẩm Thời làm nhiều thêm hai món, lúc ăn cơm không khí cũng khá tốt, dù sao hai người Đường Đường và Vân Cẩm Thời khá dính nhau, về phần trong quá trình này Đường Húc Sơ có bị tổn thương gì không, không liên quan gì đến Vân Cẩm Thời.
Sau khi ăn cơm xong, Đường Húc Sơ lại nán lại thật lâu, mãi đến khi sắc trời đã khuya, lúc này đa phần mọi người đã chuẩn bị ngủ, ông mới lưu luyến không rời rời khỏi, còn hứa lần sau lại đến thăm Đường Đường.
Đường Đường mới không quan tâm ông ấy đến hay không đâu, không đến càng tốt.
Chờ khi Đường Húc Sơ đi rồi, Đường Đường vẫn còn treo trên người Vân Cẩm Thời, nhỏ giọng nói: "Hôm khác ông ấy vẫn sẽ tới sao?"
"Em muốn để ý ông ấy thì để ý ông ấy, không muốn để ý ông ấy thì không để ý, không cần áp lực." Vân Cẩm Thời vuốt tóc cô ấy, sau đó nói: "Xem như ông ấy không tồn tại cũng được."
"Vâng." Đường Đường ngoan ngoãn kề đến hôn nhẹ gò má Vân Cẩm Thời, có chút thẹn thùng hỏi: "Có thể hôn hôn không... hôn hôn giống như... giống như hôm đó ấy..."
Vân Cẩm Thời lập tức bị trêu tới rồi, miệng khô lưỡi khát, Đường Đường của cô vừa mềm lại vừa ngọt, không ngờ lại còn thật trêu người.
"Đương nhiên có thể..." Vân Cẩm Thời vén sợi tóc bên má Đường Đường, véo véo mặt cô ấy, giọng hơi trầm thấp: "Đi phòng ngủ được không?"
Đường Đường không biết vì sao nhịp tim đột nhiên tăng tốc, cô ấy nuốt nước bọt, gật đầu.
Là một nữ thanh niên lớn tuổi độc thân, Vân Cẩm Thời lại không có kinh nghiệm gì ở phương diện này, nhưng có những lúc bản năng cũng đủ rồi, ví dụ như hiện tại, cô nửa bế Đường Đường vào phòng ngủ, đá vào cửa phòng ngủ, che khuất cảnh xuân trong phòng.
Sáng hôm sau, Đường Đường luôn rất siêng năng lần đầu tiên thức dậy muộn, có lẽ cô ấy cũng biết quan hệ của bản thân và Vân Cẩm Thời đã phát triển thêm một bước, bởi vậy lá gan lại càng lớn hơn, càng thêm dính người.
Sáng sớm Vân Cẩm Thời thức dậy trước, rửa mặt rồi làm xong bữa sáng quay lại xem, người trong nhà vẫn còn đang ngủ, cô nhịn không được tiến đến gãi gãi cằm Đường Đường, hạ giọng dịu dàng nói: "Sâu lười, mặt trời sắp lên đến mông rồi, phải rời giường thôi."
Đường Đường mơ mơ màng màng mở mắt, cánh tay trắng trẻo non mịn duỗi ra từ trong chăn, sau đó đặt lên cổ Vân Cẩm Thời, thấp giọng lầm bầm muốn hôn hôn mới chịu thức dậy.
Sau khi Vân Cẩm Thời hôn cô ấy một cái, cô ấy lại bắt đầu giở trò xấu, kéo Vân Cẩm Thời để Vân Cẩm Thời lại nằm với cô ấy một chốc.
Vân Cẩm Thời thấy thời gian vẫn còn kịp, cuối cùng gọi Đường Đường dậy lần nữa, liền nằm xuống, viên kẹo đường đang lăn qua lăn lại trên giường, lăn lại lăn, lăn lại lăn, liền lăn vào trong lòng Vân Cẩm Thời, cơ thể mềm mại đè lên người Vân Cẩm Thời, cọ cọ, còn phát ra âm thanh như động vật nhỏ được sờ đến thoải mái.
Cơ thể cô ấy thật sự rất mềm mại, lại không nặng chút nào, đè lên người Vân Cẩm Thời tựa như một viên kẹo đường hơi to một chút, lại còn là loại kẹo mềm có nhân, Vân Cẩm Thời bị đáng yêu đến đầu váng mắt hoa, suýt nữa đã "Tòng thử quân vương bất tảo triều*".
*Tòng thử quân vương bất tảo triều - Từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa: trích bài thơ Trường hận ca (Bạch Cư Dị).
May mà Đường Đường rất có kỷ luật, rõ ràng còn có chút buồn ngủ, nhưng vẫn cố gắng mở mắt, ngẩng đầu dẩu môi muốn hôn, sau khi bị đè hôn mấy cái dính ngấy liền tỉnh táo, trạng thái đầy máu hoạt động trở lại.
Vân Cẩm Thời dẫn cô ấy đi phim trường, bộ phim này cũng sắp sửa đóng máy, nếu may mắn thì nhiều nhất là nửa tháng, không may cũng không đến một tháng.
Mấy ngày nay, Đường Húc Sơ cách dăm ba hôm sẽ đến đây một chuyến, ban đầu tới cũng không thường xuyên lắm, có thể vẫn còn đang xử lý chuyện người vợ đương nhiệm kia của ông ấy, sau khoảng chừng một tuần thì càng siêng năng đến hơn.
Nếu không phải bởi vì trong nhà chỉ có hai người con gái, trong đó một người lại còn là bạn gái của con gái, thật sự không quá tiện, nếu không có thể Đường Húc Sơ sẽ trực tiếp chuyển đến đây ở nhờ.
Ca khúc đầu tiên của Đường Đường được hưởng ứng rất tốt, ít nhất là có nhiệt độ nhất định, ngay sau đó cô ấy lại thu ca khúc kết phim của một bộ phim thanh xuân, giọng cô ấy cảm giác vô cùng phù hợp với dạng phim thanh xuân này, cũng được hoan nghênh rất nhiều.
Vân Cẩm Thời không có quá nhiều bạn bè, nhưng mối quan hệ của bạn cô đều không tệ, bởi vậy công việc ca sĩ của Đường Đường quả thật một đường bằng phẳng, rất nhiều người đều biết thật ra cô ấy là học trò của Du Lê, học trò này cực kỳ giống sư phụ Du Lê, xuất quỷ nhập thần, cũng không tham gia chương trình giải trí gì, muốn tìm cô ấy hợp tác tìm khắp nơi không thấy người, chỉ có thể liên hệ Du Lê trước.
Du Lê đều từ chối đa phần các hợp tác, dù sao tình huống của Đường Đường mọi người đều rõ ràng, em ấy sẽ không làm người đại diện quảng cáo, bởi vì vừa đến trước ống kính mặt liền cứng đờ, cũng không thích nói chuyện, ngoại trừ nói với Vân Cẩm Thời, an tĩnh ca hát là tốt rồi, dù sao cũng không mong em ấy quá nổi tiếng, lúc mới bắt đầu chỉ hy vọng em ấy có niềm yêu thích của bản thân mà thôi.
Duy trì cục diện trước mắt là tốt nhất.
Nhưng Du Lê vẫn tìm một cộng sự hợp tác cho Đường Đường, là một người sáng tác mới ra trường, cậu trai trẻ mới tốt nghiệp không lâu, vấp phải trắc trở khắp nơi, là dạng cho người ta hát miễn phí cũng không có người chịu hát.
Nhưng quả thật cậu ta có tài năng, chỉ là vẫn còn chút non nớt, mài dũa một chút thì tuyệt đối là một tác giả không tồi.
Cậu ta gửi một số tác phẩm đến phòng làm việc của Du Lê, Du Lê xem cảm thấy không tệ, liền liên hệ cậu ta, định rèn luyện cậu ta một chút, sau này sẽ viết bài hát cho Đường Đường.
Thanh niên cũng rất vui vẻ, dù sao người mới như cậu ta thiếu nhất chính là Bá Nhạc, có người chịu thưởng thức cậu ta, cậu ta cũng rất vui vẻ.
Tới gần nghỉ hè Vân Cẩm Thời mới đóng máy, ngay sau đó liền lập tức vào một đoàn phim khác, cũng chính là tác phẩm mới của chị gái biên kịch.
Bởi vì ngay từ đầu đã là cảnh quay bên ngoài, Vân Cẩm Thời bận rộn muốn chết, bình thường cũng không lên mạng, mỗi ngày đều ở bên sa mạc ăn cát, ăn được một tuần, da dẻ cũng thô ráp hơn một chút.
Bởi vì phải đến sa mạc quay ngoại cảnh nên Vân Cẩm Thời không thể dẫn Đường Đường theo, vừa hay khoảng thời gian này dưới sự nỗ lực của Đường Húc Sơ, quan hệ giữa hai cha con bọn họ mới cải thiện đôi chút, Vân Cẩm Thời vừa nhờ Đường Húc Sơ, Đường Húc Sơ trực tiếp tới ở trong phòng cho khách nhà bọn họ, thuận tiện chăm sóc Đường Đường.
Cho nên ông vốn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, đạo diễn lúc trước bị cô từ chối, kịch bản của anh ta cũng đã gần quay xong, đang bắt đầu tuyên truyền.
Vì tuyên truyền, bọn họ cố ý mua hot search, là loại nâng nữ chính lên rồi giẫm Vân Cẩm Thời, còn dẫn dắt fans của nữ chính cùng một số người qua đường công kích Vân Cẩm Thời.
Đường Đường lúc đó rất tức giận, mỗi ngày ôm điện thoại nói đạo lý với những người chửi mắng Vân Cẩm Thời, cô ấy sẽ không mắng người, cực kỳ tức giận cũng sẽ chỉ nói với người ta: Sao bạn có thể nói vậy, bạn nói vậy không đúng, bạn thật quá đáng.
Chăm chỉ cứ như tài khoản giả vậy.
Tốc độ gõ chữ của cô ấy không nhanh, nhưng mỗi khi có thời gian rảnh sẽ lên Weibo của bản thân nói đạo lý với người khác, mỗi ngày bị người ta chọc tức đến nước mắt rưng rưng, dù sao dạo này người không có tố chất thật sự quá nhiều, bọn họ mắng chửi người biến đổi rất đa dạng, thậm chí mắng cả buổi cũng không lặp từ, Đường Đường làm sao nói lại người ta.
Đường Húc Sơ vừa thấy con gái bị ức hiếp thành như vậy, cũng quên mất ông rất không muốn con gái và Vân Cẩm Thời ở bên nhau, liền phát động tất cả nhân viên công ty mình giúp con gái mắng trả.
Cuối cùng Đường Đường còn nhờ vào thể chất đáng yêu trời sinh của mình mà lên được top cuối hot search.
Khi Vân Cẩm Thời biết chuyện này cũng đã qua hai tuần, cô phơi nắng có hơi đen đi, nhưng vẫn là một màu khỏe khoắn, chẳng những không xấu đi mà còn nhiều thêm chút khỏe mạnh.
Du Lê bảo cô đăng Weibo tương tác với fans một chút, dù sao fans của cô cũng rất đáng thương, ngoại trừ phim ảnh cùng với những quảng cáo linh tinh, rất khó nhìn thấy bóng dáng của cô, thỉnh thoảng đăng vài hình selfie linh tinh cũng có thể xem như phúc lợi cho fans.
Vân Cẩm Thời cảm thấy fans vẫn rất ủng hộ cô, quả thật cô nên có thêm chút dấu hiệu hoạt động, bởi vậy sau khi trở về khách sạn tắm rửa xong, chụp một bức selfie bản thân đã sắp biến thành màu mật ong, sau đó lấy ra một bức selfie trước kia làm so sánh, đang chuẩn bị đăng Weibo, liền nhìn thấy Đường Đường đang nằm ở phía cuối hot search.
Vân Cẩm Thời:???
Cô lập tức tìm kiếm được chuyện phát sinh lúc trước từ hot search này, lập tức bị chọc tức, trực tiếp lôi mấy lời mắng chửi tàn nhẫn nhất lên: Muốn nhắm vào tôi thì cứ nhắm vào tôi, ức hiếp đứa bé ngây thơ như Đường Đường thì tính là bản lĩnh gì.
Cô nhất thời không có tâm tư đăng ảnh, giải thích đơn giản một chút: Không phải vì cát xê nên đã nhận lời rồi sau đó lại đổi ý, ngay từ đầu đã không đồng ý vai diễn này, bởi vì kịch bản không hợp, cùng với lịch trình đã sắp xếp đầy, cho nên xin đừng lan truyền tin đồn, cũng đừng ăn vạ.
Suy cho cùng là bên kia mua hot search nói đúng là Vân Cẩm Thời đã sớm nhận vai diễn này, sau đó lại bởi vì tác phẩm của cô phát sóng, giá trị con người nâng lên, bởi vậy không hài lòng với cát xê này, liền đổi ý, nữ chính hiện tại là được thế vai.
Vân Cẩm Thời sẽ không quá để tâm đến những lời đồn nhỏ nhặt này, nhưng cũng không muốn bị người lợi dụng.
Sau khi cô giải thích xong rồi cũng không xen vào chuyện này nữa, đối với một diễn viên mà nói quan trọng nhất vẫn là tác phẩm, không có tác phẩm thì cho dù có danh tiếng nhất thời cũng không thể lâu dài.
Đương niên, ngoại trừ nếu như ngoại hình vô cùng xinh đẹp, dù sao trên thế giới này vẫn có rất nhiều nhan cẩu.
Quay xong những cảnh sa mạc kia, còn có những cảnh quay ngoại cảnh khác, nhưng trên đường đi có thể dành ra khoảng nửa ngày để tụ họp với Đường Đường.
Vân Cẩm Thời vì đi gặp Đường Đường, tối đó cũng không nghỉ ngơi ở khách sạn thêm một đêm, là người xuất phát trước tiên, khi trở về vẫn có chút mỏi mệt, Đường Đường đã biết trước cô sẽ về, cố ý đến sân bay đón, xe là của nhà Kiều Tri Viễn, còn bố trí cả tài xế.
Có thể nói Kiều Tri Viễn vì theo đuổi Du Lê, rất tận tâm tận lực, cũng thuận tiện chiếu cố cả những người xung quanh Du lê.
Vân Cẩm Thời lên xe, trước tiên đè Đường Đường lên ghế sau hôn một lúc, Đường Đường đau lòng sờ mặt cô, dù sao trong mắt Đường Đường, Vân Cẩm Thời hiện tại vừa đen lại vừa gầy, nhưng đương nhiên vẫn rất xinh đẹp.
"Có mệt không? Có muốn ngủ một lúc không? Trước khi về nhà em sẽ gọi chị." Đường Đường nhẹ giọng nói.
"Không ngủ, chuyến bay lúc sáu giờ, không có bao nhiêu thời gian, chị muốn nhìn em nhiều hơn." Vân Cẩm Thời thật ra vẫn có chút mỏi mệt, nhưng giấc ngủ có thể lên máy bay rồi ngủ bù, Đường Đường không thể lên đến máy bay để hôn được.
Đường Đường càng đau lòng cho cô, làm ổ trong lòng cô thấp giọng nói: "Thật ra... thật ra có thể không cần cố ý trở về... phiền phức cỡ nào..."
Nói xong thì chiếc miệng nhỏ nhắn của cô ấy đã tự tủi thân mím lại, thật ra cô ấy vẫn rất muốn gặp Vân Cẩm Thời, nhưng lại không nỡ để Vân Cẩm Thời mệt như vậy.
"Đây không phải là thấy em bị khi dễ sao? Đừng trả lời bọn họ, bất luận bọn họ nói thế nào chị cũng sẽ không ít đi miếng thịt nào đúng không? Nhưng nếu khiến em tức giận chị sẽ khó chịu." Vân Cẩm Thời sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy: "Sau này không xem là tốt rồi."
"Vâng." Đường Đường miễn cưỡng đáp ứng, sau đó nói: "Chị quay xong bộ phim này có muốn nghỉ ngơi một chút không? Cảm giác thật mệt mỏi..."
"Có một bộ phim điện ảnh đang đàm phán, khá tốt, nếu có thể thành thì có lẽ phải quay xong bộ điện ảnh này mới được, quay xong còn có một khoảng thời gian có thể nghỉ ngơi." Vân Cẩm Thời vừa nói vừa gật gù, buồn ngủ.
Cuối cùng cô vẫn không chịu được, dựa lên vai Đường Đường chợp mắt một lúc, may mà lúc thức dậy vẫn chưa đến năm giờ, có thể cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng lúc này nấu cơm chắc chắn không còn kịp nữa, hai người chỉ có thể ra ngoài ăn.
Thời gian dần trôi đi, Vân Cẩm Thời không thể không rời đi, dù sao chuyến bay lúc sáu giờ, nếu tối nay còn phải đổi chuyến sẽ rất phiền phức, sau khi cô yêu đương cũng trở nên có chút dính dính, trên đường ra sân bay vẫn ôm Đường Đường: "Nếu không thì chị đổi chuyến nhé, ngày mai lại đi."
"A Thời không thể tùy hứng đâu, không phải ban nãy chị nói tối nay phải đến đó sao?" Đường Đường đau lòng nói: "Chờ em có thời gian sẽ đến thăm chị! Mang cho chị đồ ăn ngon được không?"
"Được được được." Vân Cẩm Thời nhịn không được cười: "Chị chờ em."
Cô lên máy bay, bay đến điểm đến, có nhiều ngoại cảnh được quay ở một khu vực quay phim, dù sao cảnh sắc nơi này quả thật là hạng nhất.
Vào buổi tối hôm nay sẽ không lập tức bắt đầu bận rộn, nhưng mọi người phải tụ họp ăn một bữa cơm, ngoại trừ đạo diễn diễn viên, hình như còn có hai thương nhân đầu tư.
Vân Cẩm Thời đến muộn hơn một chút, vừa vào liền gặp một người quen.
Giang Trấn.
Giang Trấn trước đây dùng quy tắc ngầm không được, liền phong sát Vân Cẩm Thời, nếu không nhờ Mạnh Thiệu Kỳ, Vân Cẩm Thời hiện giờ vẫn còn đang đóng vai quần chúng.
Hơn nữa bởi vì Giang Trấn, còn xảy ra chuyện anh kế kia.
Vân Cẩm Thời tràn đầy cảm giác chán ghét hắn ta, vừa trông thấy hắn ta đã muốn rời đi.
Giang Trấn dù ở xa đã thấy được cô, lập tức ngăn cản bước chân rời đi của cô: "Sao thấy tôi lại đi rồi?"
"Tôi nghĩ trong lòng anh hiểu rõ." Quan hệ giữa Vân Cẩm Thời và hắn đã sớm xé rách mặt, tự nhiên sẽ không để ý có thể sẽ đắc tội hắn hay không: "Tránh ra."
Nhà đầu tư bộ phim này không phải Giang Trấn, nhưng có thể là bạn bè hắn ta, nếu không hắn cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này.
"Cô cũng có bản lĩnh lắm, cô dám đi tôi có thể khiến người ta thay cô đi." Giang Trấn bộ dạng cao cao tại thượng, rất nhanh đã thay đổi sắc mặt: "Chỉ là đã lâu rồi tôi chưa gặp mặt em, lại không định làm gì khác cả, em cần gì phải phòng bị tôi như thế."
"Thay đi." Vân Cẩm Thời xoay người muốn đi, sau đó bị hắn ta kéo lại một phen, Giang Trấn mang theo một chút phẫn nộ: "Vân Cẩm Thời, tôi đã có đủ kiên nhẫn với cô rồi, cô có thể ngủ với Mạnh Thiệu Kỳ, sao lại không chịu ngủ với tôi? Đừng nói với tôi cái gì mà tình yêu đích thực, cô nghĩ tôi sẽ tin sao?"
"Cút! Đừng tưởng rằng mọi người đều xấu xa như anh, anh có bản lĩnh đó thì đổi người đi, tôi không cần." Vân Cẩm Thời mạnh mẽ hất tay hắn ra, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo: "Anh khiến tôi thấy buồn nôn."
"Cô sẽ hối hận!" Giang Trấn lớn tiếng nói.
Lúc này Vân Cẩm Thời đã sắp đi ra cửa, không nhịn được cười nhạo: "Những lời này anh đã nói lần thứ hai rồi."
Vân Cẩm Thời căn bản không quan tâm tới hắn ta, trực tiếp quay về khách sạn ngủ, cô vốn đã rất mệt, trên máy bay cũng không được ngủ yên ổn, còn phải miễn cưỡng chống đỡ cơ thể uể oải đến đó xã giao vốn cũng rất mệt mỏi, lại gặp phải Giang Trấn.
Sau khi cô trở về khách sạn thì ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau đã được đạo diễn hẹn nói chuyện, vẻ mặt đạo diễn xấu hổ vô cùng, vòng vo hồi lâu cũng không nói gì đến chuyện chính.
Vân Cẩm Thời cũng rất rõ ràng anh ta muốn nói gì: "Chuẩn bị thay người sao?"
Đạo diễn càng xấu hổ: "Tôi thật sự rất hài lòng về cô, cũng rất muốn hợp tác với cô, nhưng đây là do nhà đầu tư đề xuất..."
"Tôi biết anh cũng rất khó xử, yên tâm, tôi hiểu được, nhưng tất cả đều chiếu theo hợp đồng đi." Vân Cẩm Thời đã quay hơn nửa tháng, đương nhiên đã sớm ký hợp đồng, nếu phía đạo diễn vi phạm hợp đồng cô cũng không có trách nhiệm gì, còn có thể lấy được ít tiền vi phạm hợp đồng.
Vân Cẩm Thời rõ ràng, việc này là Giang Trấn làm, nhưng lấy danh nghĩa nhà đầu tư, đến lúc đó tiền vi phạm hợp đồng có thể cũng là Giang Trấn trả, Vân Cẩm Thời cũng không cảm thấy tức giận vì chuyện này, tuy rằng tổn thất một kịch bản tốt khiến người ta rất khó mà vui vẻ được, nhưng cô tuyệt đối sẽ không vì loại chuyện này mà thỏa hiệp.
Không cần quay phim lại còn kiếm được một khoản tiền, ngẫm nghĩ kỹ càng lại khá thoải mái.
Cùng ngày cô đáp máy bay trở về nhà, chuyện hợp đồng cần những người bên phòng làm việc bàn bạc, sau khi Du Lê biết chuyện vô cùng tức giận: "Đệt, Giang Trấn nghĩ gã ta có thể một tay che trời sao? Kịch bản tốt có rất nhiều, tôi đi nhận cái khác."
"Không có gì, vừa lúc tôi có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian, sau đó ở cùng Đường Đường, ngẫm lại tổn thất cũng không lớn." Vân Cẩm Thời an ủi cậu ta: "Nhưng tôi không ngờ hắn ta lại âm hồn bất tán như vậy, thật là phiền chết được."
"Giống như ruồi bọ vậy." Du Lê lạnh lùng nói: "Chuyện hợp đồng tôi sẽ thảo luận, cậu nghỉ ngơi hai ngày trước đã rồi nói sau."
Chuyện Vân Cẩm Thời đột ngột trở về, Đường Đường vẫn rất bất ngờ, tuy rằng sau khi nghe xong đầu đuôi rất tức giận, lúc này Đường Húc Sơ cũng đang ở đó, dù sao ông cũng không nghĩ Vân Cẩm Thời sẽ trở về nhanh như vậy, cho nên vẫn chưa chuyển đi.
Trải qua thời gian dài chung sống như vậy, Đường Húc Sơ ý thức được rất rõ ràng, muốn lấy lòng Đường Đường, chỉ có thể xuống tay từ Vân Cẩm Thời, xuống tay từ Đường Đường, làm nhiều công ít, xuống tay từ Vân Cẩm Thời, làm ít công nhiều.
Đường Húc Sơ hắng giọng sau đó nói: "Cháu có đạo diễn biên kịch quen biết không? Có thể lập một đoàn phim, tôi đầu tư cho cháu, Đường Đường hát ca khúc chủ đề và ca khúc cuối phim, dù sao cũng không đến mức bị ức hiếp bên ngoài."
Lời này của ông đương nhiên là ngầm thừa nhận Vân Cẩm Thời là người trong nhà, nét mặt Đường Đường quả nhiên tốt hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn ông cũng ôn hòa: "Cha nói rất đúng, A Thời đừng buồn nữa được không?"
Đường Húc Sơ lúc ấy hưng phấn như một đứa bé, thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên Đường Đường gọi ông là cha! Đây là một khởi đầu rất tốt đấy!
Trong khoảng thời gian này ông cũng rõ ràng, vào thời điểm Đường Đường cần yêu thương bảo vệ nhất, ông không dành bất kỳ sự yêu thương và bảo vệ nào, trái lại là Vân Cẩm Thời, chẳng những bảo vệ con gái ông thật tốt, còn cưng chiều con gái ông càng ngày càng tự tin, cũng dần dần trở nên sáng sủa thông minh.
Ông thật sự không có tư cách làm Vương mẫu, gậy đánh uyên ương*.
*Gậy đánh uyên ương: chia rẽ đôi lứa.
Ngoại trừ chuyện con gái bị cướp đi, thật sự ông ấy rất cảm kích Vân Cẩm Thời, về chuyện hai người các cô không thể có con cháu, sau khi già rồi sẽ không ai chăm sóc, con ruột cũng có thể không hiếu thuận, cùng lắm thì nhận nuôi một cô con gái thôi!
Sau khi nghĩ thông mọi chuyện liền sáng tỏ thông suốt, Đường Húc Sơ tự tẩy não, góc độ nhìn Vân Cẩm Thời còn có chút giống mẹ vợ nhìn con dâu, càng nhìn càng vừa ý.
Có người dám khi dễ "con dâu" ông ấy, còn định quy tắc ngầm con bé, Đường Húc Sơ có thể không quản sao?
"Cảm ơn bác, trong tay cháu vẫn còn một bộ phim điện ảnh, thật sự không tệ đến nỗi không thể quay phim được, tới thời điểm cháu cũng sẽ không keo kiệt tìm sự trợ giúp từ bác." Vân Cẩm Thời thấy Đường Đường sửa lại xưng hô, cũng sửa lại xưng hô theo.
Đường Húc Sơ hết lần này đến lần khác bảo cô tuyệt đối đừng khách khí, lúc này mới thu dọn ít đồ chuẩn bị dọn đi.
Ngày hôm sau chị gái biên kịch gọi điện thoại đến, nghe giọng cũng sắp khóc: "Tôi không ngờ lại như vậy..."
Vân Cẩm Thời rất kiên nhẫn nói: "Không có gì, cô đừng khóc, giữa tôi và Giang Trấn như nước với lửa, xảy ra tình huống thế này cũng rất bình thường, quyển sách tiếp theo chúng ta hợp tác được không? Đến lúc đó tôi tìm nhà đầu tư cho cô, hai ta định đoạt."
Chị gái biên kịch vẫn cảm thấy rất có lỗi: "Nhưng mà... nhưng mà cô cũng đã quay được nửa tháng, hơn nữa trong lòng tôi cô là lựa chọn thích hợp nhất, cũng không phải vì cô thích hợp vai diễn này nên tôi mới chọn cô, mà là vì quen biết cô mới viết ra nhân vật này, đổi người khác liền mất đi linh hồn, không chỉ tôi cảm thấy rất có lỗi với cô, mà còn cảm thấy rất có lỗi với tác phẩm của tôi..."
"Nhưng hiện tại là xã hội tư bản, chúng ta cũng không có cách nào nói gì được đúng không? Đừng khó chịu, nếu thật sự không được cô lại lấy nguyên mẫu của tôi viết một quyển nữa, tôi chi tiền quay cũng được."
Chị gái biên kịch vốn đang rất khó chịu, nghe vậy nín khóc mỉm cười, bị chọc cười: "Rõ ràng là tôi phải an ủi cô, sao lại biến thành cô an ủi tôi rồi? Yên tâm đi, lúc tôi ký hợp đồng có hai điều khoản, trong đó một điều là tôi có quyền chọn diễn viên, còn lại chính là khi tôi cảm thấy đoàn phim phá hỏng tác phẩm của tôi, tôi có thể thu hồi bản quyền, cùng lắm thì không bán cho bọn họ là được, chúng ta lại đi tìm đạo diễn khác đầu tư, tóm lại tôi không muốn để người khác diễn vai diễn này, lát nữa tôi sẽ đi nói với đạo diễn một chút."
"Trong hợp đồng của cô ghi rõ như vậy sao?" Vân Cẩm Thời bỗng nghĩ đến một chuyện, trong tay cô không thiếu người có tiền có thể đầu tư, không thiếu đạo diễn, không thiếu nhân viên đoàn phim, phục trang hóa trang đạo cụ gì đó đều quen biết cả, hoàn toàn có thể tự mình chống đỡ một đoàn phim, nếu bản quyền đang nằm trong tay chị gái biên kịch, chuyện gì cũng dễ nói.
"Đừng vội, cô nói với anh ta như vậy đi." Vân Cẩm Thời bàn bạc với cô ấy một lần, sau đó thở ra một hơi thật dài.
Có thể lấy lại vai diễn này, thuận tiện chọc tức Giang Trấn một lần, quả thật là chuyện hết sức vui vẻ.