Vân Cẩm Thời suýt nữa bị cô ấy dọa sợ, nghe vậy chần chừ một chút sau đó nói: "Cũng tạm đi."
Nhưng Kiều Tri Viễn biết, nếu không phải quan hệ vô cùng tốt, Du Lê sẽ không tới đây thăm đoàn phim, hơn nữa thái độ còn tùy ý như vậy, Du Lê cực ít bạn bè, đa phần bạn bè đều là dạng quan hệ không xa không gần, quan hệ giữa Vân Cẩm Thời và Du Lê tuyệt đối không bình thường.
"Có thể kể với tôi chuyện trước đây của Du Lê không?" Kiều Tri Viễn lúc trước còn mặt mày lạnh như băng nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt lấp lánh nói.
Vân Cẩm Thời... áp lực có hơi lớn.
"Chưa được cậu ta đồng ý, có một số việc không thể nói."
"Ít chuyện bình thường hàng ngày là được."
Vân Cẩm Thời chần chừ thật lâu, sau đó mới chậm rãi nói: "Trước đây tính cách cậu ta rất lạnh lùng, không thích nói chuyện lắm, nhưng con người rất tốt, lúc còn đi học tôi không đủ tiền đóng học phí, phần nhiều tiền đều là cậu ta góp giúp tôi."
"Vậy sao?" Tư thế ngồi của Kiều Tri Viễn càng thêm đoan chính: "Hóa ra hai người đã quen biết từ lúc đi học, hóa ra trước đây cô ấy như thế, hoàn toàn khác biệt với hiện tại."
Vân Cẩm Thời đơn giản nói một ít chuyện không tính là bí mật với cô ta, Kiều Tri Viễn rất thỏa mãn, nếu không phải bởi vì kế tiếp sẽ đến phần diễn của cô ấy, chỉ sợ cô ấy còn chưa muốn đi.
Điều này cũng khiến cho Kiều Tri Viễn hoàn toàn quấn lấy Vân Cẩm Thời, chỉ cần có thời gian rảnh sẽ đến đây, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ lạnh lùng cao ngạo lúc trước.
Vân Cẩm Thời có chút đau đầu, dù sao bất kỳ ai bị buộc nhớ lại quá khứ, hơn nữa một ngày phải hồi tưởng không biết bao nhiêu lần, cũng không thể bình tĩnh được.
Chủ yếu chính là, không biết khi nào bên ngoài lại có lời đồn đãi, đại khái là chó săn nào đó chụp được một bức ảnh, chuyện Kiều Tri Viễn là người đồng tính cũng không phải bí mật, cho nên đột nhiên hai người các cô lại có tai tiếng.
Vân Cẩm Thời cũng rất xấu hổ, loại tin xấu nhỏ nhặt thế này, thanh minh trái lại sẽ làm càng nhiều người biết, không thanh minh lại càng tương ứng với hoảng sợ trong lòng, nhưng paparazzi chính là như vậy, có thể biên ra một câu chuyện tình yêu triền miên sầu khổ.
Du Lê cũng thấy được tin tức đó, cười lăn lộn trên sofa, lúc ấy cô đang đến đây ăn chực, khoảng thời gian này Du Lê khá bận rộn, dù sao muốn lập một phòng làm việc cũng không phải chuyện đơn giản như vậy.
Chỉ có lúc ăn chực ở chỗ Vân Cẩm Thời mới có chút rảnh rỗi, sau đó lại vừa lúc xem được scandal: "Cậu và Kiều Tri Viễn? Truyền thông thật đúng là càng ngày càng không đáng tin."
Nếu Vân Cẩm Thời thật sự thông suốt thì đã sớm ăn cọng cỏ cạnh hang rồi, làm gì còn đến lượt Kiều Tri Viễn.
"Cậu còn cười." Vân Cẩm Thời trợn mắt: "Còn cười lát nữa không có cơm ăn."
"Đừng đừng đừng, tôi không cười là được chứ gì?" Du Lê nhanh chóng ngồi dậy, vẻ mặt đoan trang tao nhã, sau đó duy trì chưa tới vài giây liền biến thành tê chân tiếp tục co quắp.
"Loại tin tức nhỏ này không cần xen vào, đợi qua đầu sóng ngọn gió là tốt rồi." Du Lê vừa gặm lê vừa nói: "Hôm nào tôi đem hợp đồng tới, cậu có thể chính thức bán thân cho tôi."
"Ừ."
Lúc hai người ở đó nói chuyện, thật ra Đường Đường ở ngay bên cửa bếp nghe lén, nghe được rõ ràng Vân Cẩm Thời cũng không vui vẻ gì với tai tiếng kia, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Cô ấy thật sự muốn trưởng thành nhanh nhanh một chút, bởi vì chỉ có trưởng thành, Vân Cẩm Thời mới có thể nhìn thẳng vào cảm tình của cô ấy, mà không phải xem cô ấy như một đứa bé,
Nếu lúc này cô ấy thổ lộ, Vân Cẩm Thời có thể sẽ muốn giữ khoảng cách với cô ấy hay không tạm thời chưa nói, nhưng chắc chắn sẽ dùng lý do em vẫn là một đứa bé để từ chối cô ấy.
Nhưng mỗi một ngày chờ đợi đều thật là dài đằng đẵng, thậm chí khiến cho tâm tình của cô ấy trở nên càng nôn nóng, rõ ràng biết như vậy không tốt, nhưng cô ấy thật sự không có cách nào kiểm soát bản thân.
Mùa đông dần trôi qua, lúc gần xuân còn đổ một trận tuyết nhỏ, hoa mai trong vườn hoa ở tiểu khu chẳng những không vì trận tuyết nhỏ này mà trở nên ủ rũ, trái lại càng thêm kiều diễm.
Nhất là thời điểm phía trên đóa hoa chứa một chút tuyết phủ chưa hòa tan, lại có một sắc màu tươi đẹp khác.
Lúc Vân Cẩm Thời ra cửa trên cổ quấn một chiếc khăn quàng cổ, là Đường Đường tự tay đan, hôm nay Đường Đường có chính sự phải làm cho nên không cùng cô đến phim trường, hai người tạm biệt ở cổng tiểu khu, sau đó mỗi người đi theo phương hướng của mình.
Ngày tuyết đường trơn, dường như ngay cả xe buýt cũng chạy chậm một chút, Vân Cẩm Thời đợi một lúc mới lên được xe buýt, từ chỗ ở mới đến phim trường phải ngồi xe buýt rất lâu, đây có lẽ là chỗ duy nhất không tốt, hơn nữa trạm xe bên ngoài phim trường còn cách phim trường một đoạn ngắn.
Sau khi cô xuống xe thì kéo chặt khăn quàng cổ, sau đó liền đi về hướng phim trường, đang đi đột nhiên bị người từ phía sau kéo tay lại, mạnh mẽ kéo cô vào trong ngõ nhỏ.
Vân Cẩm Thời lập tức giãy giụa, nhưng lúc thoát được thì đã vào trong ngõ nhỏ, cô phòng bị dựa sát tường nhìn, kéo cô vào trong ngõ nhỏ là một người đàn ông, người đàn ông mang khẩu trang đội mũ, không nhìn rõ diện mạo, trái lại càng khiến cô thêm cảnh giác.
"Con điếm, vào giới giải trí liền trở mặt rồi, trước kia lúc quyến rũ tao không phải rất dốc sức à?"
"Anh có bệnh à?" Vân Cẩm Thời thấp thoáng cảm giác giọng nói hắn ta có chút quen tai, dường như người đàn ông bị cô chọc giận, đột nhiên đi về trước hai bước, ép cô vào một góc: "Mặc ít như vậy, còn cố ý thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt tao, không phải quyến rũ thì là gì!"
Rốt cuộc Vân Cẩm Thời cũng biết hắn ta là ai, đứa con trai của cha dượng, kẻ năm đó có ý đồ với cô.
Trong nháy mắt Vân Cẩm Thời bị phẫn nộ thiêu đốt cơ hồ không còn lý trí, rất nhiều năm qua đi, tên cặn bã năm đó còn là một thiếu niên đã trưởng thành thành dáng vẻ hiện tại, nhất thời cô không nhận ra được.
"Anh muốn làm gì!"
Vân Cẩm Thời nắm chặt nắm đấm, kiềm chế phẫn nộ trong lòng.
"Mày theo tao đi!" Gã đàn ông đưa tay kéo cô, còn cười khà khà: "Không ngờ mày càng lớn càng xinh đẹp, cũng càng có bản lĩnh, mấy đại thiếu gia có tiền chỉ đích danh muốn ngủ với mày, đàn bà trong giới giải trí không phải đều là điếm cao cấp sao? Chẳng qua là đắt hơn so với gái điếm mà thôi, mày còn giả vờ làm phụ nữ trinh tiết cái gì? Chịu chi nhiều tiền như vậy để ngủ với mày, chắc chắn sẽ đối xử với mày không tệ, sẽ tốt hơn so với mày đi ngủ với đủ loại đạo diễn nhà đầu tư chứ?"
Lần trước sau khi mẹ Vân Cẩm Thời náo loạn ra chuyện kia, tình huống trong nhà bọn họ càng thêm tệ, cha hắn ta thích đánh bạc, hắn ta lại tiêu tiền như nước, mẹ Vân Cẩm Thời cũng bởi vì bị gọi là người mẹ ác độc nhất mà mất đi công việc.
Lúc hắn đang lo không biết phải làm sao để trả khoản vay nặng lãi, có một đại thiếu gia tên là Giang Trấn liên lạc với hắn, nói chỉ cần có thể đưa Vân Cẩm Thời đến giường gã ta, liền cho hắn một trăm vạn.
Một trăm vạn, đủ để hắn tiêu xài một khoảng thời gian, cho nên cho dù là bỏ thuốc, hắn cũng phải đem được người đến.
Vân Cẩm Thời rốt cuộc không nhịn được, phẫn nộ đã hoàn toàn phá vỡ lý trí cô, vừa vặn ngõ nhỏ này khá cũ nát, trên mặt đất xung quanh thậm chí có cả gạch đá vỡ nát không biết từ đâu tới.
Đầu tiên Vân Cẩm Thời vung túi xách, hung hăng nện lên đầu hắn, sau đó thừa dịp hắn ăn đau thì ngồi xuống nhặt một hòn đá lên.
Lúc cô đập đã dùng lực rất lớn, cơ hồ đập cho trán tên đàn ông thủng một lỗ máu, tên đàn ông bị đập ngốc, trong khoảng thời gian ngắn không phản ứng kịp, đến khi hắn đau đớn ôm đầu định dùng sức mạnh, Vân Cẩm Thời đã lao ra khỏi ngõ nhỏ.
Cô vừa chạy vừa hô: "Người đâu cứu mạng, có ăn cướp!"
Bởi vì thời tiết còn khá lạnh, cho nên trên đường người cũng không nhiều, nhưng vẫn có không ít người bị thu hút, nhất là mấy thanh niên thiếu nữ trẻ tuổi, phút chốc đã vây lại đây.
Tuy rằng thế giới này có đôi khi rất lạnh lùng, nhưng vẫn có rất nhiều người sẵn lòng đưa tay giúp đỡ từ phía sau, thanh niên cường tráng trong chớp mắt vây lấy ngõ nhỏ, có cô gái lúc này đã lấy điện thoại gọi báo cảnh sát, cũng có những cô gái khác ôm cổ Vân Cẩm Thời, ôm cô vào trong lòng: "Đừng sợ, ở đây có rất nhiều người, hắn không dám làm gì đâu!"
Lúc tên đàn ông che trán lao ra nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy, ngay sau đó đã bị một đám đông thấy việc nghĩa hăng hái làm đè xuống đất.
Hắn không ngừng giãy dụa, vừa giãy dụa vừa kêu: "Các người làm gì vậy tôi là anh nó!"
"Phì!" Chị gái bên cạnh nhổ nước bọt: "Anh cho rằng bọn tôi sẽ tin anh sao? Lát nữa giải thích với cảnh sát đi!"
"Tôi thật sự là anh nó! Thật mà! Vân ưm..."
Có người mạnh mẽ bịt miệng hắn, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
Cảnh sát tới rất nhanh, cũng chỉ năm, sáu phút thời gian, cảnh sát đi đến, miệng vết thương trên đầu tên đàn ông trông thấy rất nghiêm trọng, thật ra không thương tổn đến xương cốt, bởi vậy trực tiếp bị dẫn về sở cảnh sát, Vân Cẩm Thời cũng bị mang đi lập biên bản.
Cô rất bất đắc dĩ, hình như mỗi khi vào đoàn phim mới luôn phải làm chút việc trước, lúc quay phim mới tiếp theo có phải nên đến miếu thắp hương trước không?
Cô chỉ có thể gọi điện thoại cho Mạnh Thiệu Kỳ xin nghỉ trước, sau đó đi theo đến sở cảnh sát.
Chuyện này không tưởng tượng được lại giải quyết dễ như vậy, dù sao tên đàn ông này và cô quả thật tồn tại quan hệ anh em kế, nhưng ngẫm lại lời nói lúc trước của hắn, trong lòng Vân Cẩm Thời vẫn có chút lạnh lẽo, cô không biết người nhà kia tại sao không chịu buông tha cô, nhất định... nhất định ép cô vào đường cùng sao?