Trông thấy như vậy sắc mặt Chu Sâm cũng thay đổi, anh ta vào giới này đã nhiều năm, biết rõ giới giải trí cũng không hào nhoáng như bề ngoài.
Trong giới này loạn vô cùng, thủ đoạn nhỏ nhiều vô kể, vì giành vai diễn, giở trò thủ đoạn hại người không đếm xuể, người dám làm thế này trong đoàn phim của Mạnh Thiệu Kỳ xem như hiếm thấy.
Hơn nữa vai diễn đều đã xác định rồi, ngoại trừ chấn thương nặng không thể xuống đất một hai tháng, nếu không Mạnh Thiệu Kỳ thà rằng chờ cũng sẽ không đổi vai.
Nói cách khác người kia nhắm vào Vân Cẩm Thời chính là muốn cô không dễ chịu mà thôi, bởi vậy có thể thấy được người nọ chán ghét Vân Cẩm Thời bao nhiêu.
"Gọi bác sĩ tới!" Mạnh Thiệu Kỳ ra lệnh một tiếng, lập tức có người đi tìm bác sĩ, còn có mấy nhân viên phục trang đạo cụ vây quanh, dìu Vân Cẩm Thời cho cô ngồi xuống trước.
Sắc mặt Mạnh Thiệu Kỳ xanh mét: "Đi lấy kéo lại đây."
Trợ lý đạo diễn nhanh chóng đi lấy kéo, Mạnh Thiệu Kỳ cầm kéo đi tới, đưa cho Vân Cẩm Thời, Vân Cẩm Thời ngồi trên ghế gập nhỏ, duỗi chân bị thương ra, Chu Sâm cũng không ghét bỏ, giúp cô giữ lấy cẳng chân, máu tươi không ngừng chảy xuôi từ lòng bàn chân trắng nõn của cô.
Vân Cẩm Thời nhận kéo rồi cắt giày ra, giày này được chế tạo vô cùng tốt, vừa nhìn là biết rất tốn công, dùng vật liệu tốt nhất, đế giày cũng lót rất dày.
Sau khi cắt ống giày, Vân Cẩm Thời rút miếng lót giày ra, nhưng phía trên không có gì cả, cô bèn lật giày cẩn thận quan sát một lúc.
Thì ra làm bị thương chân cô là một chiếc đinh khá giống đinh mũ, dài hơn một chút so với đinh mũ, đâm từ đế giày vào, sau khi đinh đâm xuyên qua đế giày thật dày, lộ ra ngoài cũng chỉ non nửa khúc, lại trải thêm một miếng lót giày, còn xuyên qua một lớp tất, lúc giẫm lên cũng sẽ không có cảm giác quá khác thường.
Mà khi cô rơi xuống từ mái nhà, chân phải giẫm xuống đất trước, xung lực khiến cho cái đinh đâm xuyên qua đế giày trong chớp mắt, xuyên qua tất, đâm vào lòng bàn chân của cô.
Có điều sau khi trải qua hai lớp cản trở, chiều dài cái đinh đâm vào lòng bàn chân cô có hạn, tuy rằng trông máu tươi chảy khá nhiều nhưng cũng không quá đáng ngại.
Một vài người ở đây sắc mặt càng khó coi hơn, người tức giận nhất không phải Mạnh Thiệu Kỳ, mà là chị Lý, bởi vì phục trang đạo cụ đều qua tay chị ta trước, giữa trưa hôm qua sau khi chỉnh sửa phục trang lần cuối cùng, chị ta còn kiểm tra tất cả đạo cụ một lần.
Chị Lý hít một hơi thật sâu, cố gắng khiến biểu cảm của bản thân trông không có vẻ phẫn nộ: "Phục trang và giày là hơn mười một giờ trưa hôm qua mang tới, tôi kiểm tra phục trang rồi, nhưng không kiểm tra giày nên cũng không rõ là bị động tay vào trước hay là sau đó."
Dù là trước hay sau thì đều là đang tát một tát vào mặt chị ta, dù sao đây là muốn làm việc mờ ám dưới mí mắt chị ta, nhưng chị ta lại không nhận ra mảy may.
"Có camera không, tôi nhớ bên phòng đạo cụ có camera giám sát."
"Không có." Sắc mặt chị Lý càng khó coi: "Bởi vì biết khi nào sẽ dùng, phục trang sau khi mang đến không để trong phòng đạo cụ mà móc trên giá áo ở ngoài phòng phục trang, chỗ đó không có camera..."
Nói cách khác, hoặc là nhân viên trong tổ đạo cụ làm, hoặc là người đã sớm nhìn chằm chằm rất lâu.
Bất luận là nguyên nhân nào, đều đủ khiến hai người bọn họ phẫn nộ đến muốn nổ tung.
Bác sĩ nhanh chóng đi đến, đám người vây quanh Vân Cẩm Thời nhanh chóng chừa ra một đường, Đường Đường vẫn bị chen bên ngoài vốn không có cách nào đi vào cũng theo sau bác sĩ chui vào, trông cô ấy như sắp khóc, hai mắt đỏ bừng.
Bác sĩ quan sát cẩn thận, vết thương quả thật không tính là nghiêm trọng, chỉ dùng cồn Iod tiêu độc cho cô: "Tuy miệng vết thương không lớn, nhưng vẫn phải tiêm một liều uống ván, lòng bàn chân không được dính nước."
"Được bác sĩ." Vân Cẩm Thời cảm ơn bác sĩ, sau đó theo bản năng hỏi Mạnh Thiệu Kỳ: "Đạo diễn, giày bị hỏng rồi làm sao quay tiếp?"
"Quay cái gì mà quay, trong đầu toàn là quay, chẳng trách để người ta ức hiếp thành như vậy! Chu Sâm, cậu đưa cô ấy vào bệnh viện tiêm cho tôi!" Mạnh Thiệu Kỳ tức giận nói.
"Yên tâm, chuyện này giao cho tôi." Chu Sâm vốn định bế kiểu công chúa thật tiêu sái, làm nổi bật soái khí bức người của bản thân, thế nhưng anh ta đã đánh giá quá cao thể lực của bản thân, thế mà không thể bế lên được, sau hai giây xấu hổ, anh ta lặng lẽ cõng Vân Cẩm Thời lên.
Vân Cẩm Thời không có cách nào, chỉ có thể bị cõng đi, Đường Đường cũng nhanh chóng chạy theo, cô ấy vẫn nắm lấy bàn tay Vân Cẩm Thời, cả người trông có vẻ vô cùng kinh hoảng.
Đến khi Vân Cẩm Thời rời khỏi, Mạnh Thiệu Kỳ mới nhìn quét một vòng, việc này dùng đầu ngón chân cũng có thể khẳng định là có người động tay chân, nhưng dưới tình huống không có camera giám sát, rất khó tra ra rốt cuộc là ai làm.
Hiển nhiên người làm chuyện này vô cùng quen thuộc, có lẽ là trước đây đã từng làm qua không chỉ một lần, khi Mạnh Thiệu Kỳ tuyển diễn viên, tuy không để tâm đến nhân phẩm đối phương thế nào, bất luận là công tử ăn chơi hay dựa vào quy tắc ngầm mà đi lên, chỉ cần diễn xuất không thành vấn đề anh ta đều có thể mở một mắt nhắm một mắt, nhưng anh ta không thể chịu được loại người phá hỏng quy tắc, phá hỏng tiến trình quay phim, cạnh tranh ác ý hãm hại diễn viên khác được.
"Chuyện này là ai làm, bây giờ đứng ra còn kịp, chờ khi bị tôi bắt được, tôi sẽ không nhẹ tay." Mạnh Thiệu Kỳ nhìn lướt một vòng, tập trung vào Phong Tuyết.
Tính cách Vân Cẩm Thời khá tốt, hơn nữa Đường Đường đáng yêu như vậy, phần lớn mọi người trong đoàn phim đều thích cô, cho dù không thích cũng sẽ không đến mức chán ghét, lại càng không đến nỗi kết thù.
Người duy nhất từng khó chịu với Vân Cẩm Thời chính là Phong Tuyết, tuy nói là bị động nhưng Vân Cẩm Thời cũng đã đoạt vai diễn của Phong Tuyết.
Từ trước đến nay Mạnh Thiệu Kỳ cho rằng những thứ như vai diễn đương nhiên là người có năng lực mới có tư cách lấy được, bị rút vai chỉ cần nghĩ xem bản thân có gì chưa đủ, sao còn có mặt mũi đi thù hận người khác?
Nhưng người khác không nhất định nghĩ như vậy, trong khoảng thời gian này Phong Tuyết không hề cùng xuất hiện với Vân Cẩm Thời, hơn nữa biểu hiện rõ ràng bản thân cũng không thích Vân Cẩm Thời, cô ta có động cơ ra tay.
Khi Mạnh Thiệu Kỳ bên kia chơi trò trinh thám, Vân Cẩm Thời đã đến bệnh viện, bác sĩ tiêm cho cô một liều uống ván, lại dặn cô: "Ít nhất trong một tuần tới không được ăn hải sản cũng không được ăn cay."
Sau khi tiêm xong ba người rời bệnh viện, bởi vì lòng bàn chân bị thương, Vân Cẩm Thời chỉ có thể nhảy lò cò, trông vô cùng buồn cười, Đường Đường chủ động ôm lấy cánh tay cô, đỡ lấy cô, để cô đi lại thuận tiện hơn chút.
Chu Sâm ra tay chậm hơn một chút không thể cướp được việc tốt này, tay anh ta cũng đã vươn ra, bèn ngoặt lại nhét vào túi: "Em yên tâm, đạo diễn chúng ta ghét nhất người như vậy, nói không chừng đến khi chúng ta trở về, người làm chuyện này cũng đã bị túm ra."
"Mong là vậy." Vân Cẩm Thời chỉ cười khẽ, thật ra cô có chút trực giác, mơ mơ hồ hồ có một đối tượng hoài nghi, dù sao cô rất nhạy cảm với ánh mắt ác ý, chẳng qua trong tình huống không có chứng cứ cô sẽ không nói ra.
Sau khi ba người lên xe, Vân Cẩm Thời bèn lặng yên kéo Đường Đường vào lòng, bởi vì cô cảm giác được Đường Đường đang sợ hãi, hốc mắt cô ấy vẫn còn đỏ hồng, nhưng cũng chưa nói một câu.
Mãi đến khi Vân Cẩm Thời ôm lấy cô ấy, cô ấy mới theo bản năng chui vào lòng Vân Cẩm Thời, quả thật cô ấy rất sợ hãi cũng rất khó chịu, nhất là khi bị gạt ra ngoài đám người, không cách nào đi vào bên cạnh Vân Cẩm Thời, cảm giác sợ hãi cơ hồ xâm chiếm trái tim cô ấy, khiến cho cô ấy không thở nổi.
Trong mắt cô ấy đều là máu, đều là bàn chân đầm đìa máu tươi của Vân Cẩm Thời, cho tới nay Vân Cẩm Thời đều sắm vai nhân vật mạnh mẽ bảo vệ cô ấy, nhưng Vân Cẩm Thời cũng sẽ bị thương...
Vân Cẩm Thời bảo vệ cô ấy, vậy ai sẽ bảo vệ Vân Cẩm Thời đây?
"Chỉ là vết thương rất nhỏ thôi." Vân Cẩm Thời thấp giọng nói, nhưng Đường Đường vẫn vùi vào trong lòng cô, không nhúc nhích, rõ ràng vẫn đang trong trạng thái sợ hãi.
Cô chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Đường Đường thổi thổi giúp chị được không, có hơi đau."
Cô gái nhỏ quả nhiên kích động chui ra khỏi lòng cô, nhỏ giọng thì thầm: "Chân có đau không, em thơm thơm chị!"
Vân Cẩm Thời cũng không định để cô ấy hôn vào chân, cô nâng má Đường Đường, hôn lên trán cô ấy: "Muốn thơm thơm thế này được không?"
Hai má Đường Đường ửng hồng, nhưng vẫn ngoan ngoãn chu môi hôn lên mặt Vân Cẩm Thời, giọng cô ấy có vẻ mỏng manh, vẫn mang sự mềm mại đặc trưng của thiếu nữ: "Đau đau bay đi..."
"Không đau nữa rồi." Vân Cẩm Thời nghiêm trang nói: "Đường Đường rất lợi hại."
Đường Đường thẹn thùng vô cùng, âm thanh càng thêm yếu ớt: "Cứ xem em như trẻ con mà dỗ..."
Dỗ xong Đường Đường, lúc này Vân Cẩm Thời mới quay sang nhìn Chu Sâm: "Cảm ơn."
Chu Sâm ở bên cạnh nhìn thấy hai người tương tác ấm áp khiến anh ta cảm thấy mỹ mãn, như đã thấy được cảnh tượng sau này khi anh ta đã theo đuổi được Vân Cẩm Thời, một nhà ba người hòa thuận vui vẻ.
"Chúng ta không phải bạn bè sao, em cứ luôn khách sáo với tôi như vậy, có phải trong lòng em vốn không xem tôi là bạn bè không?"
"Anh cũng không phải không biết, chỉ là tôi khách sáo theo bản năng mà thôi." Vân Cẩm Thời bất đắc dĩ nói: "Sau này anh cứ vờ như không nghe thấy là được."
"Vậy em có nghĩ tới là ai ra tay hay không?" Chu Sâm xoa cằm, ánh mắt có vẻ lạnh lùng: "Việc làm này thật sự rất bỉ ổi, quả thật khiến người ta cảm thấy ghê tởm, thật hy vọng có thể nhanh chóng bắt được kẻ đó, suy cho cùng lúc này dám bỏ một cái đinh, tiếp theo sẽ dám bỏ lưỡi dao, ai biết sau này còn có thể làm ra chuyện gì ghê tởm nữa."
"Tôi cũng không biết." Vân Cẩm Thời lắc đầu: "Nhưng tôi cảm giác người làm chuyện này tâm tư khá kín đáo, có thể rất khó bắt được dấu vết."
Thật ra Chu Sâm cũng biết, muốn bắt được người là chuyện rất khó, trừ phi là tên này vô cùng kích động, nếu không trước khi ra tay cũng đã có kế hoạch kỹ càng, loại chuyện này một khi bị phát hiện thanh danh sẽ lập tức hỏng, không chuẩn bị chu đáo sao có thể ra tay được?
Nhưng anh ta càng nghĩ càng giận, càng giận càng nghĩ, Vân Cẩm Thời còn chưa nói gì, anh ta đã sớm cảm thấy không thể nào nuốt trôi cơn tức này, nếu thật sự không tìm thấy hung thủ sau màn, tối nay anh ta sẽ ăn ít đi hai bát.
Hai người trò chuyện tán gẫu đã trở về đoàn phim, Vân Cẩm Thời vốn nghĩ sau khi cô rời khỏi bọn họ sẽ quay phim trở lại, dù sao đối với đoàn phim mà nói thời gian chính là tiền bạc, cho dù nam chính không ở đó, bọn họ cũng có thể quay một vài cảnh của nữ chính hoặc vai phụ.
Nhưng sau khi trở về mới phát hiện, người vẫn tụ tập cùng một chỗ như cũ.
Mạnh Thiệu Kỳ đã nói xong thông điệp cuối cùng, khoanh tay đứng đó quan sát biểu cảm của mỗi người: "Tôi lặp lại lần cuối, bước ra, cho A Thời một lời xin lỗi, bồi thường tiền thuốc men, chuyện này sẽ giải quyết xong."
Đương nhiên là không ai đứng ra, nhưng mấy nhân viên phục trang hóa trang đạo cụ nhỏ giọng trao đổi, không biết là ai nói một câu: "Tới đó bình thường đều là người của tổ đạo cụ chúng ta, nếu không phải người của tổ đạo cụ làm, vậy chắc là có người thấy, ít nhất cũng có chút ấn tượng."
Hai chị gái phụ trách trang phục bỗng nhớ ra, một người nói theo bản năng: "Trước đó hình như tôi có nhìn thấy Phong Tuyết tới, nhưng lúc đó cô ấy không có cảnh diễn, vốn không cần hóa trang..."
Trong nháy mắt, rất nhiều ánh mắt hoài nghi đều đổ dồn lên người Phong Tuyết, Phong Tuyết sững người một chút, ngẩng đầu: "Không phải tôi..."
Lần này trái lại càng có nhiều người bắt đầu hoài nghi cô ta hơn, nguyên nhân rất đơn giản, tất cả mọi người trong đoàn đều biết chuyện cô ta bị giành vai, tuy nói việc quyết định là do đạo diễn, nhưng không ai lại đi trả thù đạo diễn, nào có diễn viên nào lại đối địch với đạo diễn đâu?
Vân Cẩm Thời lại không giống, cô chỉ là một người mới, hơn nữa còn là người mới không có bối cảnh, đương nhiên ức hiếp cô sẽ tốt hơn.
Những ánh mắt nhìn Phong Tuyết đều xen lẫn hoài nghi và chán ghét, cô ta cũng không phải người giỏi tranh biện, mấp máy môi, cuối cùng chỉ lặp lại lần nữa: "Thật sự không phải tôi."
"Cô chắc chắn cô nhìn thấy Phong Tuyết đến đó?" Mạnh Thiệu Kỳ đẩy kính râm, có một xúc động muốn tháo kính râm xuống, anh ta muốn dùng ánh mắt sắc bén của mình đối diện với Phong Tuyết, nhưng nghĩ đến xung quanh có nhiều người như vậy, anh ta vẫn từ bỏ quyết định hấp dẫn này.
"Tôi chắc chắn, bởi vì lúc đó không có cảnh diễn của cô Phong Tuyết nên tôi có chút tò mò tại sao cô ấy lại đến đây. Còn cố ý hỏi một câu, cô Phong Tuyết nói cô ấy quên gì đó ở phòng thay đồ." Chị gái mím môi, ánh mắt nhìn Phong Tuyết tràn ngập hoài nghi.
"Tôi đi lấy điện thoại để quên ở phòng thay đồ, quay xong mới phát hiện nên quay về lấy, nhưng chuyện này không phải tôi làm." Lời biện giải của Phong Tuyết khô khan, trái lại rước lấy nghi ngờ càng nhiều.
Lúc này Mạnh Thiệu Kỳ đã có vẻ bực bội, dù sao trong đoàn phim của anh ta đã rất rất lâu chưa xảy ra chuyện thế này, theo tiếng tăm càng lúc càng lớn của anh ta, người dám khiêu khích điểm mấu chốt của anh ta đã trở nên càng ngày càng ít, thậm chí anh ta đang suy nghĩ có cần trực tiếp đổi diễn viên luôn không, tuy rằng như vậy có chút có lỗi với Phong Tuyết, nhưng anh ta không hy vọng lại xảy ra chuyện thế này nữa.
Vân Cẩm Thời khập khiễng đi từ bên ngoài vào: "Không phải Phong Tuyết làm." Cô nói vô cùng chắc chắn.