Lúc này bởi vì dẫn theo Đường Đường, rốt cuộc Vân Cẩm Thời không thể lấy cớ gì để từ chối lời mời của Mạnh Thiệu Kỳ, cuối cùng Mạnh Thiệu Kỳ lấy lý do: Bù vào phần lúc trước cô không tới, đương nhiên, chủ yếu là tôi muốn mời Đường Đường ăn một bữa cơm.
Mà chỉ có bốn người đi ăn, Vân Cẩm Thời, Đường Đường, Mạnh Thiệu Kỳ, còn có Chu Sâm, dựa theo lệ thường hẳn là phải đưa nữ chính đi, nhưng Mạnh Thiệu Kỳ thì không, rõ ràng anh ta không quá thích Văn Tư Kỳ.
"Lúc trước sở dĩ tôi chọn cô ta, thứ nhất là bởi vì diện mạo cô ta quả thật là gần sát vai diễn nhất, thứ hai là nhà đầu tư đề cử với tôi mấy lần, kỹ thuật diễn xem như cũng tốt, hiện giờ tôi thật sự hoài nghi lần thử vai trước đó là chị em song sinh của cô ta, hoặc là có người dịch dung đến diễn." Mạnh Thiệu Kỳ lạnh lùng mắng: "Cái người diễn thì quên lời, lại còn phân tâm, đứng trước ống kính hồn lại không biết bay đi đâu, nếu không phải vì ngại phiền phức, tôi thật muốn đổi nữ chính."
Lúc anh ta mắng chửi như vậy, Vân Cẩm Thời tự nhiên không nói gì, nhưng có thể nhìn ra được Chu Sâm và Mạnh Thiệu Kỳ quen thuộc nhau hơn, không lo vượt quá giới hạn: "Trước kia cô ấy cũng không phải như vậy, tôi từng hợp tác với cô ấy một lần, lúc đó kỹ thuật diễn của cô ấy vẫn khá tốt, nhưng nếu cậu thật sự muốn đổi thì cũng sẽ không có ai ngăn cậu."
"Ha ha, bây giờ tôi không muốn nói chuyện với cậu." Mạnh Thiệu Kỳ trừng mắt: "Lúc cậu năm lần bảy lượt nhét người yêu, người yêu trước, rồi người yêu trước trước... cho tôi, tôi không đánh cậu không phải vì cho cậu mặt mũi, mà bởi vì năng lực làm việc của bọn họ quả thật không tệ, Văn Tư Kỳ... Tôi vẫn sẽ cho cô ta hai cơ hội, nếu cô ta lại mắc lỗi nhiều lần nữa, tôi cũng sẽ không bao dung, ai nói với tôi cũng vô dụng, không phải hai người vẫn còn mập mờ chứ?"
Chu Sâm nhanh chóng liếc mắt sang Vân Cẩm Thời, nhanh chóng phủ nhận: "Không, tôi và cô ấy đã sớm kết thúc, tôi đã quyết tâm sửa đổi rồi, cậu đừng làm tổn hại thanh danh của tôi nữa."
Mạnh Thiệu Kỳ lúc này liền nở nụ cười: "Cậu? Giữ mình trong sạch? Quyết tâm sửa đổi? Thanh danh? Xì, không biết xấu hổ."
Chu Sâm:...
Nếu không phải bởi vì Vân Cẩm Thời ở bên cạnh, anh ta nhất định sẽ xé nát mặt Mạnh Thiệu Kỳ!
"Hai người quen biết nhau?" Vân Cẩm Thời thấp giọng chuyển hướng đề tài, Chu Sâm gật đầu: "Trước kia bọn tôi là hàng xóm."
Mạnh Thiệu Kỳ nhanh chóng tiếp đề tài: "Cậu ta sống sát bên nhà tôi từ lúc còn rất nhỏ, sau đó lúc hơn mười tuổi thì sống một mình, cuộc sống trải qua rất thảm, mỗi ngày đều ăn cơm ngoài, mì gói, cơm ngoài, mẹ tôi thấy không được, thỉnh thoảng sẽ gọi cậu ta tới nhà chúng tôi ăn cơm, thường xuyên qua lại liền quen thuộc, tôi nói cô biết cậu ta cũng không phải thứ tốt gì, tướng mạo lại khá bắt mắt, cô phải cách xa cậu ta một chút."
"Mạnh Thiệu Kỳ!" Chu Sâm không thể nhịn được nữa: "Cậu không nói lời nào không ai bảo cậu câm!"
Mạnh Thiệu Kỳ híp mắt, đừng thấy anh ta tính tình thô bạo lại ngoài lạnh trong nóng, thế nhưng thái độ làm người vẫn rất cơ trí, rất nhanh đã đoán ra được tâm tư của Chu Sâm từ chút dấu vết mơ hồ Chu Sâm để lộ: "Không phải cậu... có ý gì với Vân Cẩm Thời chứ?"
Gân xanh trên trán Chu Sâm đều giật giật, anh ta nhìn Vân Cẩm Thời, cố gắng duy trì nụ cười: "Cậu có thể đừng nói nữa được không."
"Xem ra đúng là vậy, quen biết nhiều năm như vậy cậu là cái dạng người gì trong lòng tôi còn không rõ sao? Vân Cẩm Thời với những bạn gái trước kia của cậu cũng không giống nhau, yêu đương là chuyện của hai người, tôi sẽ không xen vào, nhưng tôi cảm thấy người như Vân Cẩm Thời, nếu không ôm suy nghĩ kết hôn đi theo đuổi cô ấy thì không nên tiếp cận, cô ấy sẽ không chấp nhận chơi vui đùa giỡn đâu, phải không?"
"Phải, nhưng trước mắt tôi cũng không có suy nghĩ yêu đương." Vân Cẩm Thời nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi, trên các phương diện mà nói, anh rất ưu tú."
Đây không phải lần đầu tiên Chu Sâm bị từ chối, ngoài mặt trông vẫn rất bình tĩnh, giọng điệu anh ta nghe vô cùng ôn hòa, còn mang theo chút bất đắc dĩ: "Tôi hiểu, nhưng hiện tại chúng ta vẫn là bạn bè đúng không?"
Vân Cẩm Thời còn chưa kịp trả lời, Đường Đường bỗng túm tay áo cô, nhỏ giọng hỏi: "A Thời, anh ấy muốn yêu đương với chị, yêu đương là gì vậy..."
Mạnh Thiệu Kỳ rất thích vẻ ngoài của Đường Đường, vừa rồi anh ta còn đang đối chọi gay gắt với Chu Sâm, vừa nhìn Đường Đường đã lập tức dịu dàng 180 độ: "Chính là hai người yêu thích nhau, cùng nhau làm những chuyện rất thân mật, nếu xác nhận đối phương là tình yêu đích thực của bản thân thì sau này sẽ kết hôn, xây dựng gia đình, mãi mãi sống bên nhau, thậm chí còn sinh em bé nữa."
Ánh mắt Đường Đường lập tức sáng lên, còn chói mắt hơn cả ánh sáng của đèn dây tóc: "Em thích A Thời, A Thời cũng thích em, A Thời sẽ hôn hôn em, bọn em sẽ ngủ cùng nhau, vậy bọn em đang yêu đương sao?"
Cô ấy càng nói càng thẹn thùng, hai má dần trở nên đỏ lên: "Em... em thích A Thời, thích A Thời nhất, bọn em... bọn em có một ngôi nhà, sống cùng nhau, vẫn luôn bên nhau, em muốn sinh cục cưng cho A Thời, em... bọn em có thể kết hôn không?"
Mạnh Thiệu Kỳ chỉ xem lời nói của cô ấy thành lời nói của trẻ con, dù sao tuy rằng trông Đường Đường đã là cô gái gần trưởng thành, nhưng chỉ số thông minh của cô ấy không khác đứa trẻ là bao.
Mạnh Thiệu Kỳ cười ha ha mấy tiếng, sau đó nói: "Đường Đường thật đáng yêu, nhưng mà không giống như vậy, con gái phải yêu đương với con trai, chỉ có kết hôn với con trai mới có thể sinh con được thôi, A Thời của em sau này sẽ gặp được người con trai mà cô ấy thích, kết hôn sinh con với người đó, em cũng sẽ như vậy."
Đường Đường sợ hãi mở to mắt, cô ấy nắm chặt chiếc ly thủy tinh trong tay, dùng ánh mắt hoảng sợ không dám tin nhìn Vân Cẩm Thời, sau đó vội níu lấy góc áo Vân Cẩm Thời: "A... A Thời..."
Sau này A Thời sẽ có con của chị ấy sao...
Vậy có phải sẽ không thích cô ấy nữa? Sẽ không cần cô ấy...
Giống như sau khi cha và mẹ kế sinh đứa con mới, sẽ không quan tâm đến cô ấy nữa.
Sau này A Thời sẽ có gia đình riêng sao? Gia đình tạo thành với người khác, cô ấy sẽ biến thành "dư thừa".
Đến lúc đó...
Đến lúc đó cô ấy phải làm sao bây giờ?
Hơn nữa...
Hơn nữa... lần đầu tiên Đường Đường có suy nghĩ thế này trong đầu, muốn độc chiếm, độc chiếm A Thời.
Cô gái nhỏ nghẹn ngào, nước mắt lưng tròng, nhưng cô ấy rất cố gắng để bản thân không khóc lên, bởi vì cô ấy hiểu được, A Thời không thích dáng vẻ động một chút là khóc của cô ấy.
"A Thời đã nói rồi... sẽ không bao giờ không cần Đường Đường..."
Mạnh Thiệu Kỳ luống cuống trước, anh ta thật sự không ngờ bản thân sẽ chọc Đường Đường khóc, nhất thời không biết nên làm gì, bởi vì anh ta thật sự không biết dỗ dành con gái.
"Đừng, đừng khóc mà..."
"Sẽ không đâu, Đường Đường đừng sợ, chị sẽ không không cần em." Vân Cẩm Thời nhanh chóng xoa đầu cô ấy, giống như đang dịu dàng vuốt lông cho một chú mèo con: "Bất luận sau này chị có lập gia đình hay không, chỉ cần em không chủ động rời đi, chị sẽ không đuổi em đi."
Tuy rằng có được lời hứa hẹn, trong lòng Đường Đường vẫn rất kích động, bởi vì Vân Cẩm Thời nhắc tới một chuyện, bất luận, lập gia đình, hay không...
Nói cách khác, Vân Cẩm Thời vẫn có thể kết hôn với người khác, hơn nữa khả năng này cũng không nhỏ.
Nếu cũng muốn kết hôn, vậy tại sao lại không chọn cô ấy? Đường Đường rất muốn hỏi một câu, cô ấy rất ngoan, Vân Cẩm Thời bảo cô ấy làm gì cũng được, cô ấy biết làm việc nhà, còn có thể học nấu ăn, giặt quần áo quét rác, làm ấm giường gấp chăn màn, chuyện gì cũng có thể, vậy tại sao không thể là cô ấy? Cô ấy rất thích A Thời, rõ ràng A Thời cũng thích cô ấy.
Đường Đường mấp máy môi vẫn không thể hỏi ra, cô ấy rất căm ghét sự ngu ngốc của bản thân, cuối cùng cũng biết vì sao sự ngu dốt có thể chọc người ta cười, khiến người ta chán ghét, bởi vì cô ấy cũng chán ghét bản thân như vậy.
Bởi vì Đường Đường biết, cho dù bây giờ cô ấy vô cùng chân thành nói với A Thời, chúng ta kết hôn đi, em thích chị, muốn mãi mãi ở bên chị, muốn cùng chị xây dựng gia đình, không muốn nhìn thấy chị kết hôn với người khác.
A Thời cũng sẽ cười xoa đầu, cảm thấy đó chỉ là do cô ấy lo lắng sợ bị vứt bỏ, giống như ngay từ đầu lúc cô ấy nói muốn làm con dâu nuôi từ bé, cách nói của A Thời cũng giống như vậy.
Điều này khiến cả người cô ấy suy sụp, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được không khí sa sút xung quanh cô ấy.
Mạnh Thiệu Kỳ hắng giọng, liếc một cái thật bén cho trúc mã của mình, bởi vì anh ta cho rằng đều là do Chu Sâm khiến bọn họ nói đến đề tài này, cuối cùng chọc Đường Đường khóc.
Sau khi ném nồi* cho Chu Sâm, Mạnh Thiệu Kỳ nhanh chóng gọi nhân viên phục vụ tới: "Đường Đường muốn ăn món gì? Hôm nay anh mời em, em muốn ăn gì cũng được."
*Ném nồi (ngôn ngữ mạng Trung Quốc): đổ lỗi cho người khác
Trong lòng Đường Đường, Mạnh Thiệu Kỳ mời khách tương đương với Vân Cẩm Thời không cần tiêu tiền, tương đương trở thành tiết kiệm tiền, nhà của hai người không có tiền, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút ấy, cô ấy tuyệt đối không muốn A Thời vất vả kiếm tiền như vậy, chỉ cần ở bên cạnh A Thời, mỗi ngày cho dù chỉ có thể húp cháo hoa cũng đều rất hạnh phúc.
Đương nhiên, là cô ấy húp cháo hoa, A Thời phải ăn món ngon, bồi bổ thân thể thật tốt mới được.
Nhưng thực tế A Thời vẫn muốn cho cô ăn uống để bồi bổ cơ thể.
Đường Đường vén tay áo, còn rất nghiêm túc cầm lấy thực đơn, sau khi nhận ra bản thân xem không hiểu lắm, hai mắt giống như vòng nhang muỗi*, tóc của nhóc thất học ngốc nghếch cũng rũ xuống, nhìn Vân Cẩm Thời cầu cứu.
*Trông thế này (nguồn ảnh: moegirl.org)
"Đường Đường thích ăn cá." Vân Cẩm Thời nhẹ giọng cổ vũ cô ấy: "Em muốn ăn gì cứ nói, chị xem thực đơn giúp em."
"A Thời muốn ăn gì thì em thích ăn đó." Cô gái nhỏ ngoan ngoãn nói.
"Muốn ăn cá thì dễ thôi, món canh đầu cá ở nhà hàng này siêu ngon, nếu mọi người không gọi tôi sẽ chọn mấy món, nếu thấy có món nào các cô không ăn được hay không muốn ăn thì nói với tôi." Mạnh Thiệu Kỳ lục tục gọi năm sáu món, anh ta còn muốn gọi thêm thì bị ngăn lại.
Dù sao nếu nhiều hơn nữa bốn người bọn họ thật sự ăn không hết.
Những món đó đã rất nhiều, ba người trưởng thành bình thường, thêm một Đường Đường ăn uống tương đối ít, năm sáu món ăn là đủ rồi.
Sau khi thức ăn lên, Mạnh Thiệu Kỳ đặc biệt đặt canh đầu cá đến trước mặt Đường Đường: "Nếm thử, bản thân anh cũng rất thích món canh cá của nhà hàng này, rất tươi ngon."
Đường Đường múc cho Vân Cẩm Thời trước, sau đó mới ngoan ngoãn cúi đầu bắt đầu thưởng thức.
Thật ra cũng không phải cô ấy thích ăn cá như vậy, chẳng qua là món ăn đầu tiên A Thời làm cho cô ấy là cá sốt chua ngọt, cô ấy mới thích.
Cô ấy thích chính là A Thời.
_______________________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Chu Sâm: Tôi hy vọng tác giả lương thiện một chút.