An Nhược Thủy cũng không biết nên trả lời Lạc Huyền Ca thế nào, đành phải đem những gì mình biết về tổ chức nghiên cứu nói ra.
“Tổ chức nghiên cứu là một đoàn thể quốc tế, nội dung nghiên cứu của bọn họ rất rộng rãi, cơ bản đều là những chuyện khoa học hiện nay chưa giải thích được. Chẳng hạn như người ngoài hành tinh hay yêu ma quỷ quái, còn cả lĩnh vực nhân sĩ xuyên không. Cũng chính vì có tổ chức này tồn tại, mọi người mới tin tưởng trên thế giới thật sự có nhân sĩ xuyên không, nên khi chị biết em là cổ nhân 800 năm trước, mới không cảm thấy em là bệnh nhân tâm thần phân liệt.” An Nhược Thủy giải thích: “Hơn nữa tổ chức này cũng xác thật có được thành tựu, nghiên cứu về một loại thuốc có thể trì hoãn năm mươi năm thọ mệnh của con người. Trước mắt vẫn đang tiếp tục nghiên cứu, tuy rằng không thể làm nhân loại bất tử, nhưng bọn họ đích xác đã thay đổi từ tuổi thọ trung bình hơn chín mươi tuổi trước kia trở thành một trăm rưỡi. Cho nên nghiên cứu của bọn họ tuy rằng làm trái một số nhân tính đạo đức, nhưng hy sinh thiểu số để phục vụ đa số chính là tôn chỉ trước sau như một của bọn họ. Rất nhiều người trên toàn thế đều nhiệt tình ủng hộ bọn họ, hơn nữa nguyện ý cung cấp đủ loại trợ giúp.”
Tâm tình An Nhược Thủy chùng xuống: “Bọn họ không lấy được lệnh nghiên cứu từ cấp trên thì vẫn sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ bọn họ tra ra chuyện em không phải người của Cổ Võ, lại tuyên bố rằng em dùng không phải khinh công mà là dị năng, như vậy em sẽ bị xem như quái vật hoặc là người ngoài hành tinh đưa tới nghiên cứu. Một khi bị tổ chức này mang đi, rất có thể em sẽ không còn trở về được.”
Lạc Huyền Ca trầm mặc không nói lời nào, thế giới này rất ít khi sử dụng vũ khí lạnh, cho nên mình cần phải đề phòng chính là những thứ vũ khí nóng chưa từng quen thuộc kia.
“Chị trước đừng lo lắng, tạm dừng tiết mục không nhất định là bởi vì em. Hiện giờ em vẫn là đệ tử Cổ Võ, tổ chức nghiên cứu đó hẳn sẽ không đụng đến em.” Lạc Huyền Ca trấn an nàng.
An Nhược Thủy liên tục lắc đầu: “Chị lo Trịnh Húc sẽ gây khó dễ từ nội bộ……”
“Trịnh Húc.” Lạc Huyền Ca thầm nhắc lại cái tên này vài lần, sở dĩ cô không giết Trịnh Húc trong tiết mục, là vì không thể để người ta cảm thấy Trịnh Húc bị trọng thương do tham gia show thực tế của An Thị, nếu không sẽ ảnh hưởng hết sức bất lợi đối với An Thị.
Chỉ là hiện tại Trịnh Húc đã bị hệ thống cưỡng chế loại bỏ, lần sau tái ngộ hẳn sẽ không đơn giản bỏ qua chuyện này như vậy.
“Chị đừng nghĩ nhiều, bất kể tổ chức nghiên cứu lớn mạnh cỡ nào, muốn bắt em cũng không phải chuyện dễ dàng như thế.” Lạc Huyền Ca tự tin cực kỳ, bất quá đã quên bản thân là kẻ cuồng vả mặt, chỉ sợ đến lúc đó lại tự vả mặt mình.
An Nhược Thủy nghe Lạc Huyền Ca nói, không chỉ không yên tâm ngược lại càng thêm khẩn trương.
“Đợi khi kết thúc show thực tế, chị sẽ luôn bồi em. Bất kể đi đâu chúng ta đều phải cùng nhau.” An Nhược Thủy lo sợ Lạc Huyền Ca sẽ giống như lần trước, không để lại tin tức gì liền mất tăm mất tích.
Lạc Huyền Ca bất đắc dĩ, khẽ cười: “Dạ, nghe chị hết.”
……
Bên ngoài tiết mục, An Tuấn Phong nhìn tộc trưởng Cổ Võ ngồi đối diện.
“Tộc trưởng, không biết ngài tìm cháu là muốn thương lượng cụ thể chuyện gì?” An Tuấn Phong và tộc trưởng Cổ Võ cứ như vậy ngồi mặt đối mặt gần bốn năm phút đồng hồ, rốt cuộc mất kiên nhẫn liền hỏi ra.
Tộc trưởng hừ lạnh bật cười: “Lạc Huyền Ca đả thương đại đệ tử Cổ Võ, cậu biết chuyện này chứ?”
“Trên show thực tế, hai bên thi đấu đều dựa theo quy tắc tranh tài, điểm này hẳn không có vấn đề gì phải không. Huống chi chẳng phải Cổ Võ luôn nhấn mạnh yêu cầu thực quyền đối địch sao? Cho dù là thân hữu quen biết cũng phải toàn lực ứng phó, nếu không chính là bất kính với quyền thủ.” An Tuấn Phong biết rõ Cổ Võ thế gia sẽ vì Trịnh Húc mà đến đòi một câu trả lời thích đáng, lại không ngờ tộc trưởng đích thân tới đây.
“Ta, ban đầu cũng là nể mặt tổ phụ cậu mà cho tiểu bối một cơ hội sống. Chỉ là tiểu bối này dường như không để Cổ Võ chúng ta vào trong mắt a.” Tộc trưởng vuốt chòm râu dê, ngữ khí toàn là mỉa mai châm chọc.
An Tuấn Phong trầm mặc một hồi, cuối cùng tựa như đã lấy đủ dũng khí: “Không biết tộc trưởng ngài đối với chuyện này có an bài ra sao?”
“Cậu thương lượng với đứa trẻ kia, nhất định phải tham gia đại hội Cổ Võ lần này.” Tộc trưởng lộ ra thất vọng trong mắt, bất quá ngữ khí lại bình tĩnh đến mức làm An Tuấn Phong cảm thấy đáng sợ.
An Tuấn Phong không hiểu lắm liền hỏi: “Tại sao? Cố Tầm Tuyết tĩnh dưỡng ba năm, hiện giờ hẳn đã bình phục, hơn nữa Cổ Võ còn có quyền vương Trịnh Húc, Tiểu Lạc nhà cháu cũng không dự định tranh đoạt vị trí đại đệ tử. Tiểu Lạc phát triển chủ yếu trong giới giải trí, đây mới là chuyện con bé muốn làm.”
“Hoặc là để đứa bé đó thay chúng ta phế đi Trịnh Húc, hoặc là chúng ta tự mình đưa nó cho tổ chức nghiên cứu. Cậu cân nhắc kĩ càng đi, dù sao cậu cũng không biết, ngày đó rốt cuộc là đứa trẻ này dùng khinh công hay là dị năng mà tổ chức nghiên cứu thèm thuồng.” Tộc trưởng uy hiếp làm An Tuấn Phong không thể không coi trọng.
“Cháu cần suy nghĩ, cho cháu thời gian một ngày, thương lượng rõ với Tiểu Lạc.” An Tuấn Phong rất hiếm khi bị người uy hiếp, bởi hắn luôn có át chủ bài trong tay, đến thời khắc cuối cùng luôn có thể đảo ngược mọi thứ.
Bất quá lúc này đây, hắn cảm thấy hết thảy đều bị tộc trưởng nắm chặt, hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng đành phải thỏa hiệp.
Tộc trưởng vô cùng thưởng thức nhìn hắn, lát sau liền tiếc hận: “Cậu cũng là một hạt giống luyện võ tốt, đáng tiếc tổ phụ cậu đi sớm, cha mẹ lại……”
“Ha ha, so với luyện võ thì cháu càng thích cuộc chơi buôn bán lừa gạt.” An Tuấn Phong cũng không phải chưa từng luyện võ, hồi bé còn học võ mấy ngày nhưng sau khi cảm giác được đau đớn cùng vất vả, hắn dứt khoát lựa chọn kinh doanh.
“Thời gian không sớm nữa, rất nhanh Cổ Võ sẽ phát ra tin tức, đại hội lần này hãy bảo đứa bé kia nhất định phải thắng.” Tộc trưởng thoạt nhìn nghiêm túc vô cùng, An Tuấn Phong ngây ngẩn: “Dạ.”
Chờ tộc trưởng đi khỏi, An Tuấn Phong đột nhiên kịp phản ứng, hắn tựa hồ còn chưa cùng Lạc Huyền Ca thương lượng chuyện này, hắn cũng chưa đáp ứng tộc trưởng nhất định bảo Lạc Huyền Ca tham gia thi đấu, nhưng hiện tại... hiện tại hắn đã đáp ứng người ta, Lạc Huyền Ca nhất định sẽ thắng...
An Tuấn Phong không hiểu nguyên nhân Cổ Võ vội vã phế bỏ Trịnh Húc, theo lý thuyết Trịnh Húc hiện giờ là là nhân vật lợi hại nhất Cổ Võ, trừ Cố Tầm Tuyết ra rất khó người nào có thể cùng hắn đánh một trận, Cổ Võ tại sao muốn vứt bỏ Trịnh Húc đây?
Càng làm An Tuấn Phong khó hiểu chính là, tại sao tộc trưởng lại muốn nói tin tức này cho hắn, đây chẳng lẽ không phải cơ mật nội bộ Cổ Võ sao?
……
Mạnh Tiểu Manh bị phái đi gọi Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy đến phòng ăn, kết quả nàng vừa vào khách sạn liền thấy hai người ra tới.
“Huyền Ca, An tỷ. Các nàng bảo tôi tới gọi các cô qua đó.” Mạnh Tiểu Manh đã sắp đói đến hoa mắt, hiện giờ biết được cuối cùng cũng có thể ăn cơm, ngữ khí nói ra đều là tăng cao âm lượng.
Lúm đồng tiền say lòng người trên má lập tức hút thêm một đám fan tỷ tỷ trên kênh livestream.
Lạc Huyền Ca nhẹ nhàng gật đầu: “Cùng đi thôi.”
“À, tôi đến chỗ bà Trương gọi Cố tiểu thư đã, Từ Gia nói có thể tiết mục sẽ kết thúc trước thời hạn. Bảo tôi đi gọi Cố tiểu thư tới, mọi người cùng nhau ăn cơm.” Mạnh Tiểu Manh cũng không hiểu lắm, nàng luôn cảm giác mặc dù mọi người đều tham gia tiết mục, nhưng thứ người khác biết so với nàng lại phong phú hơn rất nhiều.
An Nhược Thủy nghe Mạnh Tiểu Manh nói, theo bản năng ôm lấy cánh tay người bên cạnh, Lạc Huyền Ca nhẹ nhàng vỗ tay nàng, ý bảo nàng đừng quá khẩn trương.
Mạnh Tiểu Manh không chú ý chút nào, cùng Lạc Huyền Ca từ biệt xong lại vẫy tay với An Nhược Thủy rồi rời đi.
Dọc đường, An Nhược Thủy luôn nắm chặt tay người bên cạnh. Lạc Huyền Ca ngại còn đang phát sóng trực tiếp nên cũng không nói thêm gì, bất quá thông qua tiếp xúc, cô có thể âm thầm truyền nội lực cho An Nhược Thủy, cứ như vậy An Nhược Thủy cũng có thể yên tâm hơn.
Chờ đến phòng ăn, vẫn có tuyển thủ khác tới thử vận khí, bất quá chỉ hỏi thăm nhân viên công tác mấy câu liền rời khỏi.
Dù sao không phải ai cũng đều là Lạc Huyền Ca, bọn họ không làm được chuyện đói bụng đi hái trái cây, thèm ăn đi săn bắt thú.
Từ Gia thấy Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy, liền chạy đến: “An An tỷ, sắc mặt chị không tốt lắm? Có phải không nghỉ ngơi đủ a?”
Được Từ Gia nhắc nhở, người xem trên kênh trực tiếp cũng chú ý tới điểm này.
Tiếp đó các đại thám tử trên kênh livestream đều bắt đầu lần lượt phân tích An Nhược Thủy rốt cuộc là làm sao vậy.
An Nhược Thủy lắc đầu, rất nhanh dùng kỹ thuật diễn mà che giấu. Từ Gia bỗng nhớ ra còn đang phát sóng trực tiếp, nàng mỉm cười: “Chẳng lẽ An An tỷ khó chịu là bởi vì quá đói, cho nên không có tinh thần sao?”
An Nhược Thủy cười khẽ, phụ họa theo nàng: “Đúng vậy đúng vậy, có thể ăn cơm được chưa?”
Từ Gia cười hì hì đi tìm mấy người đang bận rộn kia. Lạc Huyền Ca ngửi thấy mùi đồ ăn thoang thoảng trong không khí, cho dù hiện tại không đói bụng, cô cũng có chút thèm.
“Đi thôi, ăn no mới có sức lực làm việc.” Công việc Lạc Huyền Ca nói là gì hai người đều thầm hiểu rõ, nhưng cũng bởi loại thái độ hoàn toàn không quan tâm này của Lạc Huyền Ca, lại khiến An Nhược Thủy càng cảm thấy vô lực.
“Cuộc thi tuyển lần trước, An tỷ chưa ăn đến đồ tôi làm, hôm nay có thể nếm thử.” Giang Ý Hàm cười, múc một chén đầy cho An Nhược Thủy.
Từ Gia lẩm bẩm: “Tôi cũng chưa được ăn.”
“À, đũa trong tay cô, tự mình gắp lấy.” Giang Ý Hàm nói xong liền ngồi xuống ăn cơm.
Ở bên cạnh, Bạch Liễu liếc mắt nhìn biểu tình của Từ Gia, muốn nghẹn cười rồi lại không nín được, toàn thân đều run rẩy.
“Ăn cơm thôi.” Hứa Như đột ngột thay nàng gắp đồ ăn, ngữ khí ôn nhu như cũ nhưng đáy mắt lại ẩn giấu cảm xúc làm người khác không thấy được.
Nội tâm Bạch Liễu giống như có một dòng nước ấm, Hứa Như tựa hồ không còn lạnh nhạt với mình như lúc mới gặp lại nữa.
Các nàng phảng phất như trở về trước kia, Bạch Liễu thử thăm dò giúp Hứa Như gắp thức ăn nàng tự làm, Hứa Như mặc dù có chút kháng cự, bất quá cuối cùng vẫn không có động tác khác.
Chờ tất cả mọi người ngồi xuống, Mạnh Tiểu Manh cùng Cố Tầm Tuyết chạy sang.
“Oh, đều ăn rồi à.” Cố Tầm Tuyết có một cỗ yêu khí từ trong xương tủy, thậm chí lúc nói chuyện đều sẽ cảm thấy nàng cố tình khiêu khích người khác, cũng may nàng tập võ từ bé, trên người có anh khí mà nữ nhân bình thường không có được.
“Mời ngồi.”
Toàn bộ chiếc bàn chỉ còn lại hai vị trí trống phía bên phải An Nhược Thủy, trừ Lạc Huyền Ca dám ngồi bên trái nàng, những người khác đều dựa sát Lạc Giáo Chủ mà ngồi theo thứ tự.
Tuy là Cố Tầm Tuyết có ý định phát triển trong showbiz, bất quá sinh ra là thiên chi kiêu tử của Cổ Võ, nàng cũng không kiêng dè An Nhược Thủy như vậy, thoải mái ngồi xuống bên cạnh An Nhược Thủy, theo sát nàng chính là Mạnh Tiểu Manh.
Mạnh Tiểu Manh vừa ngồi xuống liền thấy được hai người đối diện là tỷ tỷ và Bạch Liễu, chớp mắt nhìn, nàng cảm thấy bầu không khí giữa hai người này hôm nay có chút khác biệt, bất quá đầu óc nàng chưa thông, không có người chỉ điểm dĩ nhiên nhìn không rõ.
Cố Tầm Tuyết liếc sang phía đối diện một cái: “Thật đúng là đáng tiếc a, mùa đầu tiên lại kết thúc nhanh như vậy. Bất quá ra khỏi tiết mục chúng ta cũng có thể xem như bạn bè chứ.”
“Đương nhiên.” Cảm giác của Lạc Huyền Ca với Cố Tầm Tuyết cũng không tệ lắm, giờ phút này lập tức trả lời nàng.
Cố Tầm Tuyết hơi giương lên khóe môi: “Vậy thì, đến lúc đó gọi một cuộc điện thoại, tất cả mọi người tụ tập một chỗ, vẫn giống như hôm nay chỉ nếm món ngon không nói thứ khác.”
“Được a.” Lạc Huyền Ca không có quá nhiều biểu tình, nhưng ngữ khí vô cùng khẳng định.
Mạnh Tiểu Manh hai tay cầm đùi gà cỡ lớn, ngồi bên người Cố Tầm Tuyết lặng lẽ gặm, chờ Cố Tầm Tuyết cùng Lạc Huyền Ca trò chuyện xong, nàng đột nhiên ngẩng đầu: “Sao cô không ăn a?”
“Cô nhìn xem những người khác ăn như thế nào?” Cố Tầm Tuyết một tay chống cằm, giọng điệu còn có ý cười ngả ngớn, nhỏ giọng hỏi Mạnh Tiểu Manh.