Sự thật chứng minh đánh võ là chuyện rất hao tổn tâm tư trí não.
Fan trên kênh trực tiếp xem đến trận này, đều bắt đầu thương tiếc Lạc Huyền Ca.
Võng hữu 1: Trận này không sạch sẽ lưu loát như hôm qua, Lạc vừa cùng người khác so đấu sức chịu đựng, lại ở trên cây nhảy nhót lung tung lâu như thế, hiện giờ còn phải nghênh chiến quyền vương, thật là làm khó Lạc nhà tôi.
Võng hữu 2: Thương Lạc quá, mẹ ơi~ thấy lão công của con không a? Chính là nữ nhân này!
Võng hữu 3: Cũng không thể nói vậy, Trịnh Húc vẫn rất có thực lực, không thấy hiện giờ hắn có thể ở dưới tay Lạc nhà tôi mà so chiêu sao? 2333
Võng hữu 4: Đại đao 40 mét của tôi sắp đặt lên cổ lầu ba rồi, may mắn tôi thu đúng lúc, suýt nữa ngộ thương giáo chúng a.
Võng hữu 5: Chỉ có tôi cảm thấy An Nhược Thủy cùng Từ Hạo hơi chút kỳ quái sao? Ánh mắt kia nhìn thế nào cũng thấy không đúng?
Võng hữu 6: Đủ rồi thím lầu năm, vẫn chưa hết hy vọng Từ An CP? An Nhược Thủy cùng Lạc nhà tôi mới là chân ái, mọi tà giáo khác hết thảy thiêu chết.
Võng hữu 7: Tôi cũng cảm thấy ánh mắt bọn họ có điểm kỳ lạ, fan CP bình tĩnh một chút, ánh mắt chúng tôi nói đến không giống như các thím hiểu. Bọn họ có hơi giống kẻ thù gặp mặt.
Võng hữu 8: Đồng ý với lầu trên, An Nhược Thủy cùng Từ Hạo đúng là không thân thiện như trước nữa. Dù gì đã qua 5 năm, CP phấn đừng loạn nữa có được hay không. Ai quy định nữ thần của tôi không kiếm đối tượng thì chính là si tâm chờ Từ Hạo trở về. Đó là bởi nữ thần giữ mình trong sạch không trộn lẫn trong showbiz!
Trên mạng lại ầm ĩ một đợt, Lạc Huyền Ca cuối cùng cũng đánh bại Trịnh Húc.
Trận này đánh xong, diễn xuất của Lạc Huyền Ca cũng không phải trò bịp bợm, chỉ thấy cô yếu ớt dựa vào thân cây, nói với Trịnh Húc quỳ rạp trên đất không thể động đậy: “Anh, anh thua rồi.”
An Nhược Thủy biết Lạc Huyền Ca đang dùng kỹ thuật diễn mê hoặc ánh mắt mọi người, bất quá đối phương diễn quá mức như thật, ngay cả nàng cũng nhịn không được mà tin tưởng.
An Nhược Thủy đi đến bên cạnh Lạc Huyền Ca, không tìm được khăn giấy trên người, chỉ có thể dùng ống tay áo thay Lạc Huyền Ca lau mồ hôi trên trán, đau lòng hỏi: “Em không sao chứ?”
“Khụ khụ.” Lạc Huyền Ca ở trước mặt mọi người ho khan, bày tỏ mình thật sự yếu nhược, nhưng đột nhiên tới gần An Nhược Thủy, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Đừng lo, em thật sự rất khỏe.”
Tuy thanh âm cực kỳ nhỏ nhưng tinh thần mười phần sức lực, hơn nữa hiện tại Từ Hạo và Trịnh Húc nghe không thấy, bất quá khán giả kênh livestream lại nghe đến rõ ràng.
Chờ người xem kêu to mắt không thấy gì cả, Trịnh Húc đột ngột từ trên đất bò dậy, mọi người đều cho rằng hắn sẽ tiếp tục công kích Lạc Huyền Ca, dù sao hệ thống cũng chưa tiến hành phán định cuối cùng.
Kết quả Trịnh Húc chỉ nhìn Lạc Huyền Ca âm hiểm cười cười: “Không vội, chờ khi cô bị bầm thây vạn đoạn, cô sẽ phải hối hận.”
Ánh mắt Lạc Giáo Chủ khẽ biến, phát hiện ẩn ý trong lời của đối phương. Hơn nữa căn cứ giọng điệu Trịnh Húc giờ phút này, khả năng hắn đã tìm được nhân vật lợi hại nào đó, nhân vật có thể đối phó mình.
Mà phản ứng đầu tiên của An Nhược Thủy chính là tổ chức nghiên cứu, lại nhìn về phía Từ Hạo bên cạnh Trịnh Húc, nàng chậm rãi nắm chặt bàn tay. May là hiện giờ còn đang ở tiết mục quay chụp, người của tổ chức nghiên cứu có đến cũng không thể nào ở dưới con mắt bao người đưa Lạc Huyền Ca đi, dù sao bây giờ tên tuổi Lạc Huyền Ca cũng đã gắn với Cổ Võ.
Bất quá —— nếu Trịnh Húc ở trong Cổ Võ nháo ra điểm động tĩnh gì, thân phận Cổ Võ của Lạc Huyền Ca có phải sẽ không giữ được nữa? Xem ra cần sớm một chút liên hệ đại ca, để anh mình ra tay giải quyết chuyện này.
Nàng nên sớm nghĩ đến, Từ Hạo cùng Trịnh Húc vốn là hoàn toàn không quen biết nhau mà giờ phút này lại tổ đội, buổi sáng nàng có thể chưa hiểu, hiện tại đã giải thích được rồi. Từ Hạo vẫn còn hoài nghi Lạc Huyền Ca, mà Trịnh Húc cũng là một thành viên trong Cổ Võ ban đầu phản đối Lạc Huyền Ca gia nhập, hiện giờ xem ra bọn họ hợp tác là đương nhiên, bởi cả hai có chung một kẻ thù.
Khán giả trên kênh trực tiếp cũng bởi vì mấy lời này của Trịnh Húc mà ngây ngẩn cả người, bất luận thế nào hắn cũng coi như đã để lại vết nhơ.
Lạc Huyền Ca không chút khách khí hồi đáp: “Kẻ có thể tổn hại tôi đã sớm chết 800 năm trước, hiện thế còn chưa ai có đủ tư cách đâu.”
“Oh, chúng ta chờ xem.” Trịnh Húc xoay người cùng Từ Hạo rời khỏi.
Chờ trò khôi hài này chấm dứt, Lạc Huyền Ca tiếp tục dựa vào cây nghỉ ngơi, thấy sắc mặt An Nhược Thủy rất kém liền vươn tay giữ chặt tay nàng: “Em không sao, chị đi trước gặp mặt Tiểu Manh các nàng đi.”
An Nhược Thủy phục hồi tinh thần lại nhìn thời gian một chút, đã 2.30 chiều. Hiện tại cần phải nhanh chóng chạy về cùng thành viên khác trong liên minh tập hợp, rồi lại đem tất cả của cải thống nhất phân phối cho mọi người, chờ hết thảy bình an qua được ngày thứ nhất, chuyện về sau sẽ chậm rãi thương thảo.
……
Thời điểm Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy gấp gáp trở về, Mạnh Tiểu Manh liền nóng vội tiến đến: “Vừa rồi Cố tiểu thư gặp người của Cổ Võ, hệ thống đột nhiên nhắc nhở có thể quyết đấu nên hai người bọn họ liền đánh nhau, Cố tiểu thư bị thương, tiền vàng cũng bị cầm đi.”
“Nàng còn thọ mệnh chứ?” Lạc Huyền Ca nhìn Cố Tầm Tuyết nằm nghỉ trên sô pha, tiếp đó ánh mắt khẽ biến, giọng hơi thanh lãnh hỏi Mạnh Tiểu Manh: “Trị giá thọ mệnh của nàng thế nào?”
“Còn dư lại hai cái.” Mạnh Tiểu Manh hít hít chiếc mũi, nàng thật sự không thể tưởng tượng hệ thống lại sắp xếp tùy hứng như vậy.
Bất quá may là hệ thống cũng tiến hành an bài dựa theo tài liệu tuyển thủ báo danh, nên ngoại trừ chuyện ngoài ý muốn như việc An Nhược Thủy là quyền sư ra, những người khác rất ít xuất hiện đen đủi.
Lạc Huyền Ca đi đến bên cạnh Cố Tầm Tuyết: “Cô không sao chứ?”
“Không có việc gì, chỉ là ném mấy trăm đồng vàng thôi. Không quan trọng.” Nói tới đây, sắc mặt Cố Tầm Tuyết đột nhiên thay đổi, tựa như thống hận kẻ địch.
Một trò chơi tuyệt đối không thể nào làm nàng tức giận như vậy, cho nên kẻ mà Cố Tìm Tuyết gặp phải hẳn là người quen.
“Đánh với ai?” Lạc Huyền Ca cũng không biết nhiều nhân vật trong Cổ Võ nhưng cô xác định thực lực Cố Tầm Tuyết không hề yếu, vì vậy nếu như Cổ Võ thế gia cũng có người công phu không tệ ở trong trò chơi này, mình cũng cần cảnh giác trước, để tránh An Nhược Thủy đụng phải bọn họ.
Cố Tầm Tuyết nhỏ giọng nói: “Trịnh Húc.”
Cứ như vậy không chỉ Lạc Huyền Ca ngây ngẩn cả người, toàn bộ kênh trực tiếp cũng nổ tung. Trịnh Húc vừa bị Lạc Huyền Ca đánh bại thê thảm, sao có khả năng lại đả thương võ lâm phong bá chủ Cố Tầm Tuyết?
Mạnh Tiểu Manh cũng cực kỳ tức giận nói chêm vào: “Ừm, chính là nam nhân tên Trịnh Húc. Bên cạnh hắn còn có Từ ảnh đế đi theo.”
“……” Lạc Huyền Ca trầm mặc lắc đầu, chuyện này không thể nào, mình đúng là đánh trọng thương Trịnh Húc, tuy sẽ không ảnh hưởng tính mạng nhưng trong vòng nửa năm, hắn sẽ khó mà gây sự. Cố Tầm Tuyết đang nói dối sao? Nàng cố ý bại bởi Trịnh Húc? Hay là trong đó còn có ẩn tình?
An Nhược Thủy nhìn tầm mắt Cố Tầm Tuyết, nàng cũng thực sự không rõ đối phương vì cái gì phải giả bộ bị trọng thương thua trận?
Lạc Huyền Ca đột nhiên vươn tay đỡ lấy Cố Tầm Tuyết, đỡ nàng từ nằm thành ngồi: “Luôn nằm sẽ rất khó chịu, ngồi dậy một lát.”
“Khụ, cảm ơn.” Cố Tầm Tuyết miễn cưỡng ngồi dậy.
Tiếp đó Lạc Huyền Ca lại rót một ly nước ấm cho nàng: “Tới, uống nước đi.”
“Cô thế này đột nhiên thực có chút dáng vẻ tiểu sư muội.” Một câu nói của Cố Tầm Tuyết trước mặt mọi người liền thừa nhận địa vị Lạc Huyền Ca ở Cổ Võ thế gia.
Mỗi vị đệ tử nội môn của Cổ Võ có thể ở ngoại môn chọn sư đệ sư muội, một khi chọn trúng liền có thể từ ngoại môn vào nội môn, mà Cố Tầm Tuyết chính là đại sư tỷ nội môn, chỉ là không biết vì sao chậm chạp không chọn sư đệ sư muội. Hôm nay những lời này chính là trước mặt mọi người đưa Lạc Huyền Ca vào nội môn.
Kênh trực tiếp lại lần nữa nổ tung, bất quá Lạc Huyền Ca cũng không hiểu rõ dụng ý mấy lời này.
[Kênh livestream]
Võng hữu 1: Vãi vãi, Lạc của tôi vào nội môn?! Mau, nhéo tôi một cái xem nào.
Võng hữu 2: Cổ Võ thế gia xác định thứ bậc thế nào? Đệ tử nội môn cứ ba năm thi đấu một lần, xếp hạng đệ tử bọn họ đều dùng võ lực quyết định. Ba năm trước Trịnh Húc cùng Cố Tầm Tuyết tỷ thí, kết quả Cố Tầm Tuyết thảm bại, hiện giờ Cố Tầm Tuyết là muốn mượn tay Lạc Huyền Ca đoạt lấy đệ nhất sao?
Võng hữu 3: Đừng nói giỡn, Lạc nhà tôi phát triển chủ yếu trong showbiz, cô ấy không coi trọng nội môn ngoại môn gì cả, được chứ? Hơn nữa vào nội môn có gì tốt, mỗi năm đều phải xuất chiến đủ loại thi đấu, Lạc nhà tôi trước kia khẳng định chính bởi nguyên nhân này mà cự tuyệt vào nội môn. Nếu không cô ấy đã sớm nổi danh ở giới võ thuật.
Võng hữu 4: Có chút không đúng a, chẳng phải cuộc thi ba năm trước Cố Tầm Tuyết bệnh nặng sao? Trận đó nàng ở trong phòng giải phẫu của bệnh viện cho nên không chiến mà bại, mới để Trịnh Húc cầm vị trí đệ nhất trở thành đại sư huynh, vì vậy chân chính mà nói thực lực Cố Tầm Tuyết hẳn phải cao hơn Trịnh Húc. Bất quá hôm nay tôi xem Trịnh Húc tỷ thí Cố Tầm Tuyết, Trịnh Húc rất dễ dàng liền đánh bại nàng. Còn nữa... Lạc Huyền Ca trước đó không lâu dễ như trở bàn tay đánh bại Trịnh Húc, đây rốt cuộc là chuyện gì? Mấy người bọn họ rốt cuộc ai mạnh?
Võng hữu 5: Tôi có một phỏng đoán lớn mật, trong Cổ Võ có phải phát sinh ra cái gì nhiễu loạn hay không? Bọn họ đang diễn kịch với chúng ta, kỳ thực bọn họ căn bản không biết võ công...
Võng hữu 6: Không thể nào, chuyện Lạc nhà tôi biết khinh công luôn là chân lý.
……
Thanh âm trên mạng một đợt cao hơn một đợt, sắc mặt Lạc Huyền Ca lại càng ngày càng âm trầm. Đến 3 giờ chiều, hệ thống phát ra nhắc nhở bắt đầu loại bỏ nhóm thành viên đầu tiên kết thúc thọ mệnh.
Hệ thống: Thông báo, thành viên bị loại ở vòng thứ nhất trong vòng hai giờ sẽ được đưa ra khỏi tiết mục. Truyền trực tiếp tạm ngừng hai giờ, để cho tuyển thủ thay đổi trang bị.
Hệ thống: Vòng thi đấu thứ hai chính thức bắt đầu lúc 5 giờ chiều, số tuyển thủ vòng thứ hai là 3700 người.
Hệ thống: Vòng thi đấu thứ hai đổi mới quy tắc, quy tắc so tài sẽ phát ra trong vòng hai giờ nữa, các vị tuyển thủ xin hãy nhanh chóng quen thuộc.
Hệ thống kết thúc nhắc nhở, vòng tay tuyển thủ bị loại sẽ lóe lên ánh sáng màu đỏ, toàn bộ thành viên trong liên minh Lạc Giáo Chủ các nàng đều ở lại. Lạc Huyền Ca tự rót ly nước, uống hai ngụm xong cuối cùng mới hòa hoãn một chút.
Tiếp đó đứng dậy, nói với Mạnh Tiểu Manh: “Tiểu Manh, trong khoảng thời gian này phiền cô chăm sóc nàng.”
Mạnh Tiểu Manh đỡ lấy Cố Tầm Tuyết, sau lại hồi đáp Lạc Huyền Ca: “Yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc Cố tiểu thư thật tốt.”
“Cảm, khụ khụ…… Cảm ơn nhiều.” Cố Tầm Tuyết được Mạnh Tiểu Manh nâng dậy, bởi Lạc Huyền Ca nhờ Mạnh Tiểu Manh chiếu cố nàng, cho nên cũng chỉ có thể là Mạnh Tiểu Manh cùng nàng nghỉ ngơi trong một căn phòng.
“Mọi người cũng đi nghỉ một lát đi, quy tắc mới còn chưa tuyên bố, con đường về sau nên đi thế nào cũng chưa rõ được, bất quá chỉ biết càng ngày càng gian khổ.” An Nhược Thủy nói dõng dạc.
Từ Gia túm chặt Giang Ý Hàm, xua tay với An Nhược Thủy: “Chúng em đi trước a, An An tỷ chị cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừm.” An Nhược Thủy gật đầu.
Giờ phút này chỉ còn lại bốn người Hứa Như, Bạch Liễu, Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy. Hứa Như nhìn mắt Lạc Huyền Ca, lại nhìn nhìn An Nhược Thủy, cuối cùng than nhẹ một hơi nói với Bạch Liễu: “Đi thôi, chúng ta cũng đi nghỉ ngơi đi.”
Ánh mắt Bạch Liễu vẫn luôn ảm đạm lại bởi vì những lời này mà sáng rỡ, nhìn Hứa Như lộ ra mỉm cười ngọt ngào: “Được, đi thôi.”
Lạc Huyền Ca có chút không hiểu nhìn hai người rời đi, lại đem mắt kính gỡ xuống, buồn bực nằm trên giường.