An Nhược Thủy trầm mặc hồi lâu, đạo diễn ở bên cạnh mở miệng nói: “Bộ phim này, có lẽ nên dừng lại.”
Ba người liền bị kinh ngạc, Lý Điềm trừng mắt nhìn về phía đạo diễn, ậm ừ hỏi: “Không... Không quay nữa?”
“Không phải, chỉ là muốn chờ thêm một chút. Hiện giờ kịch bản vẫn chưa hoàn thiện, quay chụp kịp thời cũng không đạt được hiệu quả chúng ta muốn. Bất luận thế nào, chúng ta đều không thể hủy hoại hình tượng nữ đế Tuyên Dương.” Ngữ khí kiên định của đạo diễn làm Lạc Huyền Ca không khỏi tán thưởng.
Đạo diễn ngồi xuống gần các nàng, trong giọng nói toát ra vẻ vô cùng tiếc hận: “Về võ hiệp giang hồ, chính sử ghi chép có nhiều thiếu sót, sử thời Minh triều càng là ít ỏi. Nhưng tôi nghe tổ tiên truyền miệng, kỳ thật Đại Minh 800 năm trước chính là thời kỳ giang hồ cường thịnh. Chỉ tiếc trong thời gian Minh Hiên Đế tại vị, không cho phép bất cứ sử quan nào ghi chép về giang hồ, dã sử cũng không được phép dùng nửa điểm bút mực để miêu tả phong hoa tuyết nguyệt trên giang hồ khi đó.
Các cô nhìn thấy cổ cầm mà Tiểu Lạc dùng trong cuộc thi chưa? Nghe nói chính là ma cầm giết người đoạt mệnh trên giang hồ thời ấy.”
Thời điểm đạo diễn đề cập về đàn cổ kia, An Nhược Thủy phát hiện ánh mắt Lạc Huyền Ca có chút biến hóa, lúc này Lý Điềm lại tùy ý hỏi:
“Đúng rồi, Tiểu Lạc, lúc ấy sao cô đàn vang được chiếc đàn kia vậy?” Lý Điềm nghi hoặc.
Lạc Huyền Ca hơi hơi hé miệng, có chút lời không thể nói nhưng bị người ta hỏi trắng ra như vậy, mình phải tìm lý do gì mới có thể chuyển đề tài đây?
Lạc Huyền Ca còn chưa nghĩ được nên nói thế nào, An Nhược Thủy bên cạnh đột nhiên ho khan: “Khụ khụ, nước…… Khụ khụ, về sau đừng cho quá cay như vậy, tôi không ăn nổi.”
Lý Điềm vội vàng rót nước cho An Nhược Thủy, lại lấy giúp nàng vài món ăn thanh đạm, tự trách nói: “Biết cô không ăn được cay nên chỉ dám cho một chút, không ngờ vẫn khiến cô bị như thế.”
“Khụ…… Không sao.” An Nhược Thủy uống hai ngụm nước, lại xoa xoa khóe mắt rớm lệ, tiếp đó giống như nhớ tới điều gì, hỏi đạo diễn: “Đúng rồi, tôi nhớ chính sử ghi rõ, Tuyên Dương công chúa cũng là không thích ăn cay.”
Đề cập tới chuyện Tuyên Dương, đạo diễn lập tức không còn suy xét việc Lạc Huyền Ca đàn vang cổ cầm nữa, mặt mày hớn hở kể về sự tích nữ đế Tuyên Dương.
Đạo diễn đối với Tuyên Dương tuyệt đối là chân ái, hắn thuộc làu nội dung trên sách sử không sót chữ nào, mà còn rất nhiều dã sử hắn cũng có thể kể ra sinh động như thật.
Nghe đạo diễn nói chuyện xưa, Lý Điềm cảm thấy vô cùng hứng thú, cho nên cũng không còn nhớ chuyện Lạc Huyền Ca đàn cổ cầm.
Lạc Huyền Ca thấy bọn họ đều bị phân tán chú ý, ánh mắt khẽ thay đổi nhìn An Nhược Thủy, nàng là cố ý kéo ra đề tài hay là trong lúc vô tình giúp mình một phen? Nếu An Nhược Thủy đã có suy đoán, vậy mình có nên tìm một cơ hội nói hết sự thật hay không? Nhưng nếu An Nhược Thủy cũng không có mấy phỏng đoán kia, mình nói sự thực như vậy, liệu có bị coi như kẻ tâm thần?
Lạc Huyền Ca nghĩ tới An Nhược Thủy vừa bị cay làm cho chảy lệ, đoán rằng hẳn là nàng chỉ tình cờ giúp mình mà thôi.
Thời gian ngọt ngào ở cạnh phu nhân luôn trôi nhanh quá mức, đạo diễn còn chưa kể hết chuyện xưa, Lạc Huyền Ca lập tức phải trở lại đoàn phim chuẩn bị quay tiếp.
“Tôi đi đây.” Lạc Huyền Ca đứng dậy nói với An Nhược Thủy.
An Nhược Thủy cười cười: “Ừm, chuyên tâm đóng phim.”
“Tôi đi thật đó.” Lạc Giáo Chủ miệng thì nói vậy, nhưng bước chân một chút cũng không di chuyển.
An Nhược Thủy chớp chớp mắt, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, mỉm cười buông chén đũa trong tay, đứng dậy chỉnh lại quần áo: “Để tôi đưa cô ra ngoài.”
“Được!” Lạc Giáo Chủ tựa như đứa bé được ăn đường, vẻ mặt tươi cười thỏa mãn.
Ở bên cạnh, Lý Điềm liếc mắt nhìn các nàng một cái, luôn cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng cho dù nghĩ nát óc thì nàng cũng nghĩ không ra, liền đi giúp An Nhược Thủy sắp xếp đồ dùng.
Tới cửa, Lạc Huyền Ca lập tức bị bảo vệ ngăn cản, yêu cầu lấy ra giấy chứng nhận, hơn nữa còn đăng ký tên họ rõ ràng.
“Mời xuất trình giấy chứng nhận.”
Lạc Huyền Ca sờ sờ túi tiền, tìm được tờ giấy vốn dự định ném đi kia, giao cho bảo vệ.
Nhưng thời điểm bảo vệ ghi danh, lại phát hiện Lạc Huyền Ca không hề đăng ký tiến vào đoàn phim, sau khi hai người bọn họ trao đổi ánh mắt liền cảnh giác nhìn cô.
Lạc Huyền Ca đứng cạnh An Nhược Thủy, thấy hai bảo vệ hung thần ác sát nhìn mình chằm chằm, liền siết chặt nắm đấm. Nhưng ngẫm nghĩ xong lại buông lỏng bàn tay, kéo kéo ống tay áo của An Nhược Thủy: “Bọn họ trừng tôi.”
Dáng vẻ ủy khuất đáng thương làm nũng nho nhỏ như vậy, hai bảo vệ kia nhìn mà sửng sốt.
“Được rồi, là tôi đưa cô ấy vào. Các anh nhớ ghi danh trước, cho dù xảy ra chuyện, tôi cũng sẽ nói rõ ràng với An tổng.” An Nhược Thủy đơn giản giải thích, nhân tiện trấn an hai bảo vệ kia.
Kiểm tra xong, cũng đã trôi qua năm phút đồng hồ.
Lạc Giáo Chủ nhìn giấy chứng nhận trong tay, thực sự rất muốn ném bỏ nhưng lại nhìn nhìn An Nhược Thủy đang đứng bên. Nếu mình ném tờ giấy chứng nhận này, nàng hẳn là sẽ tức giận.
Aish, yên lặng thở dài, cất đi giấy chứng nhận cực kỳ quý giá như bảo bối: “Được rồi, cô mau trở về đi.”
“Lần sau mang theo giấy chứng nhận vào bằng cửa chính, nếu lại để tôi thấy cô trèo tường leo cây lần nữa……”
“Thì tôi tự đi mua ván giặt đồ!”
An Nhược Thủy còn chưa nói xong, Lạc Giáo Chủ đã cướp lời.
An Nhược Thủy ngây ngẩn, cuối cùng nhịn không được cười vang, ai nói muốn mua ván giặt đồ chứ, bất quá để gia hỏa kia quỳ trên ván giặt đồ tự kiểm điểm cũng là lựa chọn không tồi.
Lạc Giáo Chủ nhất định không biết, hình phạt tàn khốc phải chịu trong tương lai chính là trong lúc vô tình tự mình nói ra!
An Nhược Thủy nhìn bóng lưng Lạc Huyền Ca rời khỏi, đến khi người kia tới đoàn phim rồi, nàng liền bị chuyên viên trang điểm kéo đi.
Ở phòng hóa trang, Lạc Huyền Ca nhận được kịch bản đã sửa mới, Phong Thanh đại náo Bích Lạc Sơn Trang, nói lý với lão trang chủ, lại bị người khác hạ độc đành phải thoát thân.
Buổi chiều có rất nhiều cảnh diễn võ thuật, cụ thể một chút thì kỳ thật là diễn bị đánh tương đối nhiều.
Lạc Huyền Ca lật kịch bản, lời thoại cơ bản vẫn giữ nguyên cho nên cũng không cần học thuộc lần nữa, nhớ thêm một số chi tiết là được.
Bất quá Lạc Huyền Ca ở nơi này thoạt nhìn rất thoải mái, bên kia Hàn Dục liền vẻ mặt khổ sở.
Hắn vốn là tiểu thịt tươi đang hot nhưng bản lĩnh về lời thoại không đủ, kỹ thuật diễn cũng là khi có khi không. Hiện giờ Hà Nhàn Dịch vì muốn chỉnh Lạc Huyền Ca, thường xuyên sửa đổi kịch bản, làm lượng công việc của hắn ngày càng tăng nhưng đành chịu khổ mà không thể nói.
Buổi chiều liền có một cảnh phối diễn giữa hắn và Lạc Huyền Ca, trong kịch bản, Tam hoàng tử vì cứu Phong Thanh nên ở trước mặt mọi người đánh Phong Thanh một trận, cho người của Bích Lạc Sơn Trang một lời hồi đáp, lúc sau lại trộm dược tặng Phong Thanh, đưa nàng ra ngoài.
Hàn Dục lạnh lùng cười, Tam hoàng tử đánh Phong Thanh, chuyện này chẳng phải là đưa Lạc Huyền Ca tới cửa để mình giáo huấn hay sao, đợi lát nữa không hoạt động gân cốt thật dẻo, hắn sẽ không mang họ Hàn.
……
Lạc Huyền Ca nhìn Hàn Dục, từ trong mắt hắn liền phát hiện được biểu tình khó mà giải thích, cô ngẫm nghĩ một chút, đại khái Hàn Dục lại đang cân nhắc ý đồ xấu xa.
Thở dài, Lạc Giáo Chủ âm thầm vận nội lực hộ thể, đợi lát nữa để cho Hàn Dục đánh một trận, bất quá không biết thân thể yếu ớt kia có gánh nổi nội lực của mình phản lại hay không.
Hiện trường quay rất tốt, biểu hiện của hai diễn viên cũng không tồi, Hàn Dục xác thật nện nắm đấm lên người đối phương. Lạc Huyền Ca chịu đau nhưng vẫn quật cường nhíu mày, không phát ra bất cứ thanh âm nào cả.
Hàn Dục đánh đến mức cảm xúc quá khích, người sáng suốt đều nhìn ra được hắn đã bỏ diễn xuất sang một bên, cực kỳ chuyên tâm biểu diễn quyền cước công phu. Mọi người có mặt ở đây, bao gồm cả Hà Nhàn Dịch đều không khỏi nhíu mày.
Rốt cuộc đạo diễn hô dừng nhưng cảnh này lại chưa đạt. Sau màn thuyết giáo của đạo diễn, Hàn Dục dùng thái độ tốt đẹp xin lỗi, cũng tuyên bố lần sau bản thân nhất định sẽ chú ý hơn. . Truyện Hot
Đạo diễn không biết nên nói hắn thế nào, bất quá đáy lòng cũng xem thường loại người như vậy, cố chịu đựng lửa giận, kêu tất cả quay tiếp.
Lạc Huyền Ca ra vẻ không sao nhưng trên mặt lại mơ hồ hiện ra cảm giác ẩn nhẫn, người trong đoàn phim nhìn đến mà đau lòng không dứt.
Lạc Huyền Ca biểu hiện đau đớn đương nhiên là dựa vào kỹ thuật diễn, bộ phim này quay xong, tai tiếng của Hàn Dục ít nhất là sẽ truyền khắp nửa giới showbiz.
Tiếp tục quay chụp, lần này Hàn Dục cũng không hề thủ hạ lưu tình, thậm chí so với lúc trước còn ác liệt hơn. Nội tâm Lạc Huyền Ca lại càng vui vẻ, bất luận hắn đánh mình ra sao, nội lực đều sẽ ảnh hưởng đến ngũ tạng lục phủ của Hàn Dục.
Lần đó Hàn Dục rơi từ dây thép, cô động tay chân cũng không phải là để hắn đau mấy ngày xong liền khỏi.
Nếu bàn về âm hiểm ngoan độc, ai có thể hơn được người trong Ma Giáo, mà thân là Ma Giáo Giáo Chủ, làm sao cô có thể nhân từ nương tay với kẻ địch. Hàn Dục không tới trêu chọc thì thôi, một khi đến mà không để lại nửa cái mạng, đừng hòng rời khỏi nơi này.
Cả buổi chiều cũng chưa quay xong cảnh diễn kia. Hà Nhàn Dịch nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nghĩ thầm có phải mình không nên đối xử với một tiểu cô nương như vậy, nhìn Lạc Huyền Ca hết lần này tới lần khác bị Hàn Dục chơi đòn hiểm, đáy lòng Hà Nhàn Dịch thực sự hụt hẫng.
Lạc Huyền Ca không có cảm giác gì, với cô mà nói, đây đơn giản là bị một thằng nhỏ đầu gấu đánh mấy quyền, sẽ không đau cũng không bị thương, ngược lại, đầu gấu kia đến tối sẽ vô cùng thê thảm.
Thời gian chậm rãi trôi qua, một bóng người đột ngột xuất hiện ở đoàn phim, Lạc Huyền Ca liền không kìm chế được.
Sau khi An Nhược Thủy kết thúc công việc, muốn tới xem một chút, kết quả không ngờ lại thấy Lạc Huyền Ca bị đánh một màn này. Nàng biết tất cả đều là đóng phim, nàng cũng biết nếu đạo diễn không hô dừng, bất kỳ ai đều không thể cắt đi cảnh diễn.
Nhìn mỗi một quyền mà Hàn Dục nện lên người Lạc Huyền Ca, trái tim An Nhược Thủy liền mơ hồ run rẩy đau đớn.
Lạc Huyền Ca nóng nảy, vươn tay túm chặt nắm đấm của Hàn Dục, sau lại đẩy hắn sang một bên.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên kinh hãi của mọi người, Lạc Huyền Ca nói: “Đạo diễn, thân thể tôi không khoẻ, xin được tạm dừng quay chụp.”
“Được được, tạm dừng.”
Thấy đạo diễn đáp ứng, Lạc Huyền Ca lập tức chạy tới gần An Nhược Thủy, vươn tay lau nước mắt trên mặt nàng.
“Đừng, đừng khóc.” Lạc Huyền Ca nóng vội an ủi: “Cô đừng khóc a.”
“Có đau không?” Giọng An Nhược Thủy hơi run, nàng không tin vừa rồi mỗi một động tác của Hàn Dục đều là dùng diễn xuất, nếu không thì chỉ có thể nói, Hàn Dục so với ảnh hậu như nàng càng có kỹ thuật diễn hơn.
“Không đau a, một chút cũng không đau.” Lạc Huyền Ca vội vàng nói: “Thật sự một chút cũng không đau.”
An Nhược Thủy sao có thể tin được, Hàn Dục đấm mỗi quyền đều mạnh như thế, trừ phi gia hỏa này làm bằng sắt mới có thể không thấy đau.
Toàn bộ đoàn phim đều yên lặng, mọi người nhìn An Nhược Thủy cùng Lạc Huyền Ca, chớp chớp mắt sau lại vươn tay dùng sức xoa mắt: Hẳn là nhìn lầm! Đây nhất định là ảo giác!
________________________________________
*Tác giả có lời muốn nói:
Lý Điềm: Rõ ràng đều không cay a, sao lại cay phát khóc chứ?
An Nhược Thủy: Tôi là ảnh hậu phái thực lực, cám ơn!
……
Hàn Dục: Không phải cô bị tôi đánh cho nửa chết nửa sống hay sao, mà còn tung tăng nhảy nhót a?
Lạc Huyền Ca: Vợ tôi đã dạy tôi kỹ thuật diễn đồ, không giống anh, vợ không có mà kỹ thuật diễn cũng không có nốt!