Giang Ý Hàm nhìn đạo tàn ảnh biến mất trước mắt, lại lần nữa thấp giọng mắng: "Má, biết bay thì giỏi lắm sao!"
Vừa rồi kẹt xe xem như không quá tệ, ít nhất trên xe vẫn còn một người có thể bồi nàng tán gẫu, hiện tại chỉ dư lại một mình nàng ngồi trong xe, thật nhàm chán liền lôi điện thoại di động ra lướt.
Lạc Huyền Ca thi triển khinh công, đang ở giữa không trung lại cảm thấy điện thoại trong túi rung nhẹ, đành phải dừng chân trên tòa nhà gần đó.
Mở di động liền thấy tin chúc mừng Từ Gia gửi tới, còn có tin nhắn của An Nhược Thủy, bảo trước tiên chưa cần về nhà, đi đến tập đoàn An Thị tìm nàng, buổi tối cùng trở về nhà cũ ăn cơm.
Lạc Huyền Ca liền sửa lại lộ tuyến đi về phía tập đoàn An Thị.
Mà cảnh tượng cô bỗng nhiên xuất hiện trên tầng thượng tòa nhà kia bị không ít người chụp lại, tuy mọi người đều biết Lạc Huyền Ca biết bay, nhưng dân thường tận mắt chứng kiến vẫn cảm thấy mới lạ vô cùng.
Thời điểm Lạc Huyền Ca đến An Thị, thái độ của nhân viên nơi này đã không còn vẻ mặt nịnh nọt như trước, mà bắt đầu thật sự cung kính.
Dù sao vị này cũng là vợ hợp pháp của An Nhược Thủy, không chỉ như vậy còn là cổ đông của tập đoàn An Thị, bọn họ không thể đối đãi với cô như minh tinh trong giới giải trí được nữa.
Lạc Huyền Ca cũng không quá để ý, với cô mà nói những người này tương đương phông nền mà đạo diễn đề cập lúc quay phim, không liên quan nhiều lắm đến mình, cũng không cần đi kết giao.
Tới văn phòng giám đốc, An Nhược Thủy vẫn giống như trước đây, một tay cầm hoa quả, một tay khác lật xem kịch bản mới.
"Tiểu Lạc, tới rồi sao." An Tuấn Phong đang xử lý văn kiện, đặt tập hồ sơ trên tay xuống: "Bận rộn cả ngày, ngồi nghỉ một lát đi. Muốn cà phê không?"
"Em thích uống trà." Lạc Giáo Chủ không chịu nổi mùi vị cà phê, đắng muốn thêm đường, đường nhiều lại ngấy.
An Tuấn Phong chuẩn bị kêu thư ký đem trà vào, An Nhược Thủy ngăn cản: "Để em."
Nàng nhét trái cây đang ăn và kịch bản vào tay Lạc Huyền Ca: "Cầm, chị đi pha trà cho em."
"Ừm." Lạc Huyền Ca mỉm cười tiếp nhận, trà phu nhân pha dĩ nhiên là uống ngon nhất.
Vì vậy tình huống hiện tại chính là An Tuấn Phong tiếp tục cúi đầu xử lý văn kiện, Lạc Huyền Ca cầm trái cây và kịch bản, vừa ăn vừa xem.
Chờ phu nhân đưa trà đến trước mặt, Lạc Giáo Chủ đã ăn hết nửa quả nàng đưa, lời thoại cũng ghi nhớ mấy đoạn.
"Chị lại nhận phim mới?" Lạc Huyền Ca tò mò hỏi, sao nói là muốn ẩn lui?
An Nhược Thủy lắc đầu: "Không phải, công ty ký hợp đồng với một nhóm nhân viên mới, có một người chị thấy rất tài năng, nên muốn chọn một kịch bản để nàng thử một chút."
"Thử nhân vật nào vậy?" Lạc Huyền Ca vừa rồi cũng nhìn qua kịch bản, phát hiện bộ phim này rất cần khảo nghiệm diễn xuất cùng tố chất tâm lý của diễn viên.
Dù sao một người mới lại cần có diễn xuất và tâm lý cường đại, thật đúng là một chuyện khó.
An Nhược Thủy ý vị thâm trường cười nói: "Người mới là Cố tiểu thư, ký hợp đồng ngày hôm qua. Những thứ đánh võ cùng giang hồ gió tanh mưa máu này, chị tin tưởng nàng có thể kiểm soát."
"...... Chẳng phải nàng muốn đi đường làm show sao?" Lạc Huyền Ca cảm thấy rất kỳ quái, người kia rốt cuộc có thể công tác một lòng một dạ hay không, kế hoạch của nàng hình như luôn luôn thay đổi.
An Nhược Thủy suy nghĩ sâu xa: "Lúc trước có thể là muốn đi đường làm show. Nhưng diễn xuất của Mạnh gia suy cho cùng phải có người truyền thừa đúng không? Mạnh Tiểu Manh không trông cậy nổi, Mạnh lão gia tử liền cân nhắc cháu rể tương lai, Cố tiểu thư muốn cùng Tiểu Manh ở bên nhau, vậy cần phải kế thừa nghệ thuật của Mạnh gia."
"Em hiểu rồi." Giải thích như vậy Lạc Huyền Ca đã rõ, đây chính là cái gọi 'kế hoạch không đuổi kịp biến hóa' a.
Hai người lại tiếp tục thảo luận chuyện Cố Tầm Tuyết, An Tuấn Phong cũng không chê phiền, hắn cảm thấy trước kia muội muội nhàm chán luôn kéo mình tán gẫu, tùy hứng không cho mình làm việc, hiện tại tâm sự với Tiểu Lạc mặc dù hơi huyên náo, nhưng so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều.
"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa. Chúng ta trước về dùng cơm, buổi tối hai em ở nhà cũ nghỉ ngơi đi. Có chuyện gì chờ ngủ một giấc tỉnh dậy an bài sau." An Tuấn Phong tùy ý thu dọn bàn làm việc một hồi, ít nhất nhìn không bừa bãi nữa.
......
Ba người về nhà dùng bữa tối ấm áp, mà Từ Gia ở nước ngoài thấy được tin tức các nàng công bố, liền ngựa phi không nghỉ chạy trở về, ngay lúc Giang Ý Hàm vừa về đến nhà, Từ Gia dẫn Tiểu Hi đứng trước mặt, giọng nói đầy u oán: "Thân ái, bọn họ đều công khai rồi. Chúng ta lúc nào mới thoát khỏi tình ngầm?"
Giang Ý Hàm ngẩn người, nhìn Từ Gia dở khóc dở cười nói: "Hứa Thiến cùng Trương Dĩ Vân công khai là bởi vì các nàng vừa cùng một chỗ, hơn nữa cũng vì muốn làm chuẩn bị cho việc ẩn lui. Về phần Huyền Ca và An Nhược Thủy, hai người này là bị ép công khai. Tình huống của chúng ta và bọn họ không giống nhau, sao phải gấp gáp công khai chứ?"
"Không được không được, người ta không muốn cùng chị chơi tình ngầm. Chúng ta cũng công khai có được hay không......" Từ Gia ném hết mặt mũi của giám đốc lãnh ngạo mới nhậm chức sang một bên, dùng mọi cách làm nũng Giang Ý Hàm, Tiểu Hi bên cạnh nghe thấy cũng phải nổi da gà.
Giang Ý Hàm có chút ghét bỏ nhìn Từ tiểu tổng tài, chậm rãi đẩy nàng ra, muốn kiếm một khe hở để vào trong.
Kết quả bị Từ Gia phát hiện ý đồ, nàng lôi kéo Tiểu Hi canh cửa chặt chẽ: "Không được! Hôm nay chị không đáp ứng, đừng mong tiến vào."
"Từ đại tiểu thư! Đây là nhà của chị!" Lá gan Giang Ý Hàm bành trướng, làm ra dáng vẻ tức giận hù dọa nàng, kết quả Tiểu Hi đột nhiên ôm lấy Từ Gia, hướng về phía Giang Ý Hàm mềm nhẹ nói: "Không cho phép bắt nạt mommy."
Giang Ý Hàm nghe con gái nói, nhìn Từ Gia với biểu tình hàng nghìn câu chửi.
"Người ta đi theo chị ăn cỏ ăn trấu không sao, nhưng chẳng lẽ chị muốn Tiểu Hi cũng giống chúng ta trôi qua tuổi thơ trong thế giới mờ mịt? Về sau đi học, không thể nói với các bạn mama và mommy là ai, không thể để phụ huynh tự mình đi đón, thậm chí... Thậm chí cô dạy trẻ muốn nó mang đến ảnh gia đình, đều không có để mà khoe! Chị thật sự nhẫn tâm sao? Hức hức hức~"
Từ Gia nói xong còn đẩy Tiểu Hi một cái, ngay sau đó Tiểu Hi cũng khóc theo nàng.
Giang Ý Hàm hít một hơi thật sâu, sau đó thở ra, lặp đi lặp lại mười mấy lần, cuối cùng tràn ngập tươi cười, ôn nhu nói: "Công khai!"
"Được~ em liền đi sắp xếp người, chúng ta lập tức công khai." Từ Gia hưng phấn bế Tiểu Hi hôn một cái, sau đó đem Tiểu Hi nhét vào trong ngực Giang Ý Hàm: "Chăm sóc đứa nhỏ cho tốt, hết thảy cứ để em an bài."
"......"
Giang Ý Hàm nhìn bóng lưng nàng rời khỏi, sau đó nhìn Tiểu Hi trong lòng: "Vừa rồi không phải vẫn khóc nhè sao? Bỗng nhiên lại cười rồi?"
"Hắc hắc, là mommy bảo con khóc. Mẹ nói diễn giỏi liền mang con đi ăn đồ ngon." Tiểu Hi nép vào trong ngực Giang Ý Hàm, ôm cổ nàng cười khanh khách.
Giang Ý Hàm cũng không tức giận nổi, vốn muốn chờ sự nghiệp của mình ổn định rồi mới cùng Từ Gia kết hôn, hiện tại còn chưa lãnh chứng, Từ Gia đã vội vàng muốn công khai.
Nàng mỉm cười bất đắc dĩ, ôm Tiểu Hi vào nhà.
Vì vậy ngày hôm sau, Hứa Như tỉnh dậy liền thấy được di động đẩy đưa tin tức, cả người đều đang hoài nghi nhân sinh.
Bạch Liễu bên cạnh từ từ tỉnh lại, thấy dáng vẻ nàng mất hồn, thật sự bị dọa không nhẹ, ôn nhu hỏi nàng làm sao.
Hứa Như đưa điện thoại tới trước mặt nàng: "Mấy vị này đều công khai rồi."
Bạch Liễu nhìn tin tức trên điện thoại, lại thấy người yêu đầy mặt ưu thương, không khỏi bật cười: "Rất tốt, đều đã cùng nhau công khai. Tiếc là chúng ta bỏ lỡ thời gian này."
"Vẫn chưa muộn...... Nếu chúng ta muốn công khai cũng có thể a." Hứa Như làm bộ không thèm để bụng, nói xong như còn lo Bạch Liễu sẽ phản đối, vì vậy lại dùng dư quang khóe mắt liếc qua đối phương, bắt được đáy mắt Bạch Liễu giấu diếm ý cười.
Bạch Liễu đương nhiên biết rõ ý đồ của nàng, lại giả vờ nghe không hiểu, vòng vo trêu chọc Hứa Như: "Chuyện này không được, chúng ta chưa cầu hôn chưa đính hôn, thậm chí ngay cả tỏ tình còn là từ mấy năm trước."
"Cầu hôn? Hiện tại em có thể cầu a." Hứa Như đột nhiên nóng nảy, sao nghe ý tứ của Bạch Liễu tựa hồ không muốn theo mình?
Bạch Liễu không nhịn được cười thành tiếng: "Nhẫn cũng không có, em cầu hôn kiểu gì?"
"Có a, ai nói không có." Hứa Như vội vàng xuống giường tìm túi lấy ra hai chiếc nhẫn, đưa về phía Bạch Liễu nói với nàng: "Em đã chuẩn bị từ sáu năm trước. Em tưởng rằng, suốt đời này cũng sẽ không có cơ hội mang nó tới trước mặt chị."
Hứa Như vuốt ve chiếc nhẫn trong tay, đã nhiều năm như vậy, không nghĩ tới chiếc nhẫn này còn có thể được nàng lấy ra, còn có thể để cho Bạch Liễu thấy nó.
Bạch Liễu nhìn chiếc nhẫn, đôi mắt lập tức đỏ ửng, năm đó nàng từng thấy qua chiếc nhẫn này, Hứa Như gạt nàng đi đặt làm nhưng nàng đợi rất lâu đều không thấy nữa, nhận được lại là tin nhắn Hứa Như muốn cùng nàng mỗi người mỗi ngả.
Không ngờ nhiều năm trôi qua, hiện tại lại gặp được chiếc nhẫn này.
"Có thể đồng ý gả cho em không?" Hứa Như cực kỳ cẩn thận hỏi nàng.
Bạch Liễu còn đang đắm chìm trong thế giới bản thân, nhất thời không kịp phản ứng, nàng chần chừ lại khiến nội tâm Hứa Như hốt hoảng.
Hứa Như tiến lên ở trước mặt Bạch Liễu nhẹ giọng hỏi: "Vậy, chị cưới em cũng được, có thể nhận lấy em và chiếc nhẫn không?"
Bạch Liễu thở dồn dập, hạnh phúc quanh thân bao trùm lấy nàng, phảng phất như không thở nổi.
Vươn tay đến trước mặt Hứa Như, nàng đè ép thanh âm, run rẩy trả lời: "Chị đồng ý."
Trong giây phút này, Hứa Như hưng phấn còn hơn cả diễn một bộ tác phẩm kinh điển, cực kỳ cẩn thận giúp Bạch Liễu đeo nhẫn lên, thấy trong mắt Bạch Liễu tuôn trào nhiệt lệ, nàng đau lòng hôn một cái, nhỏ giọng nỉ non: "Xin lỗi, để chị đợi lâu như vậy."
Rất nhanh hai người liền lên mạng công khai, ở thời điểm tất cả võng hữu không kịp đề phòng, các nàng bắt đầu rải cẩu lương bốn phía.
Có lẽ yêu em chính là muốn để cho toàn thế giới đều biết, tôi có được em.
Hứa Như cùng Bạch Liễu trước mắt không có ý tưởng giải nghệ, dù sao sự nghiệp của hai người vẫn đang không ngừng phát triển, mà Hứa Như lại thật lòng yêu thích nghề nghiệp diễn viên. Bạch Liễu thì đang truy đuổi mộng tưởng hoài bão, vì vậy hai người quyết định chờ về sau khi nào muốn dừng bước, lại chậm rãi từ trong giới ẩn lui.