Lạc Huyền Ca ủy khuất bĩu môi, tấm ảnh xấu như vậy, mình cũng không muốn post a.
Khổ nỗi phu nhân cường đại ép bức, không thể không theo ý nàng.
"Mau xóa." Hứa Tụ trầm mặc một hồi liền mở miệng nói.
Lạc Giáo Chủ lắc đầu, cô cũng muốn xóa, nhưng kết quả sau khi xóa thì lại không dám tưởng tượng a.
Hứa Tụ đang chuẩn bị đoạt điện thoại của đối phương, trực tiếp xóa tấm ảnh thì Lý Điềm chạy tới ngăn cản.
"Này, đừng hành động thiếu suy nghĩ, tôi lại cảm thấy rất tốt." Lý Điềm cười nói: "Thứ hình tượng này chỉ khi nào xác định rõ thì mới gọi là hình tượng, Tiểu Lạc là người sống sờ sờ, làm gì có ai không phát sinh biến hóa. Chỉ có vậy, cô ấy mới càng thêm chân thực. Nếu không thì so với đám nghệ sĩ tuân theo khuôn mẫu, có gì khác nhau đâu?"
Hứa Tụ chần chừ một lát, lúc này Lạc Huyền Ca yên lặng lấy điện thoại trở về.
Lý Điềm nói tiếp: "Tính cách Tiểu Lạc thế nào, người quen thuộc cô ấy như chúng ta đều biết, cũng chính bởi vì quen thuộc mới càng yêu mến cô ấy, fan hâm mộ cũng vậy. Tiếp nhận nhiều phương diện, Tiểu Lạc mới thật sự là thần tượng mà không phải là một hình nộm hư cấu ra."
"Ừm, chị nói hình như cũng có chút đạo lý." Hứa Tụ thừa nhận vừa rồi bản thân hơi xúc động, bất quá vẫn muốn cảnh cáo Lạc Huyền Ca: "Về sau đăng Weibo chú ý một chút, loại hình ảnh có thể làm công chúng khó tiếp nhận như vậy, tốt nhất không nên post."
Lạc Huyền Ca gật đầu lại lắc đầu, chuyện này mình cũng không làm chủ được a.
Nếu còn có lần sau, nếu lần sau An Nhược Thủy còn ép mình đăng ảnh dìm hàng, phải làm sao a?
Không post thì chỉ có thể ôm đồ ăn vặt chịu cảnh phòng không gối chiếc a.
Lý Điềm thấy ánh mắt u oán của Lạc Giáo Chủ liền hiểu, vừa cười vừa lôi kéo Hứa Tụ: "Được rồi, đi thôi. Việc này đoán chừng Tiểu Lạc cũng không làm chủ được."
Hứa Tụ trầm mặc bị Lý Điềm đưa đi, bất quá ánh mắt phẫn hận trước khi đi của nàng, làm Lạc Huyền Ca không sợ trời không sợ đất cảm thấy trái tim nhỏ run bần bật.
......
"A ——"
Mạnh Tiểu Manh nhìn bức ảnh trên màn hình di động, chỉ liếc một cái liền phải nhắm ngay đôi mắt không dám tiếp tục nhìn.
Thật cẩn thận mở mắt từng chút một, liếc nội dung trên đó, nhìn ngũ quan có thể phân biệt được đây chính là Lạc Huyền Ca, quả thực 'đẹp' đến mức người khác không dám khen ngợi.
Hứa Như đang lúc nhàn rỗi có thể nghỉ ngơi, nàng mặc diễn phục dày nặng đi tới bên cạnh muội muội. Mạnh Tiểu Manh liền vội vàng nhường chỗ ngồi, sau đó đưa nước cho tỷ tỷ.
"Xem cái gì vậy?" Hứa Như vừa uống nước vừa hỏi.
Mạnh Tiểu Manh đưa tới điện thoại di động: "Huyền Ca thật là giỏi, nhận được rất nhiều rất nhiều phim, còn có nhiều fan như vậy, thật sự cảm thấy vui vẻ thay cô ấy."
"Nếu em chịu cố gắng một chút, dù không đạt tới địa vị của Lạc Huyền Ca, đến vị trí của Giang Ý Hàm tuyệt đối không thành vấn đề. Nhìn Lạc Huyền Ca người ta xem, lại nhìn Giang Ý Hàm xem, không đề cập hai người này nữa, em nghĩ đến Bạch Liễu vốn cũng hai bàn tay trắng mà lăn lộn giống như em xem. Sao nữ hạng A đang hot, MC quản lý của nhà đài, tiểu thiên hậu mới nổi trong giới âm nhạc, mà nhìn em xem...... Vẫn còn ở đoàn phim làm kẻ chạy cờ."
"Chị, em và các nàng không thể đặt cùng một chỗ mà so sánh. Huyền Ca biết bay, em biết sao? Ý Hàm dư thừa cảm giác nghệ sĩ, em lại không có. Bạch Liễu chơi nhạc từ nhỏ, gia đình còn là có truyền thống âm nhạc. Em không có gì cả a."
Mạnh Tiểu Manh cực kì không cam lòng, nếu so với mấy bằng hữu, nàng kém cỏi thực sự.
Hứa Như vô lực đỡ trán: "Cái gì gọi là em không có gì cả? Cha là siêu sao quốc tế, lão gia tử là báu vật trong nghề, đừng vì bản thân không nỗ lực mà kiếm cớ như vậy. Cảm giác nghệ sĩ của Giang Ý Hàm là bẩm sinh sao? Lạc Huyền Ca biết bay...... chuyện về Lạc Huyền Ca trước không nói. Bạch Liễu xuất thân từ gia đình âm nhạc nhưng nàng về quốc nội phát triển, nhà nàng cho nàng được bao nhiêu trợ giúp? Em ngẫm lại mình xem, chỉ cần em muốn thì bao nhiêu kịch bản cũng có thể bưng đến trước mặt cho em chọn lựa. Nhưng em không có thực lực đó, trong nhà ai dám để em tùy tiện ra ngoài nhận diễn? Bản thân em có lương tâm ra ngoài nhận diễn sao?"
Mạnh Tiểu Manh bĩu môi không nói, hứng thú của nàng lại không ở trên phương diện quay phim, trong lòng thầm thở dài một hơi nịnh nọt: "Tỷ tỷ, chị đừng tức giận. Bạch Liễu tỷ lát nữa muốn tới thăm chị a. Giận đến hoa dung thất sắc thì không ổn, đến lúc chị dâu chạy mất, xem chị khóc thế nào."
"Hừ." Hứa Như nở nụ cười lạnh, nhưng ý cười trong đáy mắt lại rất chân thực.
Mạnh Tiểu Manh không phát hiện ý tưởng chân thật trong mắt Hứa Như, chỉ cảm giác tỷ tỷ cười như vậy rất đáng sợ.
"Chị nói em có phải là nên cố gắng một chút, tranh thủ nhận một kịch bản tốt, làm nữ chính a?" Mạnh Tiểu Manh hỏi, Hứa Như lắc đầu: "Loại chuyện này không vội, trước luyện diễn xuất đi. Nhà chúng ta không thiếu nhất chính là kịch bản."
Cùng tỷ tỷ trò chuyện thêm một hồi, Mạnh Tiểu Manh cũng dần dần chấp nhận sự thực làm kẻ chạy cờ trong đoàn phim.
......
An Nhược Thủy diễn xong, trở lại liền thấy trong lều hết sức bừa bãi, cả đống vỏ túi quà vặt, mà Lạc Huyền Ca lại nằm ngủ ngay trên đất.
Nàng bất đắc dĩ mỉm cười tiến lên đánh thức đối phương.
"Dậy đi, rửa mặt một chút rồi dùng bữa tối."
Lạc Huyền Ca mơ mơ màng tỉnh lại, đã quen khi có An Nhược Thủy bầu bạn, ba tháng này ngoại trừ chịu đựng khổ sở không được gặp mặt, còn phải chịu đựng tịch mịch mỗi đêm.
Không quen thuộc như lúc An Nhược Thủy bồi bên người, Lạc Huyền Ca mới cảm nhận được cái gì gọi là trằn trọc khó ngủ.
"Ưm... Hình như em vẫn còn có chút buồn ngủ." Lạc Huyền Ca ngồi xếp bằng, giơ tay lên chuẩn bị dụi mắt, An Nhược Thủy lập tức ngăn cản: "Đừng động đậy."
An Nhược Thủy vừa nói vừa đè lại tay đối phương, chất vấn: "Ăn quà vặt xong có phải chưa rửa tay?"
"Ừm......" Lạc Giáo Chủ gật đầu, kiếp trước vẫn luôn được người hầu hạ, đôi khi ăn cái gì cũng đều được thị nữ đút cho, tuy về sau đám thị nữ bị Tuyên Dương đuổi đi để nàng đút.
Hiện tại tự mình động thủ, tuy rằng thật sự cơm no áo ấm nhưng thói quen ăn xong liền rửa tay vẫn chưa hoàn toàn dưỡng thành.
Lần này, lại bị An Nhược Thủy vừa lúc bắt được.
"Được rồi, đừng có vẻ mặt ủy khuất nhìn chằm chằm chị." An Nhược Thủy dở khóc dở cười nắm tay Lạc Huyền Ca: "Đứng dậy, chị dẫn em đi rửa tay."
"Công việc buổi chiều kết thúc rồi sao?" Lạc Huyền Ca tò mò hỏi.
An Nhược Thủy gật đầu: "Ừm, lát nữa nướng thịt cho em ăn."
An Nhược Thủy ba tháng này không học gì khác, chỉ đi theo Giang Hải Khê học nướng thịt, mặc dù không bằng tay nghề của Lạc Huyền Ca nhưng so với số lớn người trong đoàn, nàng thật sự rất lợi hại.
Tròng mắt Lạc Huyền Ca lập lòe ánh sáng, tựa như triệu hoán tử thần.
Cho đến giờ, cô vẫn nhớ rõ cảm giác ăn vào bát mì phu nhân nấu, loại cảm giác hít thở không thông, sinh tử mặc cho trời định, lục phủ ngũ tạng đảo lộn đến sắp vỡ toạc, quả thực sống không bằng chết.
Hiện tại phải ăn thịt nướng phu nhân làm, Lạc Giáo Chủ bắt đầu đếm ngón tay nghĩ cớ cự tuyệt.
"Vừa rồi em ăn quá nhiều quà vặt." Lạc Huyền Ca vừa rửa tay vừa ngẩng đầu nói với nàng.
An Nhược Thủy ngẩn người cười đáp: "Có phải là hối hận rồi không? Nếu sớm biết chị muốn nướng thịt cho, có phải sẽ không ăn nhiều quà vặt như vậy?"
Lạc Giáo Chủ: Không phải a, em là muốn nói hiện tại bụng em rất căng, không ăn được thịt nướng của chị.
Nhưng lời như vậy, Lạc Giáo Chủ chỉ dám nghĩ thầm một hồi, cũng không dám tùy tiện nói ra.
"Ợ, hình như em có hơi no." Lạc Huyền Ca ủy khuất mở miệng.
An Nhược Thủy gật đầu: "Không sao, chúng ta đi dạo một chút. Chờ trời tối trở lại cùng mọi người vây quanh đống lửa nướng thịt ăn."
"Không......" Trái tim nhỏ của Lạc Huyền Ca khẩn trương đập bình bịch: Có vị thần tiên nào tốt bụng hạ cố tới nơi này, nhanh xóa bỏ ý niệm muốn đích thân nướng thịt của phu nhân ta đi.
Khả năng lúc này không có thần tiên nào đi qua, hoặc có lẽ mấy vị đi ngang qua thì không tốt bụng.
Nên lời cầu nguyện của cô chẳng nhận được bất cứ một lời hồi đáp.
An Nhược Thủy cầm khăn lông đưa cho đối phương, chờ Lạc Huyền Ca lau sạch tay, hai người liền sóng vai đi quanh đoàn phim một lượt.
"Tiểu Lạc, chị xem qua kịch bản giúp em rồi. Tuy nhìn không chút khó khăn nhưng có một vài chi tiết vẫn khó nắm chắc. Buổi tối để chị giúp em luyện tập, được không?"
"Ừm, em luôn cảm thấy nhân vật đó kì quái. Ở bên cạnh nữ chính, luôn biến đần." Lạc Giáo Chủ đúng sự thật nói.
An Nhược Thủy chỉ có thể mỉm cười đáp lại, đối với người EQ thấp như vậy, nàng nghĩ cho dù có giải thích rõ ràng với Lạc Huyền Ca: 'Không phải biến đần, mà là quá quan tâm nữ chính nên trở thành có chút không giống bản thân', thì cũng vô ích.
Tuy rằng Lạc Huyền Ca chính là người như vậy nhưng nếu An Nhược Thủy nói cho đối phương biết, trên thế giới này còn có loại chuyện yêu đương làm giảm chỉ số thông minh, Lạc Huyền Ca nhất định sẽ có vẻ mặt không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm nàng, tiếp tục hỏi đông hỏi tây, cuối cùng sẽ lại dùng mạch não kỳ lạ nói ra đủ loại lời làm người dở cười dở khóc.
"Được rồi, chỉ đi dạo xung quanh một chút. Xa hơn thì chúng ta không kịp chạy về nướng thịt." An Nhược Thủy thấy bốn phía vắng lặng, nơi này cách đoàn phim không xa không gần, cảnh sắc rất đẹp cũng rất an tĩnh.
An Nhược Thủy vươn tay ôm lấy người kia, dựa vào lồng ngực đối phương cẩn thận nghe tiếng tim đập.
"Tiểu Lạc, chúng ta sẽ luôn tiếp tục tốt đẹp như vậy sao?"
"Sẽ!"
Lạc Huyền Ca trả lời rất kiên định, cô có Ma Giáo của mình, có giang hồ yêu thích, còn có các giáo đồ quen thuộc nhất.
Nếu không phải thế giới này có An Nhược Thủy, cô sẽ không lưu luyến bất kỳ điều gì, chỉ cần tồn tại cơ hội trở về tám trăm năm trước, bản thân tuyệt đối sẽ không do dự.
Nhưng bây giờ, Lạc Huyền Ca chỉ hy vọng có thể ở đây mãi mãi, ở lại bên cạnh người này.
"Nói! Vừa rồi em luôn luôn nhấn mạnh ăn no, có phải là không muốn ăn thịt chị nướng?" An Nhược Thủy đưa tay nhéo tai Lạc Huyền Ca, tầm mắt tỏa định trên cổ, tựa như đối phương dám nói ra một chữ 'Phải', cần cổ trắng nõn liền có khả năng bị cắn ra một đường máu.
Lạc Giáo Chủ vội vàng phủ nhận: "Dĩ nhiên không phải, em chính là...... chính là thật sự ăn no. Em muốn nói, quà vặt chị chuẩn bị cho em quá ngon, em không cẩn thận nên ăn hơi nhiều. Ăn có chút căng bụng, bất quá bây giờ đã tốt. Chờ một hồi nhất định có thể ăn rất nhiều rất nhiều thịt nướng.
Ừm...... Nhắc tới thịt nướng liền bắt đầu thèm, hận không thể ngay lập tức gặm mấy miếng, thêm ít rượu, thật đúng là sung sướng a."
Lạc Giáo Chủ cảm giác bàn tay trên tai mình giảm lực sau đó buông ra, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
An Nhược Thủy cười, thấy Tiểu Lạc nhà mình biểu diễn mong muốn sinh tồn ngay trước mặt, tâm tình càng thêm đắc ý.
"Hôm nay bỏ qua cho em, lần sau còn dám làm bậy như vậy, cẩn thận chị......" An Nhược Thủy còn chưa dứt câu, Lạc Huyền Ca bỗng bước lên phía trước dùng môi bịt miệng, đem lời An Nhược Thủy muốn nói hòa quyện trong nụ hôn của mình.