An Nhược Thủy lúc đến hơi mệt, chỉ là nơi này hoàn cảnh quá kém, nàng cũng không biết nên dừng lại nghỉ ngơi ở đâu.
Cố Tầm Tuyết xử lý xong chuyện lều vải của An Nhược Thủy, đi tới thấy đối phương còn đứng tại chỗ, nàng cười nói: "Sao vậy? Bắt đầu luyện đứng tấn kiểu diễn viên rồi?"
"......" An Nhược Thủy kỳ thực không phải băng sơn, nhưng cảm xúc tuôn trào lúc này, tuyệt đối có thể trong nháy mắt đóng băng ba thước.
Cố Tầm Tuyết vội vàng cười trêu ghẹo: "Được rồi được rồi, tôi giỡn thôi. Lều trại đã làm xong, tới đây một chút."
Đám người Lý Điềm cũng đều theo An Nhược Thủy qua đó, Cố Tầm Tuyết chỉ vào căn lều trại không có gì khác biệt với lều khác, giải thích: "Nếu như lều của cô độc nhất vô nhị, ngược lại không tốt cho cô. Tôi chọn loại bền chắc nhất dựng lên, như vậy sẽ an toàn hơn một chút. Xung quanh rắc bột đuổi côn trùng, trong lều cũng phun sương, vào ở rất an toàn. Bên cạnh có tôi cùng vị tiểu muội này trông chừng, buổi tối cô có thể yên tâm mà ngủ."
An Nhược Thủy khẽ gật đầu nói lời cảm ơn, Cố Tầm Tuyết khẽ cười: "Nhận tiền của người ta rồi, anh trai cô cho tôi không ít. Tôi chăm sóc em gái hắn cũng là nên làm."
Lý Điềm cũng gật đầu theo một cái, giám đốc thật sự rất coi trọng lần quay này, còn tăng cả tiền lương cho nàng.
Rất nhanh trời tối, nơi này không giống như Lạc Huyền Ca bên kia ngày đầu đã ăn thịt nướng, bọn họ tốp năm tốp ba quây quần một chỗ, có người vào phòng nhỏ cũ nát, có người cùng cộng sự quen thuộc vào lều trại.
An Nhược Thủy và nhóm đạo diễn ở gần đó tìm bãi đất trống tâm sự vài câu, đám người Cố Tầm Tuyết đi theo không xa không gần.
Thôn xóm ở cách mấy trăm mét, qua chút thời gian phải vào quay trong nhà thôn dân, kỳ thực lúc đầu các thôn dân không đồng ý, dù sao chuyện bọn họ muốn quay chụp, là thật sự từng phát sinh trong thôn này.
Bọn họ sợ bại lộ, cũng sợ chính quyền tới điều tra lần nữa, như vậy vợ con trong nhà có thể không giữ được, ra ngoài mua lại phải tốn không ít tiền.
Bất quá không chống đỡ được thù lao Giang Đạo đưa ra quá cao quá mê người, bọn họ trái lo phải nghĩ cuối cùng đáp ứng.
Dù sao đồng ý quay ở chỗ này, mỗi nhà mỗi hộ đều có thể được chia hơn mấy ngàn đồng tiền.
Số tiền này có thể cầm đi mua cả mấy nữ nhân, bọn họ cuối cùng đều đáp ứng.
"Được, hiện tại cứ quyết định như vậy. Thời gian không còn sớm, cô về nghỉ ngơi trước đi. Tôi tìm đám Tiểu Vương bàn lại chuyện đạo cụ." Giang Đạo nói qua với An Nhược Thủy liền xoay người rời đi, không hề giống những đạo diễn khác thường chờ nàng đi rồi mới bận rộn làm việc.
An Nhược Thủy đi đến cạnh Cố Tầm Tuyết: "Phiền các cô quá, phải đứng trong đống muỗi chờ tôi."
"Phiền gì chứ, kêu anh cô trả thêm tiền là được." Cố Tầm Tuyết cười nói, không phải nàng tham tiền, mà là nàng muốn bắt đầu kiếm tiền nuôi gia đình, một phân tiền đẻ ra hoa.
An Nhược Thủy gật đầu: "Chờ khi trở về, lại bảo đại ca đưa thêm."
......
Tới khuya hết thảy đều thật an tĩnh, duy chỉ có một đạo thân ảnh ở trong rừng cây đạp bước bay tới, rất nhanh dừng lại trước lều An Nhược Thủy.
Cố Tầm Tuyết đang chuẩn bị nằm xuống, theo bản năng cảm thấy bên ngoài có người, nhưng ra ngoài lều xem xét, cái gì cũng không phát hiện, cuối cùng tự giễu bản thân quá mức nhạy cảm, lại trở về lều.
Mà trong lều An Nhược Thủy, Lạc Huyền Ca ngồi ở bên cạnh nàng, An Nhược Thủy giờ phút này đã mơ mơ màng màng ngủ.
Lạc Giáo Chủ nhìn phu nhân đã lâu không gặp, thương nhớ mấy ngày qua vào giờ khắc này hết thảy đều bỏ xuống, cởi ra áo khoác lẳng lặng nằm bên cạnh nàng.
An Nhược Thủy ngủ đến mơ hồ, bỗng nhiên bị người ôm vào trong ngực, lại bởi vì ôm ấp quá mức quen thuộc, làm nàng ngủ đến càng thêm say sưa.
Lạc Huyền Ca cúi người hôn lên trán nàng, nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon."
Bên trong căn lều khác, Cố Tầm Tuyết đột nhiên mở mắt, ngay sau đó cười cười: Gia hỏa này, thật đúng là tới rồi a.
Bất quá cũng than thầm công lực Giáo Chủ Ma Giáo 800 năm trước, thời điểm nàng từng bị người đuổi giết, thời thời khắc khắc cảnh giác, động tĩnh trong vòng mấy mét đều rõ ràng.
Hiện tại Lạc Huyền Ca ở dưới mí mắt nàng chạy vào lều của An Nhược Thủy, nếu một tiếng 'Ngủ ngon' không phải cố ý tiết lộ cho bản thân nghe được, e rằng một đêm này trừ An Nhược Thủy ra, sẽ không ai biết có một tiểu tặc lén lút chạy vào.
Một đêm vô mộng, lại ngủ đến dị thường thơm ngọt.
Dậy sớm, An Nhược Thủy nhìn Lạc Huyền Ca nằm bên cạnh, nàng không khỏi gợi lên khóe môi lộ nụ cười ngọt ngào, từ trong lồng ngực kia chui ra, tựa hồ cũng không hài lòng Lạc Huyền Ca ngủ như vậy, giơ tay lên bóp mũi đối phương một cái, nhưng mà đối phương lại cứ như vậy nín thở ngủ mấy phút.
Bị dọa sợ An Nhược Thủy liền buông tay ra, ngay lúc nàng chuẩn bị lay gọi người bên cạnh tỉnh dậy, Lạc Huyền Ca đột nhiên mở mắt, giơ tay xoa xoa mũi: "A? Chào buổi sáng. Vừa rồi con gì cắn em sao?"
"Ừm, đêm qua tới lúc nào?" An Nhược Thủy nhìn chóp mũi đối phương hồng hồng, chột dạ kéo đề tài ra.
Lạc Giáo Chủ suy tư một hồi: "Chiều qua kết thúc cảnh quay, nghe nói đoàn phim các chị tới nơi rồi, em ăn bữa tối xong thì chạy đến. Bất quá khi đó mọi người đều đang bận rộn, em núp trong tối không đi ra. Chờ tất cả vào lều, mới đến tìm chị."
"Không ai phát hiện em sao?" Mặc dù biết người kia rất lợi hại, nhưng An Nhược Thủy vẫn là không nhịn được muốn hỏi một chút.
Lạc Huyền Ca gật đầu lại lắc đầu: "Phải, mà cũng không phải. Đêm qua em cố ý nói 'Ngủ ngon', Cố tiểu thư hẳn cũng nghe được. Nàng chắc là biết em tới rồi."
"Vậy sao." Cố Tầm Tuyết thân là trưởng lão Cổ Võ, dĩ nhiên biết quan hệ của các nàng, cho nên dù biết Lạc Huyền Ca tới, nàng cũng sẽ không qua kiểm tra.
Lạc Huyền Ca hưng phấn tiến đến trước mặt An Nhược Thủy: "Muốn hôn một cái."
"......"
Hơn nửa đêm chạy mười mấy đỉnh núi lớn lớn nhỏ nhỏ, chính là vì cái này sao?
Lạc Giáo Chủ nhắm mắt lại đợi nửa ngày, lại không thấy được hôn, mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nhìn đến An Nhược Thủy đang đưa lưng về phía mình cởi quần áo.
Lạc Huyền Ca hưng phấn bắt đầu cởi y phục của mình, nhưng sau khi An Nhược Thủy thay ra áo ngủ, lại chậm rãi mặc vào một bộ quần áo khác.
Chờ An Nhược Thủy quay đầu lại, liền phát hiện Lạc Huyền Ca đã thoát đi một nửa xiêm y, nửa che nửa lộ ngồi bên cạnh mình, khuôn mặt còn mang bộ dáng ủy khuất thập phần khó hiểu.
Tựa hồ đang lên án nàng, tại sao cởi y phục rồi lại mặc vào bộ khác?
An Nhược Thủy nén cười giúp đối phương chỉnh sửa quần áo nghiêm túc, sau đó nàng nghĩ đến một câu, đột nhiên nhịn không được liền bật cười. Lạc Huyền Ca thấy vậy, không hiểu gì cả.
Mặc xong, An Nhược Thủy liền bắt đầu đuổi người.
"Được rồi, thừa dịp mọi người còn chưa dậy, nhanh trở về đi."
Lạc Giáo Chủ bĩu môi, nguyên bản dung mạo yêu nghiệt, cứ thế chuyển biến thành em gái đáng thương sau khi bị công tử ca khinh bạc.
Bộ dáng nũng nịu kia, An Nhược Thủy nhìn mà muốn tiến lên bắt nạt một phen, nhưng vẫn là nhịn xuống, không nói đến việc đây là vùng dã ngoại, chỉ bằng vào đám bảo tiêu tai mắt bốn phía không để thứ gì qua lọt, nàng cũng đã không dám đưa bản thân vào trong miệng Lạc Huyền Ca.
Huống chi, anh trai còn bảo nàng trong đoạn thời gian này cùng Lạc Huyền Ca giữ chút khoảng cách, miễn cho Từ Hạo nhét người vào đoàn phim, làm ra vài scandal bôi nhọ, đến lúc đó tạo bất lợi cho mình, mà càng bất lợi cho Lạc Huyền Ca.
Lạc Giáo Chủ dùng đôi mắt ủy khuất nhìn nhìn An Nhược Thủy, nhưng nàng cũng không hề bị ánh mắt kia cảm hóa, cười gượng nhìn đối phương, nói không lưu tình: "Mặc xong rồi thì nhanh đi đi."
"Em, em......"
"Em, em, em bị nói lắp?" An Nhược Thủy đùa giỡn, đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì, nàng lấy trong balo mấy túi quà vặt nhét vào trong ngực người kia: "Cầm đi, mang cho em đó."
"Không đưa cho Tiểu Hi sao?" Lạc Huyền Ca nhìn quà vặt quen thuộc, vốn dĩ ánh mắt đầy ai oán lập tức được kinh hỉ lóe sáng lên.
An Nhược Thủy mỉm cười gật đầu, đồ cho Tiểu Hi đã tới nơi, những thứ này là nàng mua trước khi đến, mặc dù nhãn hiệu đều giống nhau nhưng ngày sản xuất lại bất đồng, may mà đứa nhỏ này trước mắt còn chưa biết xem mấy thứ kia.
Lạc Giáo Chủ đắm chìm trong vui sướng quà vặt không bị An Nhược Thủy cầm đưa cho Tiểu Hi, cũng quên mất chuyện đòi hôn An Nhược Thủy, ôm quà vặt liền chuẩn bị trở về.
"Đợi một chút, để chị xem bên ngoài có người hay không." An Nhược Thủy ngăn cản, dù sao giờ phút này Lạc Huyền Ca đang muốn nghênh ngang ra ngoài.
Lạc Huyền Ca lắc đầu: "Không có ai, trong vòng ba trăm mét chỉ có một nam nhân vừa dậy, ở trên giường ngồi một hồi lại nằm xuống. Cố tiểu thư ở cách vách đã tỉnh rồi, bất quá nàng tỉnh hay không tỉnh cũng không có gì khác biệt. Em đi trước."
An Nhược Thủy khẽ gật đầu, nàng không tưởng tượng được Lạc Huyền Ca làm sao biết hết thảy những thứ này.
Chờ Lạc Huyền Ca đi ra cánh rừng nhỏ, liền thấy được Cố Tầm Tuyết đang trên đường mòn đợi mình, cô liền ôm quà vặt vừa ăn vừa đi tới.
"Đang đợi tôi?"
Khí thế Giáo Chủ rất đủ, nhưng mà ôm mấy túi quà vặt, còn ăn đến nhiệt tình, liền thật có chút......
Tương phản manh!?
Cố Tầm Tuyết nhịn xuống ý nghĩ muốn cười, nghẹn họng nói: "Chuyện đã ước định, thực hiện khi nào?"
"Không gấp, gần đây suất diễn của tôi rất nặng, tôi trước quay xong đã, về sau tôi trì hoãn mấy ngày không quay, đạo diễn cũng có thể rút ra thời gian trống để an bài."
Giọng Lạc Huyền Ca rất lạnh, nhưng lại phát ra thanh âm ăn khoai tây miếng giòn rôm rốp, Cố Tầm Tuyết cuối cùng không nhịn được cười đến cong eo.
Lạc Huyền Ca hơi nhướng mày, nhìn nàng ngồi xổm trên đất, hừ lạnh một tiếng rồi nhẹ nhàng thi triển khinh công rời đi.
Giáo Chủ đây không cùng mấy kẻ đột nhiên động kinh nói nhiều, Tả Hộ Pháp nói bệnh ngu sẽ bị lây nhiễm.