"Ai muốn đưa em dạo thanh lâu chứ?! Nhanh một chút, lên giường nghỉ ngơi." An Nhược Thủy nhắc nhở, kéo tay Lạc Huyền Ca.
Lạc Giáo Chủ lắc lắc đầu: "Không đi không đi, muốn ở nhà bồi phu nhân. Bổn tọa không đi đâu hết."
"Phu nhân kêu ngài trở về phòng nghỉ ngơi." An Nhược Thủy thật sâu mà thở dài, bất đắc dĩ nói, lại không ngờ Lạc Huyền Ca mơ hồ hồ nhìn về phía nàng: "Thật?"
"Ừm! Thiên chân vạn xác, phu nhân nói, ngài còn không trở về phòng nghỉ ngơi, gia pháp hầu hạ." Sắc mặt An Nhược Thủy đột nhiên trầm xuống, Lạc Huyền Ca bị dọa sửng sốt, tựa hồ nếu bản thân lại không ngoan ngoãn nghe lời, thật sự có gia pháp rất nghiêm trọng tới hầu hạ.
Lạc Huyền Ca giãy giụa từ trên sô pha đứng lên, miễn cưỡng phân rõ phương hướng, tiếp đó khẽ vận nội lực thi triển khinh công, trực tiếp vọt tới lầu hai qua thang bộ, đây là lần đầu tiên An Nhược Thủy thấy đối phương dùng khinh công trong nhà.
Nguyên tưởng rằng đối phương là nhảy một cái có thể bay lên đỉnh núi, không nghĩ tới ở trong nhà cũng có thể rất dễ dàng thi triển khinh công.
An Nhược Thủy thực mau cũng đi tới lầu hai, phát hiện Lạc Huyền Ca vẫn đứng ở hành lang, nàng liền hỏi: "Sao không trở về phòng?"
"Không nghe gọi vào." Lạc Giáo Chủ không nghe được có người gọi mình, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
An Nhược Thủy sửng sốt sau đó mới hiểu, túm tay Lạc Huyền Ca kéo về phòng.
"Đàng hoàng ngồi, đừng lộn xộn." An Nhược Thủy vươn tay ấn ấn vào trán người kia, làm ra dáng vẻ uy hiếp. Trong mắt Lạc Huyền Ca hiển lộ ý cười, duỗi tay níu lại ngón tay An Nhược Thủy: "Bổn tọa không lộn xộn."
Vừa nói vừa lắc đầu như trống bỏi, An Nhược Thủy sợ đối phương lắc đầu hoa mắt, lập tức vỗ vỗ khuôn mặt Lạc Huyền Ca: "Dừng lại! Chớ lộn xộn, ngoan ngoãn ngồi yên."
"Bổn tọa khát." Lạc Huyền Ca lộ ra bộ dáng ủy khuất như nai con bị thương, bĩu môi lên án.
An Nhược Thủy bất đắc dĩ cười nhẹ: "Vậy ngồi yên, chị đi lấy nước cho em."
"Muốn uống thứ ngọt."
Choáng váng đến ngay cả mình là ai cũng không biết, còn nhớ muốn uống đồ ngọt, An Nhược Thủy nhịn không được lắc đầu, cầm một ly sữa bò nóng đến.
Đưa ly sữa tới trước mặt Lạc Huyền Ca, bất quá tên kia không phản ứng gì, mặt đầy tò mò nhìn chằm chằm: "Đây là cái gì a?"
"Sữa bò, mau uống." An Nhược Thủy vừa nói vừa đưa ly sữa tới bên miệng đối phương. Lạc Huyền Ca liền uống một ngụm nhỏ, bẹp miệng nhấm nháp, tiếp đó le lưỡi: "Khó uống."
An Nhược Thủy hơi nhíu mày, tự uống một ngụm, cảm thấy so với sữa bò mọi lần cũng không có gì khác nhau.
Mới vừa rồi ở dưới lầu cùng Lạc Huyền Ca giằng co thời gian lâu như vậy, nàng cũng cảm thấy có chút khát, hiện tại Lạc Huyền Ca chê sữa bò khó uống, nàng liền trực tiếp uống sạch.
Không ngờ vừa đặt cái ly rỗng xuống, Lạc Huyền Ca đột nhiên ở trên giường vui tươi hớn hở vỗ tay cười nói: "A ha ha, ngươi trúng kế rồi!"
"Hả? Em......" An Nhược Thủy còn chưa hỏi ra nghi hoặc trong lòng, liền cảm giác cơ thể dâng lên một cỗ khô nóng.
Lạc Giáo Chủ vô cùng đắc ý hất cằm lên nhìn nàng: "Ngươi đã trúng tình cổ của bổn tọa, nội trong nửa giờ không quan hệ cá nước thân mật, ngươi liền chờ bạo thể mà chết đi."
An Nhược Thủy phức tạp nhìn người kia, khác thường trong thân làm nàng không thể không tin lời Lạc Huyền Ca nói, nàng không ngờ Lạc Huyền Ca uống say còn có thể hạ độc.
"Sợ rồi chứ gì! Ai bảo ngươi mang bổn tọa tới dạo thanh lâu, hừ!" Lạc Giáo Chủ hừ lạnh một tiếng, sau đó liền chuẩn bị rời đi, lại bị An Nhược Thủy một phen giữ chặt.
"Buông tay! Còn không buông tay, bổn tọa liền phải gọi người a." Lạc Huyền Ca nhìn An Nhược Thủy, lại bị nàng áp xuống giường, đầu óc tuy rằng mờ mịt như cũ nhưng vừa uống xong một ngụm sữa bò, tựa hồ cũng nổi lên tác dụng, nóng lên càng thêm thanh tỉnh.
An Nhược Thủy ở trên người Lạc Giáo Chủ sờ soạng khắp nơi, không thể nghi ngờ là đang thêm củi rót dầu. Lạc Huyền Ca từ trong mơ hồ liền chậm rãi tỉnh lại, cũng nhận ra bản thân trúng tình cổ. Mơ màng thấy An Nhược Thủy đè trên người, Lạc Giáo Chủ đột nhiên xoay mình đem người đè ngược dưới thân, thuận theo bản năng tiến đến đòi lấy.
Đáng thương tiểu cổ trùng bên trong dây chuyền An Nhược Thủy, kỳ thực tình cổ này của hai người nó cũng có thể giải a, chỉ là tình cổ này ôn hòa thật sự, không có bất kỳ thương tổn nào, đối với người lưỡng tình tương duyệt mà nói, bất quá là tồn tại trợ hứng.
Nhưng mà hai người này tựa như cũng không chủ động dùng tình cổ, nó rốt cuộc có nên ra ngoài giải cổ hay không?
Thời điểm vật nhỏ đáng thương do dự, phát hiện tình cổ đã chậm rãi tiêu tán, nó không cảm ứng được bất kỳ cổ độc nào khác tồn tại, lại lâm vào ngủ say.
......
Sau khi Lý Điềm về nhà liền bắt đầu thu dọn hành lý, nàng đã hoàn tất kế hoạch, buổi tối thử dò ý Hứa Tụ, nếu như Hứa Tụ thật sự khăng khăng muốn gả cho người khác, liền mang theo Hứa Tụ cùng nhau bỏ trốn, còn nếu Hứa Tụ cự tuyệt, nàng liền cầm hành lý rời khỏi nơi thương tâm này.
Quyết định gì đều đã tính toán xong, hiện tại chỉ chờ buổi tối cùng Hứa Tụ nói chuyện.
"Cố lên! Bảy năm rồi, cũng nên có được kết quả!" Lý Điềm âm thầm tự mình cổ vũ, cũng may Hứa Tụ không biết bảy năm trước Lý Điềm nghĩ thế nào, nếu không hẳn sẽ phủ định toàn bộ: Bảy năm qua, chỉ cần cô tiết lộ một chút dấu hiệu thích người đồng tính, chúng ta đã sớm cùng một chỗ! Có khi hiện giờ con cái đã biết đi mua xì dầu!
Đáng tiếc, Hứa Tụ và Lý Điềm bảy năm qua đều hiểu lầm nhau. Thậm chí suýt nữa hoàn toàn rời bỏ đối phương, cũng may Lạc Huyền Ca đã tới, lại chậm rãi đem hai người cùng nhau liên hệ.
......
An Tuấn Phong giúp trông nom ở bệnh viện, đi theo bên cạnh Phùng Thiên Linh. Bởi vì đầu gối còn đau cho nên vẫn bước khập khiễng, thân thích Phùng gia nhìn thấy đều nhịn không được thấp giọng hô hai câu, quở trách Phùng Thiên Linh làm việc quá xúc động, gả cho một người què.
An Tuấn Phong cũng cảm thấy ánh mắt bốn phía không nhiều hảo cảm, bất quá thân là giám đốc An Thị, hắn ngược lại cũng không để ý mấy thứ này. Trên thương trường rất nhiều kẻ hận hắn, giờ khắc này cũng chỉ là một ít tầm mắt quan sát mà thôi, hắn không cần phải để trong lòng.
"Đừng khóc." An Tuấn Phong an ủi Phùng Thiên Linh, nha đầu này từ lúc vào bệnh viện luôn lệ đẫm khóe mắt. Mặc dù vẫn cắn răng không khóc ra tiếng nhưng cũng đủ làm hắn đau lòng.
Phùng Thiên Linh quỳ gối bên cạnh lão gia tử, khóc đến bả vai khẽ run. Thời điểm An Tuấn Phong lại gần an ủi, Phùng Thiên Linh như là tìm được chỗ dựa, nhào vào trong ngực hắn.
"Đừng khóc đừng khóc, ông nội đều đi rồi, lão nhân gia cũng không muốn nhìn thấy cô luôn thương tâm khổ sở. Nén bi thương." An Tuấn Phong chân tay luống cuống an ủi người trong ngực, lời nói ra cũng trở nên có chút ôn nhu, hắn lúc này đâu còn là tổng tài bá đạo mà Lý Điềm nói nữa.
Chờ thân thích Phùng gia đều tới, các vãn bối đưa lão gia tử về nhà.
Phùng Thiên Linh rời khỏi, mà An Tuấn Phong cũng không yên tâm đi theo, đúng như An Nhược Thủy nói, đại ca hôm nay e rằng sẽ không trở về.
Những thân thích khác nhìn An Tuấn Phong đều là quan sát cùng tiếc hận, duy chỉ có một nam nhân trong đám người đó là hung tợn nhìn chằm chằm. An Tuấn Phong không khỏi nhìn nam nhân một cái, lại thấy hắn rất nhanh dời tầm mắt tránh né cảnh tượng bốn mắt tương giao.
An Tuấn Phong đánh giá nam nhân kia một lượt, chừng hai mươi tuổi, mình cùng hắn không quen biết, hắn lại vô cớ hận mình, An Tuấn Phong cảm thấy đại khái đã biết nguyên nhân rồi.
Đơn giản là hắn hoành đao đoạt ái, đoạt bảo vật trong lòng người nào đó.
Nhưng chuyện này cùng với hắn không liên quan, trước khi lãnh chứng đã hỏi qua Phùng Thiên Linh, nàng cũng không có người mình thích.
Cho nên trong lòng An Tuấn Phong không có nửa điểm áy náy, tựa như một kiện hàng hóa, thương gia không chỉ định bán vật kia cho ai, nhưng cố tình có một kẻ túi tiền khiêm tốn đến, ngày ngày nhìn vật kia, lại không có năng lực mua về.
Rốt cuộc có một ngày, một người có tiền bước tới, rất dễ dàng mua đi đồ vật kia. Thương gia hài lòng khách hàng hài lòng, người có cái túi xẩu hổ kia tuy mang hận, lại không liên quan đến bất kỳ ai.
Đối với An Tuấn Phong mà nói, bị một nam nhân xa lạ nhìn chằm chằm giống như kẻ thù giết cha, hắn không chỉ không có nửa điểm khó chịu, ngược lại còn rất hưởng thụ loại cảm giác này. Bởi cho dù tròng mắt người nọ trừng đến rơi xuống đất, cũng không làm gì được hắn.
An Tuấn Phong cùng đi theo đến Phùng gia, vốn cho rằng gia cảnh Phùng Thiên Linh không tốt lắm, nhưng hiện tại thoạt nhìn cũng không tính quá kém.
Vừa an ủi Phùng Thiên Linh, vừa cùng thân thích khác trò chuyện điều kiện của bản thân hắn.
Bất quá đám người kia ngại vì hôm nay là ngày lão gia tử vừa qua đời, cũng không tiện hỏi chuyện nhà như lúc bình thường, chỉ đơn giản hỏi thăm tên tuổi và tình huống công việc một chút.
Đều cho rằng một người què thì hoặc là ở trong nhà ăn bám cha mẹ, hoặc làm buôn bán nhỏ lẻ, ai ngờ người ta đi làm chính thức ở công ty, chẳng qua không rõ làm chức vụ gì mà thôi.
......
Mạnh Tiểu Manh đang lướt Weibo bằng di động, giờ phút này đột nhiên kinh ngạc khẽ hô ra tiếng, vẫy tay gọi Cố Tầm Tuyết: "Mau xem, An tổng vậy mà kết hôn rồi."
Cố Tầm Tuyết đang ở trên máy chạy bộ, nghe được Mạnh Tiểu Manh kêu mình, chậm rãi lấy khăn lông vắt trên cổ Mạnh Tiểu Manh, cầm lấy lau mồ hôi.
Mạnh Tiểu Manh đưa điện thoại tới trước mặt nàng: "Cô nhìn a, An tỷ đăng trên vòng bạn bè, tuyệt đối không sai được."
"Ừm, tám chín phần mười rồi. Kết hôn vào lúc này, bọn họ đánh chủ ý không tệ a." Cố Tầm Tuyết cười lạnh, hiện giờ Cổ Võ mới đuổi đi một nhóm người, tộc trưởng cần điều động đệ tử ở ngoại môn vào nội môn, một khi đủ danh ngạch, về sau đệ tử ngoại môn muốn đi vào nội môn coi như khó lại càng khó, hoặc dựa vào công phu tự thân, hoặc là chỉ có thể chờ Cổ Võ thay máu lần kế tiếp.