Nằm ngẩng người nhìn chằm chằm lên trần nhà,Diệp Tử tâm hồn bay vào nguyên tác cuốn truyện.
Tính ra cô đến thế giới này,trong thân xác cô gái cùng tên cùng họ với cô đã được năm ngày.
Chính xác mà nói ,nguyên chủ cũng không phải nữ phụ gì,chẳng qua là một viên đá hoàn thiện vở kịch,giúp nữ chủ sau này xuất hiện mà thôi.
Diệp Tử trong nguyên tác chết,Diệp baba đau lòng vô cùng,hai năm sau tại cô nhi viện gặp nữ chủ là cô nhi đang công tác tại nơi này, có vài nét giống với Diệp Tử,liền nhận làm con gái nuôi.
Có Diệp baba làm hậu thuẫn,nữ chủ nhanh chóng nổi tiếng,gặp ảnh đế,một hồi yêu hận ngược nhau ,sau ở cùng một chỗ.
Sau đó nữ chủ tìm lại được người thân thất lạc,là tổng giám đốc hãng phim lớn,có hai ba ba làm chỗ dựa,có người yêu là ảnh đế,nhân sinh viên mãn.
Mà nguyên chủ dần trôi vào lãng quên,chỉ có Diệp baba thỉnh thoảng viếng mộ,ngoài ra cũng không có ai..
Đúng lúc cô đang bi ai thay nguyên chủ thì một tiếng gọi thành công kéo cô về hiện thực.
-"Tiểu Diệp,xuống ăn cơm" là giọng Diệp baba
Nghe nói đến ăn cơm,bụng Diệp Tử rất hữu hảo ứng đối hai tiếng "rột rột" tỏ vẻ kháng nghị,cô đưa tay sờ sờ bụng có chút xấu hổ lên tiếng.
-"vâng ạ" sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Diệp Tử mặc bộ váy màu hồng từ trong phòng đi ra,bước xuống cầu thang.
Mái tóc dày như rong biển được tuỳ tiện buộc bằng một sợi ren lụa màu nâu.
-"oa~ thơm quá a" Diệp Tử vừa bước xuống cầu thang liền bị một mùi thơm thức ăn quyến rũ.
Bước đến ghế ngồi xuống,Diệp Tử híp mắt nhìn một bàn năm món bốn mặn một canh kèm rau dưa đủ màu sắc nhịn không được hai mắt loé sáng.
-"mời baba dùng bữa" Diệp Tử nắm đũa lên tiếng.
"Cạch"
Diệp baba chẳng buồn nhặt lên chiếc đũa bị rơi cứ như vậy nhìn chằm chằm Diệp Tử,hai mắt kinh ngạc, không dám xác định.
-"tiểu Diệp..con..con vừa mới gọi ta là gì?" giọng ông run run.
Nếu có người ở đây hẳn sẽ vô cùng ngạc nhiên vị đạo diễn nổi tiếng "hét ra lửa mửa ra khói" này lại có phút giây mềm giọng bất an như vậy.
Suy cho cùng "đao to búa lớn" với người ngoài cũng không nỡ một chút nặng lời cùng con cái .. đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
-"baba.." Diệp Tử hơi dừng một chút sau đó nhìn Diệp Chính cười rạng rỡ lặp lại xưng hô.
Trong kí ức của nguyên chủ,thứ tốt đẹp duy nhất còn tồn lại chính là tình thương yêu sủng ái vô bờ bến của người đàn ông trước mắt này.
Cô chiếm thân thể này mặc kệ là bởi vì lí do gì thì cô cũng sẽ vì nguyên chủ sống tiếp phần còn lại,thay cô ấy chăm sóc ấm áp duy nhất này.
Còn đối với thế giới kia..nói thật cô có chút tiếc nuối,bởi vì baba cô nơi đó thật sự là thương cô lắm,nhưng ngoài điều đó ra cô cũng không có gì luyến tiếc.
Mỗi ngày lịch trình không phải quay phim sẽ là chụp ảnh,bạn bè không có một ai,yêu đương thì khỏi nói..
Cô thậm chí còn chưa có nụ hôn đầu ..tất nhiên về mặt ý nghĩa và tâm lý,còn nụ hôn đầu về mặt biểu tượng...haha,có lẽ cô hôn không dưới ba mươi người.
Dù sao danh hiệu Ảnh hậu thế giới cũng phải đổi mồ hôi nước mắt đóng phim,không tự nhiên trên trời rớt xuống danh hiệu đó được.
Cảnh thân mật tất nhiên phải có.
Cô ở thế giới kia đã chết,nên cũng không có lắm không cam lòng.
Nhân sinh ngắn ngủi,ai biết ngày mai rồi sẽ ra sao.
Baba hẳn sẽ có Diệp Vĩ lo cho.
Nghĩ đến đứa em trai luôn chạy theo sau lưng mình một tiếng tỷ tỷ hai tiếng tỷ tỷ,từ nay về sau cũng không còn cơ hội nghe nó gọi bất kỳ tiếng nào nữa Diệp Tử có chút chua chua trong lòng.
....................kết thúc hồi tưởng.........................
-"hảo hảo,lại gọi một tiếng" Diệp baba giọng khàn khàn,không thể che giấu nỗi vui mừng.
-"baba" Diệp Tử nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt hơi dừng lại sau đó nói tiếp:
-"tuy con vẫn chưa hồi phục trí nhớ,nhưng trong vài hình ảnh rời rạc thỉnh thoảng vụt qua trong óc vẫn có người."
-"con cũng cảm thấy không có dấu hiệu bài xích ngược lại cảm thấy muốn thân cận,cho nên con sẽ từ từ tiếp nhận có được không ạ?" Diệp Tử nhìn Diệp baba nói.
-"ân,ân,mau dùng cơm.." Diệp baba quay mặt gạt đi lệ vương trên khoé mắt.
-"vâng ạ" Diệp Tử gắp một miếng thịt kho tàu cho vào bát Diệp baba.
Diệp baba chỉ cảm thấy hôm nay bữa cơm phá lệ ngon miệng,lại ăn nhiều thêm một chút.
Thím Vương nhìn hai người ăn vui vẻ trong lòng cũng vui thay cho hai người.
Bà vốn là nhũ mẫu của tiểu thư tại Tử gia,sau theo chân tiểu thư Tử Nguyệt làm người giúp việc tại nhà này đã hai mươi mốt năm.
Bà là người nhìn Diệp Tử theo từ trong tã cho đến lớn lên xinh đẹp như hiện tại,mặc dù bà vẫn là kính ý nhưng lại thầm xem cô như cháu gái bà.
Có đoạn thời gian tiểu thư chẳng những trang điểm không hợp với tuổi bản thân,còn trở nên xa cách với Diệp tiên sinh khiến bà cũng không vui được.
Thím Vương không biết khi chuyện đó xảy ra là bởi vì Diệp baba không đồng ý cho Phương Hằng diễn trong tác phẩm chiếu trên kênh giờ vàng khiến nguyên chủ bị Phương Hằng lạnh nhạt mà tranh cãi với Diệp baba.
----------------
lời tác giả: thị trường bên này có vẻ ế ẩm,đẩy mạnh tiêu thụ một chút.
Bên này 10 chương đầu chỉ cần đạt lượt votes 40 ta sẽ post ngay chương mới,không cần lịch.
Ủng hộ ta nào..maizzoooooo...*tác giả cắn khăn tay hò hét*