Dư âm chưa nghỉ, cả người Kiều Xảo vẫn kiềm chế được run rẩy nhè nhẹ tại chỗ.
Nghe âm thanh có chút mệt mỏi nhưng lại sung sướng không gì sánh được của Tạ Nguyên Nghi từ đỉnh đầu truyền đến, Kiều Xảo liền kinh sợ rụt lại, liều mạng tách mình ra khỏi người đối phương.
Vây cá trên người con cá nhỏ đã bị loại bỏ rất sạch sẽ, một chân của Kiều Xảo bị Tạ Nguyên Nghi câu lấy trong tay, vì hai người chênh lệch nhau gần tám centiment nên đùi phải nàng bị ép kiễng cao lên, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng.
Nhưng chỉ một chân nhỏ như thế sao chống đỡ được tất cả mưa rền gió dữ như vừa rồi, bất tri bất giác, hai tay Kiều Xảo đã câu qua ôm chặt lấy trên cổ Tạ Nguyên Nghi.
Đúng lúc Tạ Nguyên Nghi cũng đưa một tay vỗ vỗ sau gáy của nàng, một tay nâng chân nàng lên.
Nhìn vào, hai người giống như người yêu mới vừa nhảy xong một vũ đạo bừng cháy và rúc vào nhau.
Người yêu sao...
Sau lưng Kiều Xảo vẫn còn tựa một phần lên bức tường lạnh lẽo, cái lạnh xuyên thấu qua tấm lưng trần làm cơn tình triều từ từ tan đi, bắt đầu lấy lại lý trí.
Khi nàng nhận ra mình như một con mèo dính lấy Tạ Nguyên Nghi thì xấu hổ đến hai má đỏ bừng lên, nhừng mà cả người lại mềm nhũn không tránh ra được, mà nàng cũng không muốn thoát khỏi cái ôm ấm áp này.
Cứ như vậy ngây ngốc u mê bị người ta ăn...
Chợt đôi mắt Kiều Xảo có chút chua xót.
Chuyện này là sao đây, một chút tỏ vẻ đều không có, cứ vậy cho người ta ăn.
Cho dù trước đó không có chuẩn bị, nhưng bây giờ hai người các nàng đã như vậy rồi, người nào chủ động người nào chịu trách nhiệm, ít nhất chị ấy cũng phải nói vài câu chứ!
Kiều Xảo đắng lòng đợi nửa ngày cũng không nghe được Tạ Nguyên Nghi thổ lộ với mình.
Tạ Nguyên Nghi yêu thương nhìn Kiều Xảo mềm mại ngã vào trong lòng mình, nàng nhu thuận hệt như một con mèo. Kiều Xảo vẫn còn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại sau dư âm, nàng vùi đầu mình vào trước ngực cô, thở dốc từng hơi.
Tạ Nguyên Nghi chỉ mặc một cái áo tắm, vừa rồi lại bị Kiều Xảo túm đến ngã trái ngã phải, trên người từ lâu đã trống rỗng một khoảng.
Hơi thở nóng ướt lúc nhẹ lúc nặng của Kiều Xảo trực tiếp đánh vào làn da trơn bóng của Tạ Nguyên Nghi.
Cái đầu nhỏ của nàng lại vô thức cọ tới cọ lui, giữa lúc ma sát đã tạo ra những tia chớp. Tiếng sấm chợt nổ vang, làm cho hai ngọn núi ở bên kia run lên một trận.
Tia chớp luôn thích hạ thủ ở chỗ cao, trong nháy mắt, đỉnh núi này liền truyền đến một trận tê dại bén nhọn, trong mắt Tạ Nguyên Nghi tức khắc sâu thẳm một mảnh.
"Lại câu dẫn chị, còn muốn thêm lần nữa sao?" Tạ Nguyên Nghi nâng mặt tiểu nãi miêu đang vùi vào trong lòng mình lên, đưa tay phải đi thẳng xuống dưới, châm lửa xung quanh trên tấm lưng trơn mịn của Kiều Xảo.
Cô cũng là phụ nữ mà, vừa rồi khi cùng Kiều Xảo dây dưa như vậy cũng đã nhịn rất vất vả, cả người đều đang phừng phừng ngọn lửa, lúc này trước ngực lại bị Kiều Xảo cọ như thế, nếu cô là bình nước sôi thì e là đã nổ tung rồi.
Kiều Xảo hoảng hốt lo sợ ngẩng đầu lên, viền mắt và cánh mũi đều đỏ bừng, nàng mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Đừng! Em không được nữa!"
Tình huống không đúng.
Tạ Nguyên Nghi lập tức dừng động tác đen tối trong tay, buông cẳng chân Kiều Xảo vẫn còn khoác trên tay mình xuống, dịu dàng ôm thắt lưng nàng, dùng môi hôn lên nước mắt trên mặt nàng, "Em sao vậy, khó chịu sao?"
"Em... em muốn mặc đồ!"
Tạ Nguyên Nghi bỗng bật cười, ở Nhật Bản tắm suối nước nóng cùng lắm là khoác cái khăn rồi xuống tắm, nào có mặc quần áo.
Nhưng mà Kiều Xảo bướng bỉnh cắn môi, mặc kệ Tạ Nguyên Nghi dịu dàng hôn nàng như thế nào, âm thanh đều bị cái hôn đánh cho run rẩy thế nào cũng tỏ vẻ nhất định phải mặc quần áo.
Hết cách. Tạ Nguyên Nghi lấy xuống khăn tắm trong ngăn tủ rồi khoác lên người nàng.
"Em nói đi, em sao vậy?" Lần đầu tiên Kiều Xảo nhõng nhẽo với cô như thế, Tạ Nguyên Nghi cũng có chút bất ngờ ngoài ý muốn.
Người đều không phải rập theo một khuôn khổ, có một mặt dịu dàng thì nhất định sẽ có lúc không khống chế được, người bình tĩnh cũng có khi sẽ phát điên.
Từ trước tới giờ ở trước mặt Tạ Nguyên Nghi, Kiều Xảo tuyệt đối ngoan ngoãn hiểu chuyện, khiêm tốn lễ phép. Nếu như quan hệ tiền bối hậu bối bình thường thì chắc là Tạ Nguyên Nghi sẽ rất thích ở gần với nàng.
Nhưng nàng là người mà Tạ Nguyên Nghi thích. Thích một người thì sẽ không thỏa mãn với một mặt yếu đuối mà người ấy biểu hiện ra ngoài, khi hiểu rõ tính độc lập của người ấy thì bạn sẽ muốn một ngày nào đó người ấy có thể ỷ lại vào bạn, mà cho dù người ấy đã quen ngoan ngoãn với bạn thì bạn cũng mong người ấy sẽ có lúc nổi giận với bạn.
Giống như bây giờ đây.
Tạ Nguyên Nghi vẫn luôn ôn nhu, tình yêu trong mắt không còn che giấu nữa mà lan tỏa trong đôi mắt sâu thẳm kia, phản chiếu hình bóng cô gái xinh đẹp trước mặt.
Kiều Xảo khoác áo choàng tắm, vùi người mình vào trong, cuống quít thoát khỏi tay Tạ Nguyên Nghi, từ trong lòng cô tránh ra, nhanh chóng giương mắt nhìn một chút, trong nháy mắt lại đỏ mặt cúi đầu.
"Chị... chị cũng mặc đồ vào đi."
"Được rồi." Tạ Nguyên Nghi gật gật đầu, nghe theo nàng kéo áo choàng tắm rớt xuống đến giữa thắt lưng về trên người.
Dù sao cũng vẫn phải cởi thôi.
Tạ Nguyên Nghi biết bây giờ Kiều Xảo đã có chút kinh nghiệm, tâm trạng khó tránh khỏi có chút kích động, mất tự nhiên một chút cũng là bình thường. Dù sao vào phòng thay quần áo sẽ không có camera, chỉ cần hai tiếng sau đi đến phòng trà tiếp tục ghi hình là được.
Vừa rồi tiếng của Kiều Xảo có hơi lớn, nhân viên cho rằng ở đây cần hỗ trợ nên lần theo âm thanh tìm tới.
Ở bên ngoài cách một tấm cửa truyền đến âm thanh ôn hòa ngọt ngào của nữ nhân viên: "Đã làm phiền rồi ạ, xin hỏi có cần hỗ trợ không ạ?"
Tạ Nguyên Nghi biết tiếng Nhật một chút, liếc mắt nhìn Kiều Xảo sợ đến mức mặt đều nghẹn thành sốt cà chua, sau đó dùng ánh mắt trấn an tỏ ý nàng đừng sợ, rồi đáp lại ra ngoài cửa: "Làm phiền rồi, không có việc gì đâu, tôi sắp ra ngoài đây."
"Thật ngại quá, quý khách đừng khách sáo." Nữ nhân viên xoay người đi, tiếp tục bận rộn với công việc của mình.
Kiều Xảo cắn chặt răng, hai tay không tự giác được nắm ở trước ngực, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
"Khăn tắm cũng thay xong rồi, chúng ta đi ra ngoài tắm suối nước nóng đi." Tạ Nguyên Nghi làm bộ dường như không có việc gì xảy ra mà mở cửa, động tác thong thả lại cố ý mở cánh cửa làm sao cho nó kêu lên két két.
Ngực Kiều Xảo lên xuống kịch liệt, cuối cùng nàng nhịn không được nữa, tiến tới nắm lấy tay Tạ Nguyên Nghi.
Thần tượng cao lạnh tôn quý Nữ thần thoáng chốc biến thành quan tâm vô lại công, tuy là hai người các nàng rất thích, nhưng mà bất thình lình chuyển biến như vậy vẫn làm cho Kiều Xảo trở tay không kịp.
Trong đầu nàng có hàng loạt dấu hỏi chưa hỏi thành lời, nàng gấp gáp muốn hỏi Tạ Nguyên Nghi cho rõ ràng.
Nhưng cố tình chỉ cần nàng và Tạ Nguyên Nghi ở cạnh nhau thì chỉ số thông minh liền giảm xuống nghiêm trọng, nửa ngày cũng nghĩ không ra một phương thức biểu đạt nào mới tốt.
"Chị hôn một chút, nắm tay một chút cũng thôi, sao... sao lại chọt mông người ta."
Một hồi lâu sau Kiều Xảo mới như con mèo nhỏ kêu meo meo, mềm mại kháng nghị hành vi "lái xe không có giấy phép" vừa rồi của Tạ Nguyên Nghi.
Tuy là không đợi được câu mà cô muốn nghe, nhưng Tạ Nguyên Nghi có thể nghe hiểu được ám chỉ trong lời nói của Kiều Xảo.
Đúng là cô quá nóng ruột rồi. Vừa rồi vào phòng thay quần áo, nhìn thấy không gian lớn như vậy, an tĩnh đến chỉ có nàng hai người các nàng thì mồi lửa trong lòng Tạ Nguyên Nghi đã nhanh chóng tản ra rồi.
Sau âm thanh khóa chốt cửa, ngọn lửa đã bắt đầu cháy lan ra đồng cỏ. Cô đã nhẫn nhịn lâu như vậy, nhớ mong lâu như vậy, lo lắng lâu như vậy, chỉ hận không thể ôm tiểu miêu trong lòng bàn tay, dùng sức vuốt ve hôn môi.
Dục vọng và lý trí đều tự mình đấu tranh.
Kiều Xảo lại còn chủ động nhắc tới nụ hôn khi chụp tạp chí ngày hôm.
Âm thanh mềm mại đáng yêu như ngàn vạn móng vuốt mèo nhẹ nhàng cào lấy nơi đầu trái tim, sợi dây cung đang căng chặt cứ như thế bị cắt đứt.
Tựa như sóng gió ập vào bờ, những chuyện tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán, nhưng cũng hợp tình hợp lý.
"Chị thích em." Tạ Nguyên Nghi buông tay nắm cửa ra, xoay người lại nở nụ cười với Kiều Xảo, nếu như có hoa đảo trong hai tháng này thì nó sẽ nở rộ trong tràn ngập vui sướng.
"Chắc là chị đã bắt đầu có hảo cảm với em từ rất sớm, chỉ là chị không có bất kì minh nghiệm tình cảm nào, về phương diện này cũng rất chậm chạp, cho nên mãi đến gần đây chị mới hiểu được tâm tư của mình."
"Chị biết em cũng thích chị. Em không cần thừa nhận cũng không cần phủ nhận, chị có thể cảm nhận được điều đó, ánh mắt em nhìn chị từ trước tới giờ, cùng với ánh mắt chị nhìn em ngay bây giờ là như nhau. Cho nên, chúng ta hẹn hò được không? Chị biết đáp án của em giống với đáp án của chị."
"Em đừng lo lắng quan hệ của chúng ta sẽ ảnh hưởng thế nào tới sự nghiệp của chị, chị chưa bao giờ dựa vào hình tượng à thanh xuân để kiếm cơm, cũng không sợ phóng viên và những lời chê bai. Chị đã đi một mình hơn hai mươi năm rồi, còn năm sáu mươi năm còn lại, không bằng chúng ta cùng nhau làm bạn nha."
"Cho nên em cũng đừng sợ hãi, trời sập còn có chị đỡ mà. Em không hề nhỏ yếu như em nghĩ đâu, cho đến khi em đủ lông đủ cánh thì chị vẫn sẽ bảo vệ em."
Tạ Nguyên Nghi dìu lấy vai Kiều Xảo, rủ rỉ thì thầm rất nhiều lời hay với nàng, có những lời nàng chưa được nghe, những lời tình tứ, pha trò, mỗi chữ mỗi câu đều khắc thật sâu vào trong đầu Kiều Xảo, mạ vàng thành những bài thở tình vĩnh cữu.
Bỗng đôi mắt nàng lên men, viền mắt đỏ lên, lại có thêm một giọt nước mắt muốn rơi xuống.
"Sao vậy, hôm nay thành cô bé khóc nhè rồi? Mấy giọt nước mắt này cứ rơi như thế, cẩn thận không lát nữa bị mất nước đó."
Kiều Xảo nhận được đáp án mà nàng muốn, trong lòng liền vui ngất trời, nhưng trên mặt lại cứ nức nở không khống chế được, nàng không thể làm gì khác hơn là nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Cười được nửa chừng Kiều Xảo lại rụt mặt trở về.
Nàng biết mình cười trông rất khó nhìn nên thẹn thùng vùi đầu vào lòng Tạ Nguyên Nghi, cọ tới cọ lui ở trước ngực cô.
Tạ Nguyên Nghi: "......"
Đừng tắm suối nước nóng nữa, cứ ở đây "xử lý" em ấy là được.
Tạ Nguyên Nghi đè lại casid dầu nhỏ đang làm loạn của Kiều Xảo: "Em còn muốn tắm suối nước nóng nữa không đó?"
Kiều Xảo mờ mịt ngẩng đầu: "A?"
Tạ Nguyên Nghi hít sâu một hơi.
Quên đi, thiên nhiên ngốc không thể trêu chọc.
"Tiền bối..."
"Kêu tên chị." Âm thanh Tạ Nguyên Nghi như một tách cà phê thêm đường, trầm mềm uyển chuyển, lưu luyến xoa nắn màng tai Kiều Xảo, gặm cắn từng chút từng chút phòng tuyến cuối cùng của nàng.
Kiều Xảo bị âm thanh ma lực quen thuộc này cổ vũ, thất thần rồi không kìm lòng nổi thốt ra: "Nguyên Nghi..."
Một nụ hôn sâu rơi xuống, như trận bão tuyết mạnh mẽ ngủ đông đã lâu từ trên núi đáp xuống, chợt nó gặp được cơn gió ấm khác, vì vậy đã thuận thế hóa thành tơ mưa kéo giăng khắp trời, bồi đắp núi sông.
Trái tim hai bên đều đã mở ra, Kiều Xảo cũng không có câu nệ nữa. Nàng dùng sự nhiệt tình đó ôm lại Tạ Nguyên Nghi, theo bản năng, nàng vươn thứ mềm mại của mình ra cùng Tạ Nguyên Nghi hòa vào nhau cùng nhảy múa.
Mãi đến khi áo tắm và khăn choàng cổ trên người cả hai không biết đã rớt xuống từ bao giờ, hôn đến lồng ngực đều thiếu không khí, trước mắt mơ hồ hóa thành màu đen thì mới lưu luyến không rời mà tách ra.
Kiều Xảo ngẩng đầu lên nhìn Tạ Nguyên Nghi mà trong mắt nửa vui mừng nửa si mê.
Cuối cùng nàng cũng có thể quang minh chính đại nhìn nữ thần rồi, nàng phải nhìn thật kỹ, mỗi ngày đều nhìn, vì có nhìn như thế nào đi nữa cũng không chán.
Kiều Xảo đã từng thấy qua vô số Tạ Nguyên Nghi với những thần thái khác nhau trên các màn hình, ngây thơ rực rỡ, phong tình vạn chủng, xa hoa quý tộc, nghèo túng sống lang thang.
Nhưng tất cả đều không sống động bằng khoảng cách bằng 0 của hiện tại.
"Em định ở trong phòng thay đồ nhìn như vậy hết hai tiếng sao?"
"A... Không phải." Kiều Xảo cuống quít dời đường nhìn đi, đôi mắt vừa nhìn xuống thì phát hiện đồ của hai người không biết từ khi nào đã rớt xuống đất.
Gương mặt nóng lên, Kiều Xảo xấu hổ cực kỳ, nàng nhắm mắt lại ngồi xổm xuống nhặt đồ của hai người lên, nhét áo tắm vào trong lòng Tạ Nguyên Nghi, chính mình thì khoác khăn tắm đi ra cửa.
Mới vừa đi một bước, Kiều Xảo thật sự rất muốn khóc lên.
Trải qua một trận gió táp mưa sa vừa rồi, chân nàng đã mềm như chân tôm, lúc đi còn khuỵu xuống như giẫm lên ruộng bông vải, xiêu xiêu vẹo vẹo, từng bước chậm chạp, còn chua xót đau đớn vô cùng.
Tạ Nguyên Nghi phủi phẳng chiếc áo tắm bị nhăn lại rồi tùy ý khoác lên người, đưa chân dài bước một bước đã đi đến cửa ra vào, cô vừa nhẹ nhàng nhấc tay lên thì cửa đã mở ra.
Kiều Xảo: "..."
Ai nói chỉ có chết trâu chứ không có cày hư ruộng (*) đâu!
(*) Chỉ việc ân ái giữa người yêu với nhau, người nằm trên thì làm mãi không mệt, còn người nằm dưới thì đuối quắc cần câu.
Không đúng.
Tất cả mọi người đều như nhau, dựa vào cái gì người bị "cày" là nàng chứ!
Trong nháy mắt đôi mắt đen láy của Kiều Xảo bốc lên ngọn lửa nhỏ, nàng kéo tay Tạ Nguyên Nghi lại một phen.
"Thời gian không còn nhiều lắm, chúng ta mau đi tắm suối nước nóng thôi."