Mí mắt Kiều Xảo run rẩy, giống như bị cái gì đó làm cho hoảng sợ mà rũ xuống.
Vì trong lòng cất giấu loại ý niệm đó nên nàng không hề có chút dũng khí nào để đối diện với Tạ Nguyên Nghi hết.
Hai vị chủ nhà là một đôi vợ chồng hiền hậu người Nhật Bản, khi thấy mọi người đến thì rất nhiệt tình chào hỏi, dẫn mọi người đi tham quan các gian phòng.
Kiều Xảo có hơi luống cuống tay chân đứng đó, khi thấy tất cả mọi người đi tham quan thì nhất thời tâm cũng hồi phục lại, đi theo phía sau.
Cho dù nàng có ở phòng sát vách với nữ thần cũng đã đủ rồi.
Tạ Nguyên Nghi thấy Kiều Xảo như con thỏ trốn con cọp nhảy lên lầu thì hơi kinh ngạc một chút, nhưng hơn hết là cô cảm thấy nàng rất khôi hài đáng yêu.
Vừa rồi ánh mắt nàng nhìn về phía cô có hai phần thăm dò, ba phần ngượng ngùng, và cả năm phần...
Si mê?
Tạ Nguyên Nghi giống như đã nghĩ thông suốt ra chuyện gì đó, trong mắt liền hiện lên cơn mưa sao băng rực rỡ chói sáng, ngón tay cô vuốt ve trên mép ly rượu, cúi đầu cười rộ lên.
Ngôi nhà này tổng cộng có năm phòng. Trong đó có một phòng là của chủ nhà, còn bốn phòng còn lại là nơi nghỉ ngơi của du khách.
Trong bốn phòng thì có cả phòng lớn và phòng nhỏ, hai phòng lớn thì dành cho bốn người ở, nằm ở một bên của lối đi, còn hai phòng nhỏ dành cho hai người ở, nằm ở một bên khác của lối đi.
Từ Thao vỗ tay: "Này thì vừa đủ rồi, nhóm nhân viên có thể ngủ ở phòng lớn bên trái, phòng cũng lớn đủ để máy móc các thứ, chúng ta vẫn giống như lần trước đi, tôi và lão Bành một phòng, Kiều Xảo và Tạ Nguyên Nghi một phòng."
Ngoài mặt Kiều Xảo không hề thay đổi biểu cảm, nhưng trong lòng đã bắt đầu rục rịch, tha thiết chờ mong phản ứng của mọi người.
Mọi người mau nói được đi, mau nói đi mà!
"Tôi không có ý kiến gì."
"Tôi cũng vậy." Các nhân viên cũng sôi nổi khiêng máy móc đi vào một phòng lớn.
Bành Trình gật gật đầu, ông đã gấp gáp muốn để đồ xuống rửa tay ăn cơm rồi: "Được, vậy thì chia như vậy đi."
Ông nói xong đẩy cửa vào, mở đèn lên, trong phòng rộng rãi sáng sủa, ngoài cửa sổ có thể thấy được cánh đồng hoa cách đó không xa, giờ đây nó đang được màn đêm mỏng manh bao phủ, nhẹ nhàng lắc lư trong gió, từng đợt hương hoa xuyên qua cửa sổ phiêu vào trong phòng, hòa cùng mùi thơm gỗ tùng phất phới của nội thất, xây dựng nên một khung cảnh thiên đường hoàn mỹ trong mơ.
"Ầy, không tệ nha, ở đây có hai cái giường nè." Bành Trình khi ngủ rất chiếm chỗ, thích bày ra tư thế hình chữ đại, bạn già ông ở nhà còn đặt biệt đặt làm một cái giường tròn lớn mới có thể không bị ông chen té xuống.
Lần trước khi đến Turfan ở cùng với Từ Thao một đêm mà Bành Trình đều không hề dám ngủ quá sâu, rất sợ vừa không chú ý đã bị Từ Thao đá xuống đất.
Bây giờ thì tốt rồi, mỗi người một cái giường, muốn nằm như thế nào thì nằm, hoàn mỹ.
Nhưng ngược lại ở phòng bên cạnh, khi Kiều Xảo vừa đẩy cửa vào nhìn thấy hai chiếc giường lại trợn tròn mắt.
Sao sao sao lại có hai chiếc giường chứ!?
Chẳng lẽ muốn nàng cả đêm nhìn nữ thần ở gần trong gang tấc mà lại không có cách nào tiếp cận, một mình tròn mắt đến hừng đông sao!
Trong lòng Kiều Xảo loạn hết cả lên, sắc mặt ngưng trọng kéo hành lý vào trong phòng.
Nàng liều mạng để tâm lý mình thoải mái một chút. Không phải mới vừa rồi còn nói rất hay sao, cho dù là có ở sát vách với nữ thần cũng đã rất thỏa mãn hay sao? Bây giờ thì không cần cách vách tường nữa, chỉ cần xoay người là có thể thấy nữ thần rồi, còn uể oải cái quỷ gì!
Nhưng mà... có thể nhìn nhưng không thể ăn thật sự còn không bằng dứt khoát ở hai phòng cho rồi!
Kiều Xảo buồn rầu bứt tóc, giường lớn như vậy lại không thể đem giấu, trong nhất thời nuốt không trôi cái giường này mà!
Khi đem đồ rửa mặt và đồ dùng vào phòng tắm thì trong đầu nàng lại bỗng nhiên lóe lên một tia sáng.
Kiều Xảo nhanh chóng từ phòng tắm nhảy ra ngoài, chạy đến bên giường của mình, sau đó di chuyển bình hoa ở trên bàn giữa hai chiếc giường đem qua đặt trên bàn ở cạnh cửa, sau đó tìm kiếm trong hành lý một vòng, nàng lấy sữa dưỡng thế, cốc nước và vitamin C để lên đó.
Để như vậy nữ thần cũng sẽ lấy sữa dưỡng thể và sản phẩm dinh dưỡng để cùng với nàng rồi, đến lúc đó... Kiều Xảo lén lút cười vài tiếng.
Tạ Nguyên Nghi mới vừa tắm xong, tóc đã khô được một nửa, áo choàng tắm rộng thùng thình rũ xuống đến đầu gối, để lộ ra đôi chân trắng thon dài, cô ngồi ở bên giường hơi cúi đầu xuống, làm toát lên một cổ phong tình mê người.
Cô phẩy phẩy lọn tóc mái bên thái dương, sau đó vén bọn chúng ra sau tai, lộ ra đường cong gương mặt duyên dáng.
Nữ thần nhẹ nhàng nâng đôi chân có đường cong tuyệt đẹp kia lên, lưu loát để ở trên giường.
Buổi tối, trong phòng chỉ mở một cái đèn ngủ, sắc màu ấm áp của ngọn đèn chiếu lên làn da rõ ràng ở chân, đem làn da vốn trắng nõn căng mịn nhộm thành một màu mật ong, giống như cẩm thạch được quét một lớp mật, tản ra từng đợt hương mật hoa phảng phất.
Ấn xuống đầu bơm, đầu ngón tay đón nhận một chút sữa dưỡng thể, sau đó chấm một chút ở các nơi trên người như mắt cá chân, cẳng chân, đầu gối và thẳng lên bắp đùi.
Cô dùng hai tay chà xát làm ấm rồi một lần nữa thoa theo trình tự vừa rồi, bắt đầu từ mắt cá chân tinh xảo, dùng kỹ thuật xoa bóp để đánh tan nhũ dịch trên da.
Những nơi được xoa bóp qua phảng phất như bị đánh bóng, thoạt nhìn sờ vào chẳng khác nào sờ vào một đoạn tơ tằm.
Hai tay cô đi thẳng lên trên. Khi thoa đến đầu gối thì một góc của áo tắm rộng thùng thình khoát lên đùi, chặn lại tiến độ muốn đi lên của cô. Vì vậy cô nhẹ nhàng vén góc áo tắm sang hai bên, tiếp tục bình thản xoa bóp, xong đùi phải lại cúi đầu xoa đùi trái.
Ống kính thoáng cái bị kéo chậm lại gấp mười lần.
Áo tắm bị vén ra sau khó khăn lắm cũng chỉ che khuất được mông, còn từ ngón chân mượt mà đến gót chân no đủ bóng loáng, nối tiếp với hàng chân dài non mịn, lại đến trên đùi thì như ẩn như hiện......
Ngọn tóc chỉ khô được một nửa nhỏ vài giọt nước xuống, một giọt trong đó lăn xuống chiếc cổ thon gọn, chảy qua xương quai xanh thẳng tắp. Phần lớn giọt nước đều tránh chỗ cao xuống chỗ trũng, và giọt nước này cũng không ngoại lệ, nó bị phần cao vót của xương quai xanh nâng lên, rẽ một cái, ngã vào trong khe rãnh sâu thẳm kia.
Vài giọt nước khác theo động tác của cô lung lay như sắp ngã xuống, cuối cùng nó nhẹ nhàng lăn ra bên ngoài, không có theo giọt vừa rồi chảy vào trong, mà là cùng đồng bọn chìm vào trong gió, cuối cùng vẫn không giữ vững được chảy xuống giữa hai chân.
Không một động tĩnh.
Nhưng Kiều Xảo vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tìm kiếm nơi cuối cùng mà giọt nước kia chảy đến. Phải chăng nó dừng lại giữa hai hẻm núi, hay là đã vững vàng dừng lại ở nơi giao tiếp giữa nhị hoa và thân hoa.
Áo tắm rộng thùng thình nửa che nửa đậy, đáp án với nàng như ẩn như hiện.
Kiều Xảo quan sát hồi lâu, nàng do dự một trận, cuối cùng vẫn vươn cánh tay rảnh rỗi của mình ra, muốn nhẹ nhàng nhấc chiếc áo tắm đang che khuất đáp án kia lên...
"Sữa ở Hokkaido thơm hơn sữa trong nước một chút đó." Tạ Nguyên Nghi bưng hai ly sữa lên, thấy Kiều Xảo đang lăng lăng ngồi trên giường, nhìn giường cô đờ người ra.
Thấy cô đi tới Kiều Xảo cũng không nói gì, thậm chí ngay cả ánh mắt đều không có nhìn qua.
Tạ Nguyên Nghi buồn cười nhìn bộ dáng ngơ ngác của tiểu nãi miêu, trên giường cô lại không có để bảo bối gì, vậy mà hai đôi mắt ấy mở tròn ra cứ như si mê.
Tạ Nguyên Nghi đi tới trước mặt tiểu nãi miêu, đưa sữa cho nàng. Lần này thì nàng có phản ứng rồi, không đợi Tạ Nguyên Nghi vươn tay tới, tiểu nãi miêu đã vươn móng vuốt ra.
Quả nhiên là tâm hồn ăn uống không thể nghi ngờ. Tạ Nguyên Nghi nghĩ thầm.
Hơi lạnh của sữa hòa hợp với mùi thơm, kéo Kiều Xảo từ trong ảo tưởng đi ra. Khi nàng mới vừa lấy lại tinh thần liền nghe thấy âm thanh của Tạ Nguyên Nghi trên đỉnh đầu.
"A!" Kiều Xảo đại mộng vừa tỉnh, thấy Tạ Nguyên Nghi áo mũ chỉnh tề đứng trước mặt mình thì tức khắc thẹn thùng đến khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đỏ lúc trắng, nàng vừa muốn đứng lên lại phát hiện hai bên đùi đều tê hết rồi.
Nàng lại xấu hổ một trận, "Cám ơn tiền bối."
Nói xong nàng cũng không dám liếc mắt nhìn Tạ Nguyên Nghi thêm nữa, hết lần này tới lần khác trong đầu đều trống rỗng, không nhảy ra nổi một chữ.
Đôi mắt Tạ Nguyên Nghi nửa híp lại, tìm tòi nghiên cứu nhìn gương mặt đỏ như đít khỉ của tiểu nãi miêu, bộ dạng đáng thương vò đầu bứt tai như vừa làm chuyện gì đó bị phát hiện.
Vừa rồi em ấy ở đây làm gì vậy? Ngây ngốc nhìn giường của mình làm gì?
Tạ Nguyên Nghi chợt nhớ lại ánh mắt Kiều Xảo lặng lẽ nhìn về phía cô khi mọi người vừa mới vào nhà, bộ dạng lúc đó có tám phần mười tương tự với lúc này, chỉ là trong đó có một phần thì khắc chế, mà một phần còn lại chính là tình triều cuộn trào mãnh liệt không thể che giấu.
Lẽ nào...
Tạ Nguyên Nghi cũng không dám nói gì, cô nâng ly lên miệng nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
"Nếu như người ta cũng thích em thì sao?"
Lời nói hôm đó của Trương Hải Phong đã chôn xuống lòng cô một hạt giống, kể từ đó Tạ Nguyên Nghi đều nhạy cảm với tất cả phong vũ biến hóa.
Tại sao từ trước đến giờ cô không có nhìn ra một tầng... si mê bị đè xuống trong mắt Kiều Xảo chứ?
Vị sữa ngọt ngào tiến vào bụng, làm dịu xuống cơn nóng vì đói của dạ dày, trong lòng đều thoang thoảng một mùi sữa thuần khiết.
Kiều Xảo thấy Tạ Nguyên Nghi không lên tiếng, nàng cũng không biết nên nói cái gì mới tốt, trong lúc nhất thời như đứng đống lửa như ngồi đống than. Vì che giấu xấu hổ nàng nâng ly sữa lên, uống ừng ực một hơi sạch ly.
"Ực..." Cuối cùng, một tiếng ợ không thể kiềm nén được đã vang lên phá vỡ trầm mặc.
Trong nháy mắt Tạ Nguyên Nghi cũng vỡ hình tượng, cười khúc khích: "Kiềm chế một chút, tuy nói sữa ở đây ngon hơn trong nước nhưng cũng không thể uống nhanh như Trư Bát Giới ăn nhân sâm được."
Cô kéo tay Kiều Xảo: "Đi thôi, bọn họ sắp đến đây lắp camera rồi, chúng ta xuống dưới ăn cơm, buổi tối còn phải tắm suối nước nóng nữa."
Kiều Xảo thoáng nhìn qua bàn tay đang kéo cánh tay của mình, bàn tay này giống hệt với bàn tay xoa bóp lung tung vừa rồi, vừa thon dài vừa linh hoạt...
Kiều Xảo nhanh chóng quay mắt đi, âm thầm điều chỉnh hô hấp, hung hăng xé nát video nhỏ trong đầu.
Chủ nhà là người vô cùng dụng tâm chiêu đãi bốn người đường xa mà đến, họ dựa theo thói quen ẩm thực của người Trung Quốc để làm cá nướng. Bành Trình thích ăn thịt heo nên cố ý làm một phần cơm thịt heo, trên từng lát thịt heo được xếp ngay ngắn được rưới một lớp xì dầu của Nhật, vừa mở bát ra, Bành Trình quả thật nở gan nở ruột.
"Ừm, hương thơm của gạo này thật không tệ." Tù Thao gắp một miếng mực trong dĩa của mình, sau đó ăn một đũa cơm, không ngờ là bát cơm nhìn bình thường vô vị này vừa vào miệng đã tràn ra hương vị ngọt ngào như vậy, không hề thua miếng mực kia một chút nào.
Bốn người ngồi xếp bằng trên đệm mềm, mỗi người một phần cơm, một phần gồm một bát cơm, hai dĩa đồ ăn được xem trọng làm tinh xảo và một bát súp miso. Sức ăn của người Nhật thường rất ít, nhưng mà sức ăn của bốn người cũng không nhiều, ăn xong bát súp miso đã mơ hồ có cảm giác no rồi.
Khi làm khách ở Nhật Bản, được chủ nhà nấu cơm cho thì cố gắng ăn sạch sẽ, bằng không sẽ làm cho đầu bếp cảm thấy chán nản.
Nhưng mà buổi tối Tạ Nguyên Nghi đã quen chỉ ăn một chút, bây giờ đột nhiên có một bát cơm như vậy cô thật sự ăn không hết.
Kiều Xảo ngồi bên cạnh Tạ Nguyên Nghi, thấy ngoài mặt cô bình tĩnh ung dung trò chuyện với những người khác, nhưng đôi đũa trong tay ngoại trừ rau thì cơ bản không có duỗi tới gắp những món khác.
Kiều Xảo sắc mặt không đổi, lặng lẽ thò tay trái xuống dưới gầm bàn, nơi mà camera không quay được, sau đó nhẹ nhàng chọc chọc chân Tạ Nguyên Nghi.
Tạ Nguyên Nghi cảm giác như có cái gì đó đụng vào mình, cô theo phản xạ có điều kiện dùng cánh tay vẫn luôn buông xuống dưới bàn chặn lại bắt lấy thứ đó.
Là một bàn tay.
Bàn tay mềm mại, thon dài, khéo léo.
Trong lòng Tạ Nguyên Nghi bất ngờ với chuyện vừa xảy ra nhưng rồinhanh chóng tan đi, chỉ còn lại một mảnh mềm mại. Cô có thể tưởng tượng ra được cánh tay này trắng noãn như ngọc, khiến người ta một khi muốn nắm thì không muốn buông ra nữa.
Cô mở duỗi ngón tay ra, vững vàng bao bọc lấy thứ trong lòng bàn tay.
Không cẩn thận đạt được thành tựu "Cùng nữ thần nắm bàn tay nhỏ bé", ngay tức khắc tâm thần Kiều Xảo rung động, khớp hàm nàng căng thẳng, cắn trúng vào đầu lưỡi.
Một chút mùi tanh từ đầu lưỡi tràn ra nhưng nàng cũng không có chú ý, bởi vì kinh hỉ và ngọt ngào trong lòng đã sớm phủ qua tất cả cảm quan khác rồi.
Tuy nói Nhật Bản chú ý đến việc ăn không nói ngủ không nói, bất quá bây giờ ngồi trong nhà chính là người Trung Quốc lanh lợi hay nói nên cũng tạm thời bỏ đi lễ nghi đó.
Chủ nhà cũng không tức giận, cứ mỉm cười nhìn bọn họ ăn cơm đến vô cùng náo nhiệt, khiến cho căn phòng nhỏ an tĩnh đã lâu này tăng thêm vài phần nhiệt tình.
Đặc biệt là hai vị lão làng nói rất nhiều, hai người ghé vào cùng nhau ông một câu tôi một câu cãi nhau đùa giỡn, gần như mọi camera đều nhắm ngay bọn họ.
Tạ Nguyên Nghi thì càng đắc ý hơn nắm chặt lấy tay Kiều Xảo, luồng ngón tay vào, vuốt lên vuốt xuống, xoa trái rồi xoa phải, giống như một cặp tình nhân thân mật với nhau.
Mười ngón đan xen.
Nội tâm Kiều Xảo quả quyết, những tiếng nói chuyện vui cười bên cạnh, cái gì nàng cũng không nghe thấy, toàn bộ máu trong người đều cháy thành một ngọn lửa, truyền thẳng xuống lòng bàn tay trái.
Chị ấy...... chị ấy định làm cái gì vậy?
Kiều Xảo đỏ mặt lại gần nhỏ giọng nói với Tạ Nguyên Nghi: "Tiền bối, nếu như chị ăn không hết cơm thì có thể cho em."
Tạ Nguyên Nghi giật mình, cả người đều ấm áp lên. Vậy thì cô không khách khí với Kiều Xảo nữa, đồng thời cũng biết mỗi một lời Kiều Xảo nói với cô đều là thật lòng, cô buông đũa xuống, dùng tay phải bưng bát lên nhẹ nhàng để vào giữa phần ăn của Kiều Xảo.
"Cám ơn em." Đưa mắt nhìn thoáng qua dưới gầm bàn, cổ tay Kiều Xảo còn nhỏ hơn cô nữa, bàn tay nhỏ bé ở trong lòng bàn tay cô cũng sờ không thấy bao nhiêu thịt.
Gầy quá.
Ảnh hậu đại nhân quyết định sau này khi ăn cơm với Kiều Xảo sẽ cố ý gọi thêm một bát cơm, sau đó để Kiều Xảo ăn hết.
Phải nuôi tiểu nãi miêu béo một chút, như vậy sờ vào mới thoải mái được.
Và không ngoài ý muốn, một màn này lại là màn gây bạo rating người xem của chương trình.
"Đều đều đều đã phát triển đến ăn cùng một bát cơm rồi sao, xem tôi đã nói cái gì đây nè! Nhóm cẩu độc thân kia có khỏe không, chịu không nổi thì có thể đi trước nha, tôi muốn độc chiếm toàn bộ cẩu lương sau này."
"A, mị rất ổn, lúc này mới vừa đủ nhét vào kẽ răng thôi! Mị chờ suối nước nóng play sắp tới đó nha!"
"Mấy người có phát hiện tay trái của Kiều Xảo và Tạ Nguyên Nghi đều không có để trên bàn hay không! Có phải là đang nắm tay hay không! Có phải là đang nắm tay hay không! A a a tay hai người đều hướng về phía đối phương kìa, mấy người nói xem các nàng có phải đang NẮM TAY không!"
Sau khi tập lần này được công chiều thì hashtag #Tạ Kiều nắm tay nhau# lại lên hot search, khiến cho đông đảo người xem đều vào tranh luận.
Tuy là mọi người đã tua đi tua lại đoạn ăn cơm này vô số lần nhưng cũng không thể nhìn ra rốt cuộc hai nàng có nắm tay nhau hay không, nhưng chính cái gọi là tưởng tượng đó còn phấn khích hơn so với hiện thực, với trí tưởng tượng phong phú của mình, netizen đã vẽ lại một màn hai người ngồi cạnh nhau này, sau đó hoàn thành thêm động tác hai bàn tay trái đang nắm lấy nhau dưới gầm bàn.
Có mười ngón đan xen, có quấn lấy đầu ngón út, thậm chí còn có cả câu lấy cổ tay nhau.
Vị fan với trí tưởng tượng phong phú khó gặp này đã nói một lời hùng hồn đầy lý lẽ: "Nhìn mặt Kiều Xảo đỏ như vậy, không phải đang câu tay thì là cái gì!"
Mọi người vui vẻ, dồn dập bấm vào trang chủ của fan này để xem, quả nhiên là một fan nam thẳng như cây thước.
Kiều Xảo một ngụm một ngụm ăn cơm, căn bản không cảm giác được cơn đau của vết thương trên đầu lưỡi truyền đến, toàn bộ sự chú ý của nàng đều tập trung ở cái nắm tay mười ngón đan xen của cả hai.
Đến bây giờ Tạ Nguyên Nghi vẫn không hề buông tay ra.
Bởi vì cô đang đặt cược.
Mãi cho đến hôm nay cuối cùng cô mới xem hiểu một loạt biểu hiện ngầm của Kiều Xảo là gì. Cho nên khi cô không cẩn thận bắt được tay Kiều Xảo thì cố ý không buông ra.
Cô cược, Kiều Xảo cũng thích cô.